Chương 114. Nàng nếu dám có vạn nhất, ta sẽ gϊếŧ chết mọi người!
o O o
"Nàng tin tưởng ta không?"
Bạch Ánh Sơn lại hỏi một lần nữa.
Trình Như Phong gật đầu.
"Như vậy, chờ khi nàng sắp độ kiếp, thì đem Cập Thời Hành Lạc Đồ giao cho ta bảo quản đi."
Trình Như Phong giương mắt nhìn Bạch Ánh Sơn.
Trách không được hắn vẫn luôn mãi xác nhận, nàng có phải tin tưởng hắn hay không.
Bạch Ánh Sơn không tránh né mà nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt hắn thanh triệt, ngữ khí chân thành tha thiết. "Ta không biết cái trận pháp này của nàng là ai dạy nàng, cũng không biết nó rốt cuộc có hữu hiệu hay không, nhưng...... trong khoảng thời gian ngắn tài liệu không đầy đủ, đây là sự thật. Nhưng việc nàng kết Đan không thể kéo dài, Thương Ngô còn chưa có tin tức, Nam Cung Hữu cũng chưa có, nếu muộn sẽ sinh biến. Tu vi của nàng...... hơn phân nửa đều đến từ song tu, vốn dĩ sẽ không vững chắc bằng đệ tử của các môn phái khác, tóm lại là kém hơn một chút. Nếu như lại mang theo ma bảo độ kiếp...... quá nguy hiểm."
Trình Như Phong biết hắn nói đều là thật.
Đã hơn một năm qua, bọn họ sớm chiều ở chung, cùng nhau tu hành, Bạch Ánh Sơn đối với tình huống của nàng hiểu biết rõ ràng.
Công pháp của Dục Linh Tông, học cấp tốc đúng là học cấp tốc, nhưng căn cơ cũng đích xác không ổn.
Đệ tử của môn phái bình thường, trong vòng trăm năm kết Đan, đều có thể coi như là thiên tài, nàng lúc này mới bao nhiêu?
Nàng như vậy, cùng với người đối chiến, khả năng còn có thể dựa vào chiêu thức cùng mưu kế, nhưng đối với Thiên kiếp...... thật là cũng không thể dùng một chút hoa chiêu nào cả.
Thời gian nàng do dự có chút lâu, Bạch Ánh Sơn liền giơ tay lên, "Ta đối với ma bảo kia, lòng không có nửa phần ham muốn, ta chỉ là không muốn nàng xảy ra chuyện...... Nàng nếu không tin, ta có thể thề......"
Trình Như Phong đè tay hắn lại, "Không cần như vậy. Ta chỉ là...... không phải không tin ngươi, chỉ là quan hệ giữa ta và Cập Thời Hành Lạc Đồ cùng với pháp bảo bình thường khác có chút không giống nhau, ta phải cùng y thương lượng một chút."
Bạch Ánh Sơn hơi chau mày, "Khí linh?"
"Ừ." Trình Như Phong đáp lại, nói đại khái một chút tình huống ngày đó Mặc Bảo nhận chủ, "Kỳ thật là vừa lừa lại vừa gạt...... tu vi của y quá cao, nếu như không vui, tùy thời tùy lúc đều có thể bỏ mặc ta, lại làm ra một cái Cao Ninh Thành khác."
Sắc mặt của Bạch Ánh Sơn liền có chút không tốt lắm.
Hóa Thần.
Trên đời này đã bao nhiêu năm rồi chưa thấy qua nhân vật kỳ Hóa Thần?
Mặc dù là Tần tổ sư Thiên Kiếm Tông của bọn họ, khi chém phá hư không mà đi, cũng bất quá chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ.
Cập Thời Hành Lạc Đồ này thế mà có một khí linh kỳ Hóa Thần.
Lúc ấy Huyền Thành chân quân cùng bọn họ sở dĩ từ bỏ hoài nghi đối với Trình Như Phong, hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì tu vi của nàng quá thấp, nếu thật sự nắm giữ ma bảo, khẳng định chỉ có một con đường bị phản phệ.
Hiện tại xem ra, đừng nói Trúc Cơ Kim Đan, cho dù là Nguyên Anh, cũng không nhất định có thể có biện pháp với ma bảo này.
"Nếu là như vậy, nàng cũng thật là may mắn. Bằng không, nói không chừng Cập Thời Hành Lạc Đồ này sẽ đem toàn bộ thiên hạ đều biến thành Cao Ninh Thành."
Trình Như Phong cũng không dám tiếp lời, chỉ có thể nói: "Cũng chưa chắc a. Ngày đó Liễu công tử nói, nếu có Kiếm Tu có ý chí kiên định, nói không chừng là có thể phá vỡ nó."
Liễu công tử......
Bạch Ánh Sơn nhìn Trình Như Phong, cũng không biết phải nói là nàng có vận khí tốt, hay là rất biết dỗ ngọt người.
Bạch Ký Lam, Liễu Phượng Ngâm, hắn, còn có vị khí linh kỳ Hóa Thần kia...... Thật là......
Bạch Ánh Sơn thở dài, đem nỗi chua xót khó chịu ở đáy lòng đề nén xuống, nói: "Nhưng lấy trạng huống hiện tại...... Khí linh càng lợi hại, nàng càng nguy hiểm. Nàng cùng nó phải thương lượng lại một chút đi."
Trình Như Phong gật đầu, Bạch Ánh Sơn lúc này mới thu kết giới về.
Hắn bày kết giới ở trước mặt Lý Mộng Tiều, rõ ràng là không tin y, Lý Mộng Tiều đương nhiên không vui vẻ, bất quá y cũng không có lộ ra, càng không có dò hỏi bọn họ nói gì đó, chỉ thò qua hỏi Trình Như Phong, có muốn tắm gội hay không?
Trình Như Phong tắm xong, liền đem hết thảy bọn họ đều tống cổ đi ra ngoài, chính mình vào Cập Thời Hành Lạc Đồ.
"Ta nghe thấy rồi."
Mặc Bảo trực tiếp nói ra, hắn nhìn Trình Như Phong, "Ngươi tin tưởng Bạch Ánh Sơn sao?"
Trình Như Phong gật đầu, "Tin."
Cho dù là không có ở chung hơn một năm trong pháp trận kia, nàng đối với Bạch Ánh Sơn, cũng là tín nhiệm. Khi đó cùng Bạch Ký Lam nháo không thoải mái đều sẽ không chút do dự hướng Bạch Ánh Sơn cầu viện.
Bạch Ánh Sơn hoặc là ở thời điểm nào đó, cũng sẽ có một chút tư tâm nhỏ, nhưng về vấn đề nguyên tắc mà nói, thì tuyệt đối tin cậy.
"Vậy đáp ứng y đi." Mặc Bảo nói, "Y nói đúng. Cho dù là có thể gom đủ tài liệu cho trận pháp kia, kỳ thật cũng không thể nắm chắc hoàn toàn. Ta và Thiên Minh đều thoát ly hiện thực lâu lắm rồi, đối với tình huống của nàng, loại tu sĩ cấp thấp cũng không hiểu biết nhiều......"
Hắn dừng một chút, lộ ra một tia ảo não tới, "Tựa như Huyết Độn thuật...... Chúng ta đều không có suy xét đến khí huyết của bản thân nàng......"
Nếu không phải đúng lúc gặp gỡ Bạch Ánh Sơn, chỉ sợ Trình Như Phong đã chết rồi.
Mặc Bảo thở dài, "Có ta ở đây, đối với độ kiếp của nàng ảnh hưởng đích thực không thể nào đoán được. Thôi thì để y mang đi xa ra một chút."
Tu vi của chủ nhân thấp như vậy...... Thật là nỗi đau không thể chịu đựng được của khí linh.
Trình Như Phong nhìn thần sắc của hắn, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần áy náy.
Mặc Bảo cái khí linh này là nàng vừa lừa lại vừa gạt về tới tay, ngay lúc đó tình huống kỳ thật cũng là vì tự cứu mình. Muốn nói nàng thực thích pháp bảo Cập Thời Hành Lạc Đồ này hay không, cũng căn bản không thể nói rõ. Sau đó trừ bỏ trốn tránh trốn chạy cũng không dùng qua. Thậm chí ngẫu nhiên còn sẽ cảm thấy thân mang ma bảo thật là phiền toái, kháng cự, đề phòng, sợ hắn phản phệ.
Nhưng Mặc Bảo thật là một lòng tính toán cho nàng.
Bất luận là khế ước với Thiên Minh, hay là Ẩn Tức thuật, Huyết Độn thuật, bao gồm hiện tại.
Hắn muốn thoát khỏi nàng, chỉ là chuyện trong một giây, thì chính là bị thương một chút, nhưng lấy năng lực của Cập Thời Hành Lạc Đồ, không có Kim Quang Tự áp chế, về điểm thương tổn do lực phản phệ thì tính là cái gì? Tùy tiện thu vài người là có thể khôi phục.
Nhưng vẫn là như vậy, miệng và lòng không đồng nhất.
Thậm chí còn nguyện ý tạm thời đi theo Bạch Ánh Sơn.
Ma bảo như hắn, ghét nhất cái loại chính đạo Kiếm Tu.
"A Bảo," Trình Như Phong duỗi tay ôm lấy hắn, "Ta nhất định sẽ càng nỗ lực, sẽ mau chóng làm cho mình có thể xứng đôi với ngươi. Ngươi chờ ta."
Lần này Mặc Bảo cũng không có đẩy nàng ra, mà là cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.
Đầu lưỡi cạy miệng nàng ra chen đi vào, mềm mại nhẹ nhàng mà chạm vào môi lưỡi nàng.
Trình Như Phong câu lấy cổ hắn, nhắm mắt lại đáp lại hắn.
Động tác của Mặc Bảo liền kịch liệt, không kiêng nể gì mà ở trong khoang miệng nàng đảo vòng dây dưa liếʍ mυ'ŧ, cho đến hơi thở của Trình Như Phong hỗn loạn, cả người vô lực dính lên trên người hắn, hắn mới kết thúc cái hôn sâu này. Lại vẫn là nhéo cằm nàng, mạnh mẽ cắn một cái, hung hăng nói: "Nhớ kỹ, chỉ là tạm thời để cho y bảo quản, kết Đan thành công lập tức tới đón ta."
Hắn đem hai chữ "tạm thời" nhấn thật mạnh.
"Nàng nếu là dám cố ý trì hoãn, ta liền gϊếŧ chết Bạch Ánh Sơn."
Trình Như Phong tin tưởng hắn nói được là làm được. Hắn muốn gϊếŧ chết Bạch Ánh Sơn, cũng thật không mất sức chút nào. Nàng chỉ có thể trấn an mà vỗ vỗ lưng hắn, "Yên tâm, ta đương nhiên sẽ lập tức đi tiếp ngươi. Ta sao nỡ để ngươi ở bên ngoài."
Mặc Bảo lúc này mới coi như vừa lòng, "Chờ nàng thành công kết Đan, ta sẽ khen thưởng cho nàng."
Trình Như Phong cười cười, "Đối với ta có tin tưởng như vậy à? Thiên kiếp kết Đan lợi hại như vậy, vạn nhất......"
Mặc Bảo trực tiếp hôn môi nàng đem câu nói kế tiếp nuốt trở về.
Ánh mắt hắn âm trầm.
"Nàng nếu dám có vạn nhất, ta sẽ gϊếŧ chết mọi người!"
Trình Như Phong:......
Đây là chuyện mà chính nàng có thể quyết định sao?
Cái uy hϊếp này hữu dụng sao?
Thật không hổ là ma bảo, hở tí là phải gϊếŧ chết mọi người.
Trình Như Phong đột nhiên cảm thấy áp lực như núi đè, nàng có chút không muốn kết Đan, có được không?
°°° hết chương 114°°°