Chương 134: Nàng sẽ không.
o O o
Phương Lưu Vân rót một ly trà cho Trình Như Phong, một mặt nhẹ nhàng giải thích: "Người bên Tri Khách Đường đột nhiên cho ta biết Liễu công tử muốn dọn đến đây, ta thấy Chân nhân đang ngủ ngon, nên không dám quấy rầy......"
Thúy Hoa Phong ít người có thanh tĩnh của ít người, nhưng chỗ bất lợi cũng rất rõ ràng, toàn bộ đỉnh núi, ngoại trừ phàm nô, thì chỉ có mấy người, chuyện gì đều đến tìm Phương Lưu Vân. Nếu chỉ là việc hàng ngày trong phong còn đỡ, nhưng có khách đến cửa, dù sao cũng phải có người ra mặt thu xếp. Thần Huy không có ở đây, Trình Như Phong đang ngủ, cũng chỉ có thể do Phương Lưu Vân đi tiếp đãi.
"Ừm, không có việc gì. Dù sao muội cũng không có chuyện gì quan trọng." Trình Như Phong nói xong móc ra một cái bình ngọc đưa cho hắn, "Chỉ là muốn cho huynh một viên Bổ Thiên Đan."
Động tác của Phương Lưu Vân cứng đờ, thiếu chút nữa cả chiếc bình ngọc nho nhỏ cũng cầm không xong.
Phương Lưu Vân nhìn về phía Trình Như Phong, môi hơi mấp máy, sau một lúc lâu mới nói: "Cái này quá quý trọng, ta không thể nhận."
Bổ Thiên Đan, bởi vì tính không xác định của nó, đánh giá của giám định đan dược cũng không tính quá cao, chỉ xếp đến lục phẩm, nhưng nguyên liệu khó tìm, người biết luyện cũng không nhiều, từ trước đến nay cung không đủ cầu.
Hắn thật không ngờ tới Trình Như Phong sẽ tùy tiện lấy ra cho hắn như vậy.
Trình Như Phong nói: "Chính muội luyện ra, nguyên liệu đều là do Yến Vân đưa, cũng không tốn phí nào cả, cho huynh thì huynh cầm đi."
Lý Mộng Tiều không mất thời cơ mà xen mồm, "Ta cũng có, ca ca của ta cũng có."
Trình Như Phong thực bất đắc dĩ liếc Lý Mộng Tiều một cái, bèn gật đầu, "Ta còn chuẩn bị cho Sở Dương một viên."
Phương Lưu Vân:......
Cho nên đây là người nào cũng có một viên sao?
Đây thật là Bổ Thiên Đan, không phải kẹo đường?
Nhưng Trình Như Phong đã nói như vậy, hắn cũng không dám cự tuyệt, thu nhận bình ngọc, nói: "Đa tạ chân nhân hậu ban."
Trình Như Phong nghe hắn mở miệng một cái là một cái chân nhân, cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nhất thời cũng không có cách nào, cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy nói chuyện này với hắn, chỉ có thể nói sau vậy.
Lễ vật đã đưa, lại uống tách trà xong, nàng nhớ tới lời hứa lúc trước của mình với Bạch Ánh Sơn, nàng cười hỏi Bạch Ánh Sơn có muốn đi tham quan khắp nơi hay không?
"Được." Bạch Ánh Sơn đáp lại, quay đầu đi nhìn Liễu Phượng Ngâm.
Liễu Phượng Ngâm cười cười, nói: "Ta mới vừa dọn đến đây, còn có chút đồ chưa thu thập, không đi xem náo nhiệt."
Kỳ thật mọi người đều là tu sĩ, gia sản tùy thân cũng chỉ là một cái túi trữ vật mang ở bên người, hắn lại chỉ là tạm trú, có cái gì đâu mà thu thập?
Đơn giản chính là bởi vì sự thoái nhượng trước đó của Bạch Ánh Sơn, có qua có lại mà thôi.
Vả lại...... cho dù Liễu Phượng Ngâm có thể tiếp thu sự thật Trình Như Phong có đông đảo nam nhân, nhưng tóm lại vẫn là có một chút rụt rè, không có khả năng giống Lý Mộng Tiều như vậy không biết xấu hổ thời khắc xông lên đi tranh sủng.
Đều là tu sĩ Kim Đan, tuổi thọ mấy trăm năm, tương lai còn dài.
Trình Như Phong dẫn Bạch Ánh Sơn đi dạo quay Thúy Hoa Phong, nàng ở chỗ này năm sáu năm, một cái cây một cọng cỏ rất quen thuộc.
Nhưng muốn nói phong cảnh, Thúy Hoa Phong kỳ thật cũng không có nơi nào đặc biệt, huống chi Bạch Ánh Sơn còn là người của Thiên Kiếm Tông, cái động thiên phúc địa gì mà không có nhìn thấy qua?
Hơn nữa lúc này tâm tư của Bạch Ánh Sơn cũng hoàn toàn không có đặt ở trên phong cảnh.
Từ khi hắn bị khí linh của Cập Thời Hành Lạc Đồ thúc giục, phải gấp hừng hực chạy tới Dục Linh Tông, hắn còn chưa có cùng Trình Như Phong trò chuyện.
Trình Như Phong cũng nhìn ra, đi dạo một vòng vẫn là vòng trở về Ánh Nguyệt Lâu, dẫn Bạch Ánh Sơn đến bên hồ ngồi dưới cây dù che nắng nghỉ ngơi.
Huynh đệ Lý gia ra tới, dâng lên linh quả hương trà, lại thức thời mà lui xuống.
Trình Như Phong ngồi ở trên ghế dài, thuận tay sờ soạng một trái đào cắn một cái, thích ý mà nheo mắt.
Bạch Ánh Sơn cười cười, "Nàng thực thích nơi này à."
Nàng ở chỗ này, so với ở Thiên Kiếm Tông và đảo Sương Mù tự tại hơn nhiều.
Trình Như Phong gật đầu.
Dục Linh Tông thế nào thì không đề cập tới, nàng xác thật thích Thúy Hoa Phong, sư phụ không ở đây, đại sư tỷ dốc lòng tu hành, lúc sư huynh không hắc hóa, lại đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng. Nàng ở Thúy Hoa Phong vạn sự như ý tự do tự tại, sao có thể không thích?
Bạch Ánh Sơn đánh giá thần sắc của nàng, âm thầm đè xuống tâm tư muốn mang nàng đi, dù sao nàng đã là Kim Đan chân nhân, Dục Linh Tông cũng không ai có thể cưỡng bách nàng.
Nghĩ đến điểm này, hắn lại hỏi: "Ta nghe Liễu công tử nói, nàng lần này kết Đan cực kỳ hung hiểm?"
"Cũng vừa thôi." Trình Như Phong nói, nàng dùng trận pháp do Thiên Minh cùng Mặc Bảo truyền lại, kết hợp kinh nghiệm của chư vị tiền bối ở Dục Linh Tông, chính mình còn luyện không ít linh đan, lôi kiếp kết Đan còn miễn cưỡng, Liễu Phượng Ngâm nói hung hiểm là chỉ kiếp tâm ma sau đó. Nàng thở dài, "Chủ yếu là linh sủng nhà ta lúc trước hấp thu quá nhiều ma khí, cho nên kiếp tâm ma của ta cũng gian nan một ít."
Nếu không phải sau đó nghe được tiếng đàn của Liễu Phượng Ngâm, nàng lúc ấy có khả năng thật sự không thể áp xuống sát ý của chính mình, nói không chừng sẽ tiêu diệt hết tất cả mọi người.
Nếu như vậy, đại khái liền thật sự sẽ đọa vào ma đạo.
Trình Như Phong hiện tại nghĩ đến, còn có chút sợ hãi.
Bởi vì hiện tại nàng bình tĩnh mà nhớ lại chi tiết trong ảo cảnh, cũng không cảm thấy mình sẽ có lựa chọn nào khác. Chân thật lại hiện thực như vậy, khi nhỏ yếu không nơi nương tựa bị xa lánh khi dễ; tôn kỷ thủ pháp thiện tâm cứu người, lại đưa tới họa sát thân; một lòng muốn sống ẩn nhẫn, nhưng cuối cùng không còn đường có thể đi...... Từng bước từng bước, bức người nhập ma.
"Nếu như những chuyện đó, ở hiện thực thật sự phát sinh......" Trình Như Phong thở dài, "Ta chắc đã biến thành một ma tu rồi."
"Nàng sẽ không." Bạch Ánh Sơn nói.
Trình Như Phong cười rộ lên, "Tin tưởng ta như vậy sao? Ta cũng thật không phải tiểu bạch thỏ thuần khiết lương thiện gì."
"Sở dĩ chính đạo không dung ma tu, cũng không chỉ là bởi vì công pháp bọn họ tu hành, càng nhiều là bởi vì bọn họ hành sự không kiêng kỵ huyết tinh hung tàn, coi mạng người không ra gì. Nàng sẽ không."
Bạch Ánh Sơn nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói, "Chỉ nói một chút, nàng có được Cập Thời Hành Lạc Đồ đã bao lâu? Loại ma bảo này, khi vô chủ đều có thể nuốt hết cả tòa thành trì, mười mấy vị Kim Đan chân nhân đều bó tay không có biện pháp, trong lòng nàng nếu là thật sự không có điểm mấu chốt, chỉ sợ sớm đã biến thành họa kiếp của thế gian rồi."
Trình Như Phong đối với chính mình không có loại tin tưởng này, nàng kỳ thật đến bây giờ cũng không dám nói chính mình thật có thể khống chế Cập Thời Hành Lạc Đồ, chẳng qua vẫn luôn vừa lừa lại vừa gạt, Mặc Bảo đến bây giờ cũng vẫn là hở chút liền uy hϊếp nàng muốn gϊếŧ chết mọi người. Nàng tự giễu mà bĩu môi, "Chỉ là còn không có bị buộc đến một bước kia mà thôi."
"Sẽ không." Bạch Ánh Sơn lại nói lần nữa.
Trình Như Phong nâng mắt lên nhìn hắn, "Sao ngươi biết? Chuyện tương lai, ai mà rõ được?"
Ánh mắt của Bạch Ánh Sơn ôn nhu, giọng nói ôn hòa, lại có kiên định chân thật đáng tin, "Như Phong, nàng nên tin tưởng chúng ta. Liễu Phượng Ngâm có thể đem nàng từ kiếp tâm ma kéo trở về, ta cũng không có khả năng để nàng bị buộc đến tuyệt cảnh."
Hắn kéo Trình Như Phong qua, dán lên lỗ tai nàng, nhẹ nhàng nói: "Cho dù thật sự có một ngày như vậy, ta cũng sẽ bồi nàng. Sẽ không để nàng một mình đối mặt."
Trình Như Phong nằm ở trong lòng ngực Bạch Ánh Sơn, thấp giọng lên tiếng, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp, trong lúc nhất thời thậm chí cảm thấy cho dù nàng thật sự nhập ma, có điểm ấm áp này, nàng cũng có thể chống đỡ đến cùng.
°°° hết chương 134°°°