Dục Linh Thiên Hạ

Chương 99: Nơi khảo nghiệm

Chương 99: Nơi khảo luyện.

o O o

Từ bến tàu đi vào trong đảo không bao lâu, thì nhìn thấy một mảnh sương mù dày đặc.

Trình Như Phong cảm thấy cảnh tượng này quả thực còn hơn Cao Ninh Thành lúc trước. Nếu không phải có người đi ra đi vào, nàng hầu như tưởng rằng đó là không gian quái dị do Cập Thời Hành Lạc Đồ tạo ra.

Đứng ở trước sương mù dày đặc, Cố Ngôn lại giao phó vài câu, cuối cùng liếc nhìn U Tuyết Thần Huy cùng Trình Như Phong một cái, trịnh trọng nói: "Sau khi đi vào, hoàn toàn đều dựa vào chính mình. Mọi người dựa sức mà hành động, ngàn vạn không được cậy mạnh."

Thương Ngô bị vây ở bên trong, ba đồ đệ lập tức cũng muốn đi vào, nếu xảy ra rủi ro gì, Thúy Hoa Phong toàn bộ đều bị diệt.

Cố Ngôn đột nhiên có chút hối hận, trước đó cho dù là trói lấy, cũng nên ít nhất phải lưu lại một người.

Nhưng đều đã tới nơi này rồi, còn nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể hy vọng vận khí của mọi người đều tốt.

Trình Như Phong đi vào cùng Thần Huy, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã bị sương mù bao phủ. Đưa mắt nhìn bốn phía đều là một mảnh trắng xoá, nhìn không thấy bóng người.

"Sư huynh." Nàng thử thăm dò kêu một tiếng, cũng không nghe thấy Thần Huy đáp lại.

Thoạt nhìn thật là vừa vào trận đã bị phân cách ra.

Trình Như Phong cẩn thận kiểm tra lại trên người mình, túi trữ đồ của nàng vẫn còn, nhưng chỉ có thể ở đó không thể lấy ra dùng. Cập Thời Hành Lạc Đồ cùng Thiên Hương Đằng cũng còn ở đây, có thể cảm ứng, nhưng liên hệ giữa nàng và chúng nó hình như bị cái gì đó cản trở, không hiểu sao nàng có một loại cảm giác giống như điện thoại di động nằm ngoài vùng phủ sóng vậy.

Đây đều là tình báo vốn đã biết đến, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý. Làm nàng bất ngờ chính là, Phẫn Tâm Dục Hỏa thế nhưng còn có thể dùng.

Cho nên, chiếu phán định của trận pháp, Phẫn Tâm Dục Hỏa coi như là sức lực của bản thân nàng?

Sau khi nàng dùng cái này thu phục Mặc Bảo, nghiên cứu tỉ mỉ một chút. Phẫn Tâm Dục Hỏa ở phương diện điều khiển du͙© vọиɠ trong cơ thể con người đích thật rất cường đại, có thể hút lấy có thể thải ra. Nhưng cái loại này...... những người vào trận đều bị tách ra, một mình ở nơi đối mặt với cơ quan yêu thú, Phẫn Tâm Dục Hỏa có thể có ích lợi gì?

Trình Như Phong thở dài, mang theo một thanh kiếm bình thường, tiếp tục đi về phía trước.

Cửa thứ nhất Trình Như Phong gặp phải là yêu thú.

Lúc đầu là một con, thực lực cũng chỉ là bình thường.

Thời điểm Trình Như Phong ở Dục Linh Tông, đối với kiếm thuật rất có hứng thú. Huynh đệ Bạch Ký Lam cũng đã chỉ điểm cho nàng không ít, còn tìm hiểu kiếm ý của Tần tổ sư. Sau đó ở Cập Thời Hành Lạc Đồ lại được thanh kiếm gãy kia, chính nàng cũng bỏ ra một phen khổ công.

Nhưng mà phải nói thời điểm đứng đắn đối địch, thật là không nhiều lắm.

Lúc này thật đúng lúc cho nàng cơ hội luyện tập.

Con yêu thú thứ nhất thực mau đã bị nàng chém chết.

Sau đó thì ra tới hai ba con, thực lực của yêu thú cũng càng ngày càng mạnh.

Cũng may kiếm thuật của Trình Như Phong ở trong quá trình này, cũng là càng ngày càng thuần thục, miễn cưỡng cũng có thể ứng phó.

Nhưng lúc số lượng yêu thú gia tăng đến bảy con, đã thật là cực kỳ nguy hiểm.

Trình Như Phong đỡ trái hở phải, dùng hết toàn lực, vẫn là bị cắn vài chỗ, tựa hồ mệnh huyền nhất tuyến, cuối cùng mới xử lý hết chúng nó.

Nàng nằm liệt trên mặt đất, tựa hồ không thể cử động nổi.

Vết thương còn đang chảy máu, yêu thú kia răng nanh bén nhọn cắn thật mạnh, cơn đau đánh sâu vào trong đầu óc của nàng, Trình Như Phong cắn chặt răng, nắm chặt thanh kiếm trong tay, nỗ lực vận chuyển linh lực chữa trị vết thương, không dám có chút lơ là.

Nếu như vào lúc này lại có một con yêu thú đến nữa, nàng nhất định sẽ phải chết.

Có điều linh khí trên đảo xác thật so với bên ngoài nồng đậm hơn mấy lần, Trình Như Phong tuy rằng vết thương chồng chất tinh lực cạn kiệt, nhưng tốc độ khôi phục cũng so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, thậm chí dưới tình huống như vậy mà tu hành, hiệu suất so với bên ngoài cũng cao hơn.

Trình Như Phong nằm đó gần một canh giờ, cũng không có con yêu thú nào xuất hiện nữa, thương thế của nàng cũng khôi phục lại.

Nàng không khỏi suy nghĩ, phán đoán của Nam Hải Kiếm Phái hẳn là đúng. Nơi này thật là nơi khảo luyện của tông môn nào đó.

Tuy rằng yêu thú là thật, chiến đấu cũng không hề dễ dãi cho qua, yêu thú từ yếu đến mạnh, nhưng tới trình độ nàng không thể nào chống đỡ nổi nữa, thì dừng lại.

Có nguy hiểm, nhưng cũng không phải lấy cái chết của người xông vào trong trận làm mục tiêu, mà là giống như đang khảo nghiệm giới hạn của người xông vào trận.

Mấy cửa ải phía sau, nói không chừng sẽ dựa theo cái cực hạn này.

Nếu nói như vậy, những người không rõ tung tích, hẳn là chỉ bị nhốt ở một cửa ải nào đó, theo như trận pháp mà nói, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, tánh mạng hẳn là sẽ không đáng ngại. Nói chung hiện giờ cũng không nghe nói ai chết ở chỗ này, mệnh bài của Thương Ngô chỉ là nứt ra, không có vỡ.

Trình Như Phong nghĩ như vậy, tâm tình liền thả lỏng vài phần.

Nàng đem thi thể của yêu thú đều thu vào trong túi đựng đồ, tiếp tục đi về phía trước, thông qua một cái cửa ánh sáng, thì đến một ngôi nhà.

Nơi này hình như là treo ở giữa không trung, xây bằng cẩm thạch trắng, ngăn nắp, bốn phía đều có rào chắn cao nửa người, bên ngoài tất cả đều là sương mù dầy đặc. Ngôi nhà trống rỗng, không có người cũng không có đồ vật, trên rào chắn có hai chỗ̃ hổng, bên cạnh có một cái chữ to, một viết "Vào" một viết "Ra".

Trình Như Phong cảm thấy nơi này có lẽ là nơi chuyển giao sau khi thông qua khảo nghiệm của mỗi cửa ải, lúc trước có người nói gặp gỡ những người khác, đại khái cũng là ở nơi đây. Nếu phải đi về, thì đi qua chỗ hổng "Ra" là được.

Nàng hiện tại đương nhiên sẽ không đi ra ngoài, trực tiếp hướng đến chỗ hổng "Vào" mà bước đi.

Thân thể vừa mới tiến vào bên trong sương mù dày đặc, Trình Như Phong liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Nàng hơi nheo mắt lại thích ứng ánh sáng, đồng thời đã rút kiếm ra cảnh giác.

Nhưng nơi này cũng không có yêu thú xông ra.

Trình Như Phong đang ở phía dưới vực sâu âm u, bốn phía đều là tuyệt địa, chỉ có một tia ánh sáng từ phía trên vách đá ngàn trượng sừng sững chiếu xuống.

Nàng dạo qua một vòng, thì xác định đường thông qua cửa ải này chỉ có thể ở phía trên.

Vậy chỉ có thể bò lên trên

Trình Như Phong một bên leo lên trên, một bên tưởng niệm đến Thiên Hương Đằng.

Loại cửa ải này, nếu Thiên Hương Đằng có thể sử dụng thì tốt biết mấy. Leo núi mà, có dây đằng phụ trợ, quả thực là chuyện dễ dàng.

Đáng tiếc không thể.

Nàng chỉ có thể dùng tay bắt lấy những cục đá nổi lên trên vách đá hay rễ cây cỏ dại gì đó, từ từ di chuyển lên trên.

Cũng may cho dù pháp bảo và linh sủng không thể dùng, nàng dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ, thân thể nhiều năm được linh khí tẩy luyện so với người bình thường rắn chắc linh hoạt hơn nhiều, leo lên vách núi cũng coi như không là gì cả. Nàng thậm chí có thừa sức lực để suy nghĩ, cái cửa ải này rốt cuộc là khảo nghiệm cái gì? Thể lực cùng sức chịu đựng sao?

Thời gian chậm rãi trôi qua, Trình Như Phong cuối cùng leo tới một nửa độ cao, kết quả nàng chưa có thở phào ra một hơi, phía trên vách núi đột nhiên liền bắt đầu rớt xuống mấy cục đá. Tuy rằng những cục đá lớn nhỏ đó còn không đến mức có thể làm chết người, nhưng rơi liên tiếp và nhiều như vậy, hơn nữa tốc độ rơi xuống cùng lực đánh vào, Trình Như Phong trực tiếp đã bị văng xuống.

May mà nàng phản ứng nhanh nhẹn, rút kiếm đâm vào vách núi, mượn lực giảm xóc, lại lắc người bắt lấy một khối đá bên cạnh, khó khăn lắm mới có thể ngừng lại.

Nhưng thanh kiếm kia của nàng, chẳng qua chỉ là thanh kiếm phàm thế bình thường, trước đó đánh nhiều yêu thú như vậy, đã mẻ không ít chỗ, cái này thì tốt rồi, trực tiếp bị gãy luôn.

Trình Như Phong có chút hết lời để nói, nhưng cũng không có biện pháp gì, nàng tìm một nơi hõm vào trên vách núi mà chui vào, chờ mấy cục đá phía trên rớt xuống hết, mới tiếp tục leo lên trên.

Lần này leo đến gần một nửa vách núi, nàng chuẩn bị tinh thần trước, quả nhiên phía trên lại bắt đầu rớt đá xuống.

Trình Như Phong bằng vào phản ứng nhanh nhẹn, thân thể mềm dẻo cẩn thận tránh khỏi đá rơi, nhưng leo tiếp lên trên lại xuất hiện một đám chim kỳ quái hung ác.

Trình Như Phong lần nữa ngã xuống đáy vực vẻ mặt thống khổ vô cùng.

Cái nơi này là nơi khảo nghiệm của môn phái tu chân, sao có thể chỉ đơn thuần khảo nghiệm thể lực?

Nếu thật sự đơn giản như vậy, Thương Ngô sư phụ người lợi hại như vậy, mệnh bài sao có thể đều nứt ra?

°°° hết chương 99°°°