Chương 92: Sư huynh, huynh chậm một chút ......(h)
o O o
Thần Huy lại lần nữa bế Trình Như Phong lên.
Nhưng nàng vừa mới lật qua, mông vừa đυ.ng tới chân hắn, liền đau đến hít một hơi dài.
Thần Huy tuy rằng không có thật sự dùng sức đánh, nhưng Trình Như Phong cũng không có dùng linh lực đi chống đỡ, vừa rồi mỗi một cái tát của hắn đều đánh lên trên mông Trình Như Phong, như thế nào đi nữa thì cũng có độ lực của nam nhân bình thường đánh nữ nhân.
Hiện giờ không khí đã êm dịu không còn căn thẳng, trái tim của Trình Như Phong vẫn treo ở trên cao đã rơi xuống đất, mới cảm thấy toàn bộ cái mông đều nóng bỏng đau đớn.
Nàng nước mắt lưng tròng mà nhìn Thần Huy.
"Thật bị đánh đau à? Đáng bị như vậy!"
Trong lòng Thần Huy cũng có chút hối hận, nhưng ngoài miệng đương nhiên không thể nhận.
Vừa rồi hắn chính là đúng thật rất tức giận.
Trên thực tế hiện giờ hắn cũng thực tức giận, chỉ là nghĩ nàng đã trở lại nên không so đo thôi.
Nên cho nàng chút giáo huấn để nàng nhớ kỹ.
Nhưng mà xem nàng đáng thương như vậy mà nhìn hắn, hắn lại có vài phần không đành lòng, ôn hòa đem nàng lật ngược lại lần nữa, "Để ta nhìn xem."
Trình Như Phong nằm ở trên đùi hắn, váy bị vén lên, qυầи ɭóŧ bị kéo xuống, toàn bộ cái mông đều lộ ra ở trước mắt Thần Huy. So với khi còn nhỏ đương nhiên là có nhiều thịt hơn, tròn trịa hơn. Bình thường da thịt trắng nõn bóng loáng lúc này toàn bộ đỏ ửng, tựa như trái đào đã chín.
Thần Huy nhịn không được cúi đầu, hôn một cái.
Làn da bị đánh qua là lúc mẫn cảm nhất, cảm giác bất kỳ cái gì đυ.ng chạm đến đều có thể phóng đại mấy lần. Trình Như Phong không khỏi run rẩy lên, run run kêu một tiếng "Sư huynh......"
"Ừ." Thần Huy đáp lại, nhưng không có ngẩng đầu, hôn một cái nữa, ngón tay đi xuống, tách chân nàng ra.
Cái này thì không phải là động tác xem xét thương thế mà.
Trình Như Phong tuy rằng đã sớm tính toán cùng hắn làm, nói chung quy tắc của Dục Linh Tông chính là không có chuyện gì mà một lần phạch phạch phạch giải quyết không được, nếu thực sự có, vậy thì phạch phạch phạch hai lần.
Nhưng ở trạng thái này thật sự có chút ngượng nghịu, hơn nữa mông nàng thật sự rất đau, tốt xấu thì hãy để nàng dịu xuống một chút.
Nàng đè tay hắn lại, "Sư huynh...... để muội......đã nói rồi, sau khi muội trưởng thành sẽ hầu hạ sư huynh......"
Thần Huy trong lòng đột nhiên mềm nhũn đi, mặc cho nàng kéo tay hắn ra, từ trên người hắn đi xuống, sau đó quỳ gối giữa hai chân hắn, cởi đai lưng của hắn ra.
Khi Trình Như Phong móc côn ŧᏂịŧ của Thần Huy ra, nó còn chưa có hoàn toàn cương cứng, kích cỡ nửa mềm nửa cứng đã dọa nàng nhảy dựng.
Nàng càng kiên định quyết tâm nhất định phải tự mình làm.
Nàng nắm côn ŧᏂịŧ hắn, vuốt ve hai hòn ngọc phía dưới, nhìn nó từ từ cứng lên trong bàn tay vỗ về chơi đùa của nàng, trở nên vừa thô vừa dài.
Nàng hơi khó xử mà giương mắt liếc Thần Huy một cái, "A...... Sư huynh đã trưởng thành lớn như vậy rồi, nơi này...... vì sao còn có thể lại lớn nữa vậy ...... như thế nào nuốt trôi......"
Âm thanh của nàng ôn nhu mềm mại, trong giọng nói có chút tính trẻ con có chút ngây thơ thiên chân, lại tràn đầy đều là kɧıêυ ҡɧí©ɧ sắc tình.
Thần Huy không khỏi bật cười, đem đầu nàng đè đến giữa hai chân mình, "Muội còn chưa có thử qua, như thế nào biết nuốt không vô?"
Trình Như Phong ngoan ngoãn há miệng, quả nhiên chỉ là ngậm vô được một cái qυყ đầυ, thì cảm thấy toàn bộ khoang miệng đều bị lấp đầy. Trong lúc nhất thời, tựa hồ lại về tới khi còn nhỏ, gian nan nỗ lực mà mυ'ŧ lấy.
"Uhm." Thần Huy thoải mái mà hừ nhẹ ra tiếng.
Hắn cũng nhớ tới chuyện cũ, nữ hài của hắn, cũng giống năm đó ra sức ý đồ muốn lấy lòng hắn...... sung sướиɠ cả về mặt tâm lý cùng sinh lý làm cho hắn mặc dù chỉ là bị ngậm lấy một khúc nhỏ như vậy cũng được đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn.
Đầu lưỡi của Trình Như Phong ở khe rãnh giữa qυყ đầυ và côn ŧᏂịŧ liếʍ láp qua lại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bị hắn làm căng ra đến hết cỡ, nước bọt suôn theo thân gậy chảy ra, lại vừa lúc biến thành chất bôi trơn tiện cho nàng dùng tay nắm lấy thân gậy vuốt ve kɧıêυ ҡɧí©ɧ, gân xanh dữ tợn nổi lên trên cự vật bị nước bọt làm cho sáng bóng, nhìn thấy phá lệ da^ʍ mĩ.
Thần Huy nhịn không được, rồi lại không muốn đem phát thứ nhất phóng ra ở trong miệng nàng.
Hắn đã đút cái miệng bên trên ăn qua quá nhiều lần, hiện giờ hắn chỉ muốn cái miệng ở bên dưới.
"Trân Châu......" Hắn kêu tên nàng, rút côn ŧᏂịŧ của mình ra.
"Sao vậy?" Trình Như Phong hỏi, "Muội làm cho sư huynh không thoải mái sao?"
"Đương nhiên không phải, chỉ là...... chúng ta còn có thể càng thoải mái hơn một chút."
Thần Huy đứng lên, cùng Trình Như Phong thay đổi vị trí, làm nàng quỳ sát ở trên ghế, cái mông cao cao nhếch lên.
"Chờ...... Chờ một chút......" Mắt thấy Thần Huy nắm côn ŧᏂịŧ của mình đưa qua, Trình Như Phong không khỏi hét lên, "Sư huynh, sư huynh huynh chờ một chút...... quá lớn...... Hiện giờ vào không được......"
"Không thử, làm sao mà biết?"
Thần Huy thật là đã chờ không được rồi.
Hắn chờ giây khắc này đã chờ tám năm rồi.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn là nhớ lại sáng ngày hôm đó hắn mạnh mẽ làm căng nứt nàng...... Hắn vẫn luôn cho rằng Trân Châu trốn tránh hắn là bị lần đó dọa sợ rồi. Tuy rằng vừa rồi nàng không nhận, nhưng hắn cũng không muốn làm lại một lần nữa.
Cho nên Thần Huy hít sâu một hơi, mạnh mẽ đem đầy ngập dục hỏa đè ép xuống, không có nguyên cây thô bạo thọc vào trong, mà là dùng qυყ đầυ ở cửa huyệt của nàng thử ma xát vài cái trước.
Côn ŧᏂịŧ của hắn cứng rắn nóng như lửa, lại có kinh nghiệm phong phú, chỉ là cọ xát thử vài cái, liền khiến cho Trình Như Phong một trận tê dại, ưm một tiếng, cả chân cũng mềm đi.
"Đã bắt đầu chảy nước." Thần Huy nói như vậy, một mặt chậm rãi bắt đầu dùng sức cắm vào trong.
"Sư huynh......" Trình Như Phong kêu sợ hãi, lại khẩn trương lên, vì thế Thần Huy mới vào được một cái qu*y đầu đã bị kẹt lại.
Hoa huyệt kiều nộn của nữ hài dưới thân bị căng đến không thành bộ dáng, chính hắn cũng bị siết chặt đến đau nhức, mồ hôi đều toát ra. Nhưng cảm giác đau nhức này lại đi cùng với một loại khoái ý tột cùng, làm cho hắn không muốn rút ra.
"Thả lỏng một chút." Hắn cúi người xuống hôn nàng, lại giơ tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ nụ hồng trước ngực nàng, thấp giọng nói, "Rất chặt...... Có phải bọn họ đều không lớn bằng ta? Căn bản đều không có khai phá mà ......"
Trình Như Phong vốn dĩ vừa kinh hoảng lại vừa sợ, chỉ sợ lại phải bị hắn làm rách nứt, nhưng nghe đến những lời này của hắn, quả thực lại muốn tức cười.
Lúc này, hắn thế mà đắc ý loại chuyện này?
Nam nhân ở phương diện này, có phải đều ấu trĩ như vậy hay không?
Nàng quay đầu đi đáp lại cái hôn của hắn, ôn nhu nói: "Uhm...... Cho nên...... sư huynh huynh chậm một chút đi...... Từ từ, chờ muội thích ứng một cái đã...... có được không?"
Lòng tự trọng của Thần Huy được đến thỏa mãn thật lớn, lại không phải thật sự muốn trừng phạt nàng, nàng mềm giọng nhỏ nhẹ cầu xin như vậy, nào có chuyện không đáp ứng?
Chỉ ôm nàng, âu yếm hôn môi, sờ soạn nơi mẫn cảm trên người nàng.
Tất cả những điểm mẫn cảm trên người Trình Như Phong đều là do hắn khai phá, lúc này bất quá thăm lại chốn xưa, thẳng đến đem Trình Như Phong làm cho mềm thành một bãi bùn, phía dưới càng là một mảnh xuân thủy.
Thần Huy mới chậm rãi thẳng lưng, nhìn hoa huyệt của nàng cũng đủ ướŧ áŧ nuốt côn th*ịt thô to của hắn vào.
Trình Như Phong chỉ cảm thấy hoa huyệt như bị nhét vào một cây gậy sắc thiêu nóng, mỗi một nếp gấp bên trong hoa huyệt như bị ủi phẳng ra, trong kɧoáı ©ảʍ không gì sánh kịp lại mang theo cảm giác căng cứng xưa nay chưa từng có, nàng cảm thấy chính mình đã bị đâm đến cùng rồi, mà hắn vậy mà còn cắm vào trong.
"Sư huynh......" Giọng nói của nàng run rẩy kêu lên, cũng không biết là vui thích hay là sợ hãi.
Thần Huy lôi kéo tay nàng, đặt ở trên bụng nhỏ của nàng, "Còn nhớ buổi tối hôm đó không? Muội nói, toàn bộ cắm vào, sẽ tới nơi này......"
Hắn một bên nói, một bên đâm vào thật mạnh, đem khúc dư ở bên ngoài toàn bộ đều cắm đi vào, quả nhiên ở trên bụng nhỏ của nàng lồi lên một khối u, đυ.ng lên trên tay nàng.
Hắn từ phía sau ôm nàng, bụng nhỏ gắt gao chống lên cái mông vểnh của nàng, ở giữa không có một khe hở.
Hắn nhẹ nhàng cắn lỗ tai nàng, âm thanh mang theo tìиɧ ɖu͙© khàn khàn, "Muội xem, còn muốn sâu hơn một chút không......"
Trình Như Phong không đáp lại.
Hai má nàng ửng hồng, mị nhãn như tơ, hơi thở nặng nề, môi anh đào hé mở, bởi vì ở trong sự va chạm của Thần Huy bước lên cao trào mà sớm đã thất thần, nửa chữ cũng nói không nên lời.
(Sư huynh rốt cuộc cũng ăn được thịt...... thật không dễ dàng mà......)
°°° hết chương 92°°°