Dục Linh Thiên Hạ

Chương 58: Tu vi thấp không có nhân quyền sao?

Chương 58: Tu vi thấp không có nhân quyền sao?

o O o

Sau đó thật lâu, Trình Như Phong và Liễu Phượng Ngâm cũng không có tìm được vị hòa thượng thứ hai.

Trình Như Phong cảm thấy chỉ có thể tìm biện pháp khác.

Nếu tìm cao tăng mạnh mẽ trấn áp không thể thực hiện được, vậy thì nếu như người trong thành toàn bộ đều tỉnh táo lại, thì sẽ thế nào.

Nếu nàng là bởi vì nghe được tiếng Viên Tuệ tụng kinh mà thanh tỉnh, nói không chừng người khác cũng vậy.

Vì thế bọn họ liền đem từng người trong Hầu phủ ra làm thí nghiệm.

Hiệu quả cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ có một hai người từng có một lát mê mang, nhưng vẫn như cũ không nhớ nổi cái gì là "thân phận thật".

Cố tình cái này chỉ có thể dựa vào thần hồn cường mạnh cùng ý chí kiên định của mình, người khác cũng giúp không được, Trình Như Phong cũng chỉ có thể ở bên lo lắng mà thôi.

Nhưng nàng cũng không có từ bỏ, lại lôi kéo Liễu Phượng Ngâm thương lượng, "Nếu như tiếng tụng kinh của tiểu hòa thượng cùng với tiếng đàn của công tử hợp lại thì sao?"

Liễu Phượng Ngâm cũng cảm thấy có thể thử xem.

Bọn họ từ trong Hầu phủ chọn ra một quản sự nhỏ làm việc khôn khéo giỏi giang để thực nghiệm.

Liễu Phượng Ngâm cảm thấy thân phận có thể làm giả, nhưng tính cách cùng năng lực của một người không có khả năng vẫn luôn giả bộ.

Ở chỗ này biểu hiện ra năng lực, tuy không thể phán đoán ra được có phải là tu sĩ hay không, nhưng ít nhất cũng là người có tâm trí hơn người, chọn họ làm thực nghiệm càng dễ dàng có hiệu quả hơn.

Viên Tuệ vẫn là vừa nhìn thấy Trình Như Phong thật giống như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, vẫn ở trong phòng không lộ mặt, chuyên tâm tụng kinh của mình, Liễu Phượng Ngâm thì ở ngoài cửa đánh đàn, tên quản sự kia kêu Trương Quý ngồi ở bên cạnh nghe.

Trình Như Phong ở đó quan sát biến hóa của Trương Quý.

Chính nàng có thể cảm giác được tiếng đàn của Liễu Phượng Ngâm hợp với tiếng tụng kinh của Viên Tuệ có thể làm thanh tỉnh ở trình độ nhất định, nhưng không biết đối với Trương Quý mà nói, hiệu quả như thế nào.

Biểu hiện của Trương Quý ngay từ đầu thật sự bất an, không biết Tam công tử rốt cuộc muốn làm cái gì. Y khẩn trương mà nhìn Liễu Phượng Ngâm, lại trộm nhìn Trình Như Phong, lòng có chút rối loạn.

Dần dần thì bình tĩnh trở lại, ấn đường tựa hồ có một tia giãy giụa, nhưng thực nhanh lại hóa thành mờ mịt.

Không được...... còn phải thêm một ngọn lửa nữa.

Trình Như Phong nghĩ như vậy, lấy ra một viên đá quý sáng lấp lánh treo ngược lủng lẳng, ở trước mặt Trương Quý lắc nhẹ: "Ngươi nhìn cái này."

Âm thanh của nàng mềm mại êm ái, giọng điệu nhỏ nhẹ.

Trương Quý không tự giác mà làm theo

"Đúng vậy, hiện giờ nhắm mắt lại, thả lỏng ...... hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra. Đúng, thực tốt, cứ như vậy, cả người đều thả lỏng, ngươi hiện tại thực an toàn...... Thực thoải mái...... Ngươi chậm rãi chìm vào nơi sâu nhất trong ký ức của mình...... ngươi sẽ nhìn thấy thân phận thật sự của mình......"

Theo tiếng nói của Trình Như Phong, Trương Quý quả nhiên lộ ra biểu tình thả lỏng vui thích.

Trình Như Phong tiếp tục nói: "Ngươi hiện tại ở nơi ngươi quen thuộc nhất, cái nơi mà ngươi sinh sống từ nhỏ đến lớn...... Ngươi có thể nói cho ta biết bên cạnh ngươi có cái gì không?"

Trương Quý không có mở mắt ra, lại theo giọng nói của nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta ở trong phòng của mình, nằm ở trên giường, bên cạnh ta là bàn sách."

Liễu Phượng Ngâm vốn dĩ đối với hành động của Trình Như Phong có chút khó hiểu, vẫn luôn chú ý bọn họ, nghe được Trương Quý nói như vậy, không khỏi kinh ngạc mà nhướng mày.

Trương Quý ở Hầu phủ tuy rằng là một quản sự nho nhỏ, nhưng cũng chỉ là ở phòng hạ nhân của Hầu phủ, không có khả năng có bàn sách gì cả.

Hiển nhiên là do Trình Như Phong dẫn y nhớ tới ký ức chân thật của chính mình.

Trình Như Phong ý bảo Liễu Phượng Ngâm tiếp tục đánh đàn, còn mình cũng vẫn duy trì giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ, tiếp tục hỏi: "Trên bàn sách có cái gì?"

Trương Quý nói: "Giá bút, thẻ tre, mài mực, đồ chặn giấy, chu sa, bùa...... còn có mấy quyển sách"

"Sách gì?"

"Phù Đạo Chân Giải"

Sắc mặt của Liễu Phượng Ngâm lại lần nữa lay động.

Nghiên cứu đọc "Phù Đạo Chân Giải" hẳn là tu sĩ không thể nghi ngờ.

Bọn họ...... thành công rồi sao?

Trình Như Phong lại vào lúc này quát một tiếng "Ngươi là ai?"

"Ta là...... Trương Quý...... không, không đúng, ta là Từ Trú."

"Trương Quý" thoắt cái mở mắt ra, rồi lại giật mình ở ngay tại chỗ. Một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, ánh mắt dạo qua một vòng chung quanh, liền dừng ở trên người Liễu Phượng Ngâm, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Phượng Cầm công tử."

Trình Như Phong lúc này mới xem như thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nhận biết được người, hẳn là đã nhớ ra."

Liễu Phượng Ngâm dừng lại, thi lễ, nói: "Không biết vị này...... thân phận thật là..."

"Trương Quý" không dám nhận cái lễ này của hắn, lánh tránh qua một bên, nói: "Tại hạ Từ Trú, Vô Cực Môn, đệ tử dưới trướng của Lưu Trường Vĩnh chân nhân"

Liễu Phượng Ngâm chưa từng nghe qua cái tên Từ Trú, đối với Lưu Trường Vĩnh thì có nghe qua, Kim Đan trung kỳ, am hiểu bùa đạo.

Từ Trú nhớ tới thân phận thật sự của mình, nhưng ký ức ở chỗ này nhiều ngày như vậy cũng không quên, trong lúc nhất thời đầy mặt hổ thẹn, "Ta sao lại ...... quả thực là......"

Liễu Phượng Ngâm xua xua tay, "Hiện giờ không phải là lúc rối rắm những thứ đó, quan trọng nhất chính là, làm sao đi ra ngoài."

Từ Trú ngẩn ra, "Ta không phải được Phượng Cầm công tử cứu ra sao?"

Liễu Phượng Ngâm:......

Một người hai người coi hắn là chúa cứu thế...... Hắn áp lực thật lớn.

Hắn thở dài, lắc lắc đầu, "Chúng ta còn ở Cao Ninh Thành...... Không, phải nói là sau khi vào Cao Ninh Thành, lại bị cuốn vào cái không gian kỳ quái này. Ta ở chỗ này đã bị vây hơn nửa năm, cũng không có tìm được đường ra. Mà trong cả tòa thành, những người thanh tỉnh, đều ở chỗ này. Ngươi vẫn là mới vừa được chúng ta hợp sức đánh thức."

Từ Trú tức khắc như bị sét đánh, cả người đều cứng lại.

Trình Như Phong vừa thấy bộ dáng này của y, thì không khỏi thở dài.

Lần thực nghiệm này tuy rằng thành công, nhưng kết quả cũng không phải thực lý tưởng.

Viên Tuệ tụng kinh, Liễu Phượng Ngâm đánh đàn, lại thêm nàng thôi miên, cùng lúc sử dụng ba phương pháp, lúc này mới đánh thức được một người. Hai người trước còn tốt, thuật thôi miên của nàng cũng không tính là tinh thông, cộng thêm ở Dục Linh Tông học thuật mê hoặc trong công pháp song tu, mới miễn cưỡng có thể sử dụng, cũng chỉ có thể dùng cho một người. Toàn thành mấy chục vạn người ...... làm thế nào cũng không có khả năng từng người từng người đi thôi miên? Nếu làm vậy thì sẽ đến đến năm nào tháng nào?

Nếu có thể nhận ra quen biết những người đó còn đỡ, nhưng nhiều người như vậy, bọn họ cũng không có khả năng đều quen biết, phí sức lực lớn như vậy, kết quả chỉ đánh thức Từ Trú người như vậy, cũng không biết có thể giúp gì được hay không ......

Trình Như Phong đang ủ rũ, đột nhiên hoa mắt, tựa hồ có một bóng đen soẹt qua.

Nàng lập tức cảnh giác lên, kêu lên: "Người nào?"

Liễu Phượng Ngâm cùng Từ Trú cũng nhìn qua.

Chỉ thấy một luồng khói đen không biết từ đâu mà đến, ở trong viện xoay quanh một vòng, liền rơi xuống đất hóa thành một nam tử.

Người nọ một thân áo đen, dáng người to lớn, khí độ phi phàm. Một đầu tóc dài trắng như tuyết, ngũ quan hình dáng tuấn tú thâm thúy, khiến cho Trình Như Phong bất ngờ chính là, con ngươi của người nọ là màu tím, tựa như đá quý hoàn mỹ nhất, lộng lẫy bắt mắt. Rồi lại khiến người không dám nhìn lâu, đôi mắt kia, dường như có áp lực vô hình chụp từ trên đầu xuống, Trình Như Phong tựa hồ ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Trong nháy mắt, tựa hồ lại quay về tới động phủ của Bạch Ký Lam, giống như lần đầu đối mặt trước kiếm ý của Tần tổ sư lưu lại.

Hơn nữa uy áp của người này không có như Tần tổ sư cái loại huy hoàng chính khí, ngược lại tràn ngập các loại huyết tinh, thô bạo cùng khủng bố. Khiến người không rét mà run.

Người nọ khoanh tay mà đứng, giống như chúa tể thế gian, cao ngạo khinh miệt mà đảo mắt lướt qua mọi người trong viện.

Khi ánh mắt quét đến Liễu Phượng Ngâm, người nọ hơi nhăn mày lại, nói một chữ: "Yếu"

Đến Từ Trú, biến thành hai chữ, "Quá yếu"

Đến Trình Như Phong......

Không có nhìn Trình Như Phong

Người nọ căn bản lười nhìn nàng một cái.

Trình Như Phong:......

Tu vi thấp không có nhân quyền sao?

°°° hết chương 58°°°