Dục Linh Thiên Hạ

Chương 80: Đạo cụ

Chương 80: Đạo cụ (h)

o O o

Vân Bát ôm Trình Như Phong, dán ở sau cổ nàng, tỉ mỉ hôn, một tay xuyên qua từ bên hông nàng, vuốt ve ngực nàng, một bàn tay khác lại cầm tay nàng, kéo xuống phía dưới, sờ lên dươиɠ ѵậŧ của mình.

Bọn họ đều là được đặc biệt chọn lựa ra, dương cụ lớn nhỏ chiều dài độ cứng đều thập phần kiêu ngạo, Trình Như Phong còn ở đó sờ đến một chiếc vòng ngọc.

Thứ này kêu Huyền Ngọc Hoàn, Trình Như Phong đã thấy qua, Dục Linh Tông cũng có người dùng. Tròng lên nơi đó, sẽ khiến cho máu chảy chậm trở về, kéo dài thời gian cương cứng, còn có thể nâng cao độ cứng. Tuy rằng đối với thân thể không thấy được có chỗ tốt nào, nhưng ở mặt tính sự, tác dụng đương nhiên không cần nhiều lời.

Cái này của Vân Bát tựa hồ không giống như những cái khác, trên vòng ngọc điêu khắc song long hí châu, hạt châu ở chính giữa hai đầu rồng hướng ra phía ngoài còn có thể chuyển động.

Trình Như Phong có chút tò mò, "Cả thứ này cũng làm được tinh xảo như vậy......"

Vân Bát chỉ cười, thò lại gần hôn nàng, "Một hồi nàng thử xem, sẽ biết chỗ vi diệu chân chính của nó." Lại đem tay nàng từ trên vòng ngọc lấy ra, để nàng nắm lấy côn th*ịt của chính mình.

Tay của Trình Như Phong liền thuận thế vuốt lên trượt xuống.

Tay nàng vừa nhỏ lại vừa mềm, mềm mại như không xương.

Vân Bát phát ra hơi thở sảng khoái, ở bên tai nàng thấp giọng cầu xin:"...... Thật thoải mái...... mau chút nữa đi."

Nhưng Trình Như Phong ngược lại ngừng lại.

Yến Vân đang nằm ở giữa hai chân nàng liếʍ hút, đầu lưỡi linh hoạt tựa như một con rắn, ở trong hoa huyệt của nàng co duỗi câu chọc, đảo vòng cứ lập đi lập lại.

Trình Như Phong ở trong kɧoáı ©ảʍ liên miên không dứt tựa như uống say rượu, hai má ửng hồng, toàn thân vô lực, nơi nào còn để ý đến Vân Bát.

Vân Bát nhìn nàng, lại nhìn Yến Vân đang nằm ở giữa hai chân Trình Như Phong hai má cũng ửng hồng cũng giống như say mị thái tỏa ra bốn phía, y chỉ cảm thấy bụng nhỏ nóng cháy, dươиɠ ѵậŧ cao ngất, run rẩy từng cái, khát vọng muốn thoải mái. Nhưng lúc này y cũng chỉ có thể tự mình nắm tay Trình Như Phong chuyển động ở trên côn ŧᏂịŧ của mình .

Vân Cửu lúc này trở về trên tay bưng một cái hộp, ở bên cạnh mở ra.

Trên dưới có ba tầng, tất cả đều là các kiểu da^ʍ cụ (sεメ toy) trợ hứng. Ngân Thác Tử, Miễn Tử Linh (chuông Miễn Tử), Vành mắt dê, bao Tương Tư, Giác Tiên Sinh ...... còn có rất nhiều đồ chơi mà Trình Như Phong cũng không thể nói hết tên được. Chỉ riêng Ngọc Thế lớn lớn bé bé thì đã có mười mấy cây, thậm chí còn có "Rồng hai đầu" chất liệu không giống nhau lớn có nhỏ có.

Có thể thấy được Yến Vân thật không phải nhất thời hứng thú muốn cùng Trình Như Phong chơi trò mới mẻ, mà là bình thường cũng không ít lần cùng nữ nhân làm việc này.

Thấy ánh mắt của Trình Như Phong chỉ hướng đến những cây "Rồng hai đầu" ngó ngó, Yến Vân liền cười rộ lên, vỗ một cái lên cái mông vểnh của nàng, nói: "Không vội dùng cái kia, chơi cái khác trước."

Yến Vân cầm lấy một chuỗi Miễn Tử Linh tới, nhét vào trong tiểu huyệt của Trình Như Phong.

Nơi đó sớm đã ướt đẫm xuân thủy, không lao lực chút nào liền đem Miễn Tử Linh lớn như trái nhãn nuốt đi vào.

Trình Như Phong biết đây là cái gì, nhưng chính nàng cũng chưa từng chơi qua. Huống chi thứ này cùng với hạt giống Thiên Hương Đằng lại không giống nhau, bề ngoài không tròn nhẵn, có khắc các loại hoa văn, lại được đúc bằng vàng, lạnh băng. Đột nhiên bị nhét một chuỗi ba viên dị vật lạnh băng đi vào, cảm giác khó chịu làm cho nàng hầu như cả người đều phải co rục lại.

Yến Vân đè nàng lại.

Nàng ta nằm ở trên người Trình Như Phong, cùng với Vân Bát cùng nhau nô đùa ngực nàng, một mặt nhẹ nhàng cười nói, "Bên trong Miễn Tử Linh chứa chính là da^ʍ tinh của Bằng Yêu, che nhiệt, sẽ khiến muội dục tiên dục tử."

(Bằng yêu: chim Bằng là loài chim thật to lớn trong truyền thuyết.)

Hoa huyệt của Trình Như Phong vốn là vừa ướt lại vừa nóng, kim loại truyền nhiệt lại nhanh, khi nói chuyện cũng chỉ cảm thấy Miễn Tử Linh ở trong hoa huyệt động lên.

Nhưng cùng với trứng rung lại không giống nhau.

Những viên cầu nhỏ thế mà phát ra âm thanh, tựa như tiếng ve kêu, ở trong tiểu huyệt của nàng chấn động xoay tròn, lại va chạm vào nhau, Trình Như Phong chỉ cảm thấy một trận tê dại, kɧoáı ©ảʍ tỏa khắp cả người, nhịn không được run rẩy kêu ra tiếng, xuân thủy trong hoa huyệt như thủy triều, trực tiếp tiết ra.

"Có thoải mái hay không?" Yến Vân đợi nàng hơi bình ổn, thì thò lại gần hôn lên môi nàng.

Đây là Trình Như Phong lần đầu tiên cùng nữ nhân hôn môi.

Cảm giác cùng với nam nhân đích thật không giống nhau.

Yến Vân mắt đẹp chang chứa xuân tình, má đào ửng đỏ, môi anh đào mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt còn mang theo hương vị hoa huyệt của Trình Như Phong, rồi lại mang theo hương thơm đặc biệt của nữ tính, cả nước bọt cũng là ngọt ngào.

Trình Như Phong mê say nhắm mắt, cùng môi lưỡi dây dưa.

Mà Vân Cửu đã tiếp nhận vị trí khi nãy của Yến Vân.

Giữa hai huynh đệ song sinh tựa hồ có một loại cảm ứng thần bí, sớm tại khi Trình Như Phong cầm dươиɠ ѵậŧ của Vân Bát, Vân Cửu cũng đã nhất trụ kình thiên.

Lúc này cũng không cần làm bước dạo đầu gì đó, hắn bắt lấy chân Trình Như Phong kéo ra hai bên, côn ŧᏂịŧ nhắm ngay cửa động, cắm đến cùng.

Chuỗi Miễn Tử Linh cũng không có lấy ra, trực tiếp bị đẩy đến nơi sâu nhất. Hơn nữa độ ấm của côn ŧᏂịŧ nóng bỏng còn khiến chúng chuyển động càng nhanh.

"A a a......" Trình Như Phong lại lần nữa hét ra, theo bản năng mà ôm chặt Yến Vân, "Sắp chết rồi..... ta không chịu nổi ......"

"A, lại đến nữa sao? Trước đó còn nói ta, muội mới thật là mẫn cảm." Yến Vân nằm ở trên người nàng, nhẹ nhàng cọ xát, vẽ một vòng lên trên đầṳ ѵú cương thẳng của nàng, một mặt nhẹ nhàng cười nói, "Vừa mới bắt đầu mà, không chịu nổi nữa sao? Bọn Bạch Ký Lam có phải đặc biệt thích muội như vậy hay không? Cũng không cần làm như thế nào, cũng đã lên cao trào, có phải đặc biệt có cảm giác thành tựu hay không?"

Mà lúc này động tác của Vân Cửu cũng không dừng lại, qυყ đầυ va chạm mạnh vào bức tường thịt, làm căng mật huyệt chật hẹp ra đến cực điểm, ở trong cao trào tràn lan cắm đến chít chít rung động; Vân Bát cũng đang hôn môi nàng, sau cổ vai lưng, côn ŧᏂịŧ ở trong tay nàng đĩnh động. Trình Như Phong toàn thân trên dưới đều không có chỗ nào rãnh rỗi, trong đầu một mảnh hỗn loạn, quả thực đều sắp khóc ra rồi.

Vân Cửu đem chân nàng gác lên đầu vai mình, một mặt thẳng lưng vận động làm, một mặt hôn chân nàng, khẽ cười nói: "Khi nhắc tới Bạch công tử, kẹp đến đặc biệt chặt, thật thích hắn hả?"

Trình Như Phong bị Vân Cửu ch*ịch đến đong đưa trước sau, giống như con thuyền nhỏ xóc nảy trong biển rộng, cả âm thanh cũng run rẩy,"...... Không phải...... Cũng không có...... A...... Ngươi nhẹ chút...... Miễn Tử Linh...... Lấy ra đi...... Đem nó lấy ra đi......"

"Lấy nó ra làm cái gì? Ta thấy nàng thật rất thích mà. Nhìn xem, nhiều nước như vậy......" Vân Cửu ở nơi hai người giao hợp lau một cái, lại đem ngón tay ướt dầm dề đặt ở trong miệng chậm rãi liếʍ sạch sẽ, toàn bộ quá trình đôi mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt Trình Như Phong, sắc khí tràn trề.

Trình Như Phong lúc này thật sự hoàn toàn không cần hắn câu dẫn nữa, sợi lý trí ở trong đầu trực tiếp đứt đoạn, chỉ xoắn thân mình, đón ý nói hùa với động tác của hắn.

Chuỗi Miễn Tử Linh kia đã ở trong động tác mạnh mẽ của Vân Cửu bị đẩy mạnh đến tử ©υиɠ của Trình Như Phong, ba viên mạnh mẽ xoay tròn va chạm chấn động, truyền ra tiếng như tiếng ve lẫn vào trong âm thanh thân thể hai người va chạm vào nhau, nghe tới vô cùng da^ʍ mĩ.

Cả Yến Vân đều nghe đến chảy ra nước, cọ đến trên người Trình Như Phong một đường lưu lại dấu vết ươn ướt.

Yến Vân kéo tay Trình Như Phong qua, đặt lên nơi riêng tư của mình, Trình Như Phong thực tự nhiên mà sờ soạng nó.

Ngón tay của nàng đẩy hai cánh hoa mềm mại của Yến Vân ra, tìm được viên châu nhỏ nhẹ nhàng xoa xoa mâm vê.

Yến Vân phát ra tiếng rêи ɾỉ vừa vui sướиɠ lại vừa khó nhịn, hợp hai chân lại kẹp lấy tay nàng.

Trình Như Phong đem ngón giữa cắm vào hoa kính đã róc rách xuân thủy của Yến Vân, theo động tác của Vân Cửu, cùng nhau thọc vào rút ra.

Yến Vân cả người đều dán ở trên người Trình Như Phong, thở hổn hển liếʍ hôn ngực nàng, lại nói: "Ta nói cho muội biết, thích ai cũng được, nhưng đừng thích Bạch Ký Lam, bình thường chính là lão tử ta đây thiên hạ đệ nhất tính tình không tốt, lạnh như băng, cứng nhắc, không hiểu săn sóc, lại còn có keo kiệt như vậy. Muội thật muốn cùng hắn ở bên nhau, hắn sớm hay muộn sẽ gϊếŧ Liễu Phượng Ngâm, muội tin hay không?"

Trình Như Phong:......

Loại thời điểm này mà tỷ còn không quên bôi đen Bạch Ký Lam một phen, các ngươi là có thù bao nhiêu, oán bao nhiêu.

Trình Như Phong cũng chỉ là thất thần trong nháy mắt, đã bị kéo trở về.

Yến Vân từ cái hộp bên cạnh lấy ra một cọng lông chim gì đó, chậm rãi lướt qua những nơi mẫn cảm ở trên người nàng.

Xúc cảm nhẹ nhàng, rồi lại vô cùng ngứa ngấy.

Nói không nên lời là thống khổ hay là vui sướиɠ, Trình Như Phong thở hổn hển, cả người đều muốn nổ tung.

Hoa kính càng là run rẩy co rút lại, trực tiếp siết chặt côn ŧᏂịŧ ở bên trong, thậm chí làm cho Vân Cửu nhất thời không thể động đậy, như vậy với hắn mà nói, cũng là vô cùng kɧoáı ©ảʍ. Hơi thở của Vân Cửu hỗn loạn, âm thanh thô nặng kêu lên: "A, thật chặt, không được...... Ta muốn bắn......"

Yến Vân thuận tay liền cầm lông chim kia phất lên xương sống của hắn, "Bắn đi."

Vân Cửu rùng mình một cái, tinh quan thả lỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn thẳng đến tử ©υиɠ của Trình Như Phong.

Trình Như Phong cũng lại một lần nữa được đưa lên cao trào, nhưng Miễn Tử Linh trong cơ thể nàng lại không ngừng nghỉ, bên ngoài còn có Yến Vân cùng Vân Bát, nàng không chịu nổi càng nhiều kɧoáı ©ảʍ nữa, đã hôn mê bất tỉnh.

Nhưng mà công pháp trong cơ thể nàng lại tự vận chuyển, hấp thu nguyên dương của Vân Cửu.

Một lượng lớn thuần dương chi khí hội tụ dọc theo kinh mạch của Vân Cửu, lại theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn bắn ra, khí thế trào dâng mà đi, thậm chí khiến cho thân thể của Vân Cửu run rẩy, theo bản năng nhìn về phía Yến Vân.

Yến Vân chờ chính là cái này, xua xua tay, "Để mặc cho nàng hút đi."

Tu vi của Vân Cửu so với Trình Như Phong cao hơn, bên cạnh còn có Yến Vân và Vân Bát, nói chung sẽ không bị nàng hút khô.

°°° hết chương 80°°°