Chương 138: Phí khám bệnh chữa bệnh của ta rất mắc đó. (h)
o O o
Trình Như Phong bị đặt ở trên giường kiểm tra.
Mặc Bảo cởi bỏ áo ngoài của nàng ra, lấy ống nghe đặt ở trước ngực nàng, làm giống như là hắn thật sự nghe được.
Kỳ thật sự hiểu biết của hắn đối với sự vật của thế giới này đều xuất phát từ Trình Như Phong, Trình Như Phong lại chịu kiếp trước học thức có hạn, rất nhiều thứ đều chỉ là hiểu biết bề ngoài, ống nghe loại đồ này, nguyên lý cụ thể cùng kết cấu bên trong, nàng không phải rất rõ ràng, nàng thậm chí cũng không xác định được cái trên tay Mặc Bảo, rốt cuộc có thể nghe được âm thanh hay không.
Thấy bộ dáng của hắn nghiêm trang như vậy, Trình Như Phong nhịn không được muốn cười.
Mặc Bảo nhướng mày, "Đang kiểm tra, nghiêm túc một chút."
Được rồi, hắn thật đúng là đã nhập vai rồi.
Trình Như Phong cảm thấy, hắn đại khái là bị trấn áp ở dưới Kim Quang Tự mấy ngàn năm bị buồn đến chết rồi.
Nếu hắn muốn chơi, nàng sẽ chơi cùng hắn.
Huống chi, nàng xuyên qua đến đây lâu như vậy, vẫn là rất hoài niệm cuộc sống sinh hoạt hiện đại, lúc này có người cùng nàng chơi trò bác sĩ bệnh nhân, cũng sinh ra vài phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác mới lạ.
Nàng rất phối hợp mà ho hai tiếng, giả bộ một bộ dáng suy yếu, con ngươi long lanh nhìn về phía Mặc Bảo, nhỏ nhẹ hỏi: "Bác sĩ, tôi có chuyện gì hay không?"
"Bệnh của cô cũng không nhẹ." Mặc Bảo một mặt nói, một mặt dùng ống nghe khảy ngực nàng, nhìn đầṳ ѵú của nàng từ từ đứng thẳng lên, "Cô xem, nơi này đều đã sưng lên rồi."
Trình Như Phong bèn ưỡn ngực ra, cặp ngực đẫy đà dao động mê người, đầṳ ѵú giống như trái anh đào, run rẩy, chỉ khiến người hận không thể trực tiếp cắn một miếng.
Nàng còn dùng giọng điệu yêu kiều câu dẫn, "Vậy sao bác sĩ không giúp người ta xoa xoa?"
Ánh mắt của Mặc Bảo hơi tối lại, nhịn không được vươn tay ra, sờ lên bộ ngực của nàng.
Bàn tay của hắn to rộng ấm áp, ngón tay thon dài có lực, vuốt ve thật có kỹ xảo khiến cho Trình Như Phong nheo mắt, thoải mái mà than nhẹ ra tiếng.
Mặc Bảo tùy ý đùa bỡn cặp ngực mềm mại đầy đặn của nàng, nhìn nhũ thịt tuyết trắng của nàng bị chính mình nặn ra các loại hình dạng, lại vẫn như cũ nghiêm túc đứng đắn hỏi: "Nơi này còn đau không? Còn có chỗ nào không thoải mái?"
Trình Như Phong liếc hắn một cái, kiều suyễn nói: "Không còn đau nữa, bác sĩ làm cho người ta thật thoải mái. Nhưng mà...... bên dưới của người ta giống như có chút ngứa ...... Bác sĩ có muốn khám cho người ta hay không?"
"Bên dưới? Bên dưới nào?" Mặc Bảo nói vậy, liền kéo váy Trình Như Phong xuống, không cần dùng tay, mà là đem ống nghe từ từ trượt xuống, lướt qua vòng eo mảnh khảnh, bụng nhỏ bằng phẳng, dừng ở trên âʍ ɦộ hơi phồng lên, "Nơi này? Nơi này? Hay là nơi này?"
"Ai nha, bác sĩ hư quá, cố ý hỏi người ta như vậy ......" Trình Như Phong làm nũng, duỗi tay đi ôm Mặc Bảo.
Mặc Bảo lại phất tay nàng ra, đem hai chân nàng mở ra. Hắn đứng ở giữa hai chân nàng, có thể rõ ràng nhìn thấy nơi riêng tư của nàng.
Hoa huyệt đã thấm ra nước, dính ướt hai cánh hoa hồng hào bóng loáng, càng thêm mỹ diễm.
Hắn dùng ống nghe khảy hai cái.
"A...... lạnh......"
Đầu ống nghe làm bằng kim loại, làn da nơi cánh hoa so với nơi khác thì mẫn cảm hơn nhiều, Trình Như Phong có chút không thoải mái mà vặn vẹo thân mình, lại làm cho ống nghe lọt vào giữa khe hở, ống cao su cọ xát lên âm đế của nàng, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm cho nàng hầu như cả ngón chân đều co lại.
Mặc Bảo nhất thời cảm thấy thú vị, bèn đem đầu ống nghe di chuyển vào bên trong tiểu huyệt của nàng, "Vị tiểu thư này bệnh cũng thật không nhẹ, tiếng nước nghe giống như tiếng suối chảy, thật là dâʍ đãиɠ."
Trình Như Phong đỏ mặt.
Loại lời nói thô tục ở trình độ này tuy rằng không tính là gì, nhưng nàng trước kia thật là không dùng qua ống nghe chơi đùa như vậy bao giờ, thật là vừa cảm thấy thẹn lại vừa thấp thoáng có vài phần hưng phấn.
Xuân thủy trong hoa huyệt cũng chảy ra càng nhiều, trong khi đó, Mặc Bảo dùng ống nghe dính đầy xuân thủy, trét một đường lên trên người nàng, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng bôi rộng ra.
Động tác của hắn thong thả mà ôn nhu, ngược lại có vẻ phá lệ da^ʍ mĩ.
Trình Như Phong chỉ cảm thấy nơi bụng nhỏ giống như bốc cháy lên một ngọn lửa, thiêu đến nàng xương cốt đều phải tan rã.
Nàng lại lần nữa vươn tay về phía hắn, phát ra rêи ɾỉ khó nhịn, "Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi thật là khó chịu, bác sĩ cứu cứu tôi đi."
Lần này Mặc Bảo mặc cho nàng ôm mình, đỡ mắt kính, lạnh lùng nói: "Phí khám bệnh chữa bệnh của ta rất mắc đó."
Trình Như Phong nhìn về phía giữa háng hắn. Hắn kỳ thật cũng đã cương cứng, quần đã nhô lên một cái lều nhỏ.
Nàng duỗi tay qua đi kéo khóa kéo xuống, đem côn ŧᏂịŧ nóng rực thô dài phóng xuất ra, một mặt ôn nhu nói: "Đem chính tôi cho bác sĩ, có đủ hay không?"
Mặc Bảo nhìn nàng, hầu kết trượt lên xuống vài cái, nhưng cuối cùng cũng không có nói cái gì, chỉ cúi người xuống hôn lấy môi nàng.
Môi lưỡi dây dưa, côn th*ịt cũng để kề huyệt khẩu của nàng.
Trình Như Phong bám vào đôi vai rắn chắc của hắn, nhấc chân câu lấy cái eo gầy nhưng rắn chắc mạnh mẽ của hắn, nhấc mông chính mình đem hắn nuốt vào.
Mặc Bảo thuận thế đâm thẳng vào, khiến cho cả người nàng lui về phía sau một chút.
Kɧoáı ©ảʍ bị lấp đầy làm cho Trình Như Phong thỏa mãn mà than thở ra tiếng, "Đâm sâu vào ...... rất giỏi ...... lần nữa đi ......"
Mặc Bảo không khước từ, bắt lấy đùi nàng, bắt đầu cắm cuồng đâm mạnh vào.
Mỗi một lần đều xông thẳng đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt của nàng, côn ŧᏂịŧ thô dài cứng rắn làm căng nếp uốn bên trong hoa huyệt ra, hai hòn ngọc va chạm phát ra tiếng rung động phành phạch, đem xuân thủy không ngừng trào ra của Trình Như Phong giã thành bọt trắng da^ʍ mỹ.
Hắn còn mặc áo blouse trắng, đôi mắt lây dính tìиɧ ɖu͙© được giấu ở phía sau mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề, cùng với động tác hung mãnh của nửa người dưới, hình thành tương phản kịch liệt, lại khiến cho Trình Như Phong cảm thấy phá lệ hứng thú dạt dào, thậm chí không dùng kỹ thuật gì, dưới động tác đơn giản mạnh mẽ thọc vào rút ra của hắn dẫn đến cao trào.
Mặc Bảo cảm thụ được trong thông đạo của nàng kịch liệt run rẩy mang đến kɧoáı ©ảʍ thật lớn, ngược lại thả chậm động tác, một mặt nhợt nhạt trừu động, một mặt vuốt ve thân thể nàng, phủ ở bên tai nàng nói: "Nhanh như vậy à? Thân thể này của nàng...... thật là bị đùa bỡn đến càng ngày càng mẫn cảm nha."
Giọng nói thực mềm mại, ngữ khí lại bình đạm, nghe không ra hỉ nộ.
Trình Như Phong nghiêng đầu qua nhìn hắn, lại bị hắn che đôi mắt lại.
Trình Như Phong nhíu mày "A Bảo......"
"Hư......" Mặc Bảo nói, "Đừng nói chuyện, hảo hảo cảm thụ ta."
Trình Như Phong nhìn không thấy, cảm giác khác ngược lại càng rõ ràng. Hắn ở bên tai nàng thổi khí.
Thân thể thon gầy nhưng rắn chắc của hắn.
Độ ấm của bàn tay hắn.
Hắn ngừng côn ŧᏂịŧ nóng rực ngay ở hoa huyệt của nàng.
"Dùng thân thể của nàng nhớ kỹ!"
Hắn vừa nói xong, đối với hoa tâm của nàng đâm thật mạnh vào.
"Dùng tim của nàng nhớ cho kỹ!"
Cọ xát một vòng, chậm rãi rút ra, lại đâm mạnh vào.
"Là ta."
Trình Như Phong ở trong kɧoáı ©ảʍ khiến cho xương cốt của người đều tê dại mất hồn mà ôm chặt lấy thân thể Mặc Bảo.
Hắn hôn lên môi nàng, không để nàng phát ra tiếng, còn âm thanh của chính mình lại quanh quẩn ở trong ý thức của nàng.
"Ta là của nàng. Cho nên không cần đem chính nàng cho ta. Nhưng mà, xin hãy nhớ kỹ ta. Bất luận nàng có thêm bao nhiêu nam nhân đi nữa, cũng không được quên ta! Đây mới là phí khám bệnh mà ta muốn."
°°°° hết chương 138°°°