Dục Linh Thiên Hạ

Chương 37: Một lòng một dạ đến già.

Chương 37: Một lòng một dạ đến già?

o O o

Bạch Ánh Sơn mang nàng về thư phòng của mình, nơi này so với bên hồ nhiều thêm mấy tầng cấm chế, càng tiện nói chuyện hơn, không cần lo lắng bị người nghe lén.

"Nó nói gì với cô?" Bạch Ánh Sơn hỏi.

Lúc Trình Như Phong đi bơi lội, thần thức của y sẽ cố tình tránh xa bờ hồ, để tránh nhìn thấy cái gì. Hôm nay là cảm thấy được Bạch Liên Nhạc ở nơi đó ngây người rất lâu, mới đi qua xem sao.

Vừa lúc nhìn thấy nàng kêu Bạch Liên Nhạc xuống nước.

Nước gợn xôn xao nhộn nhạo, xuân ý trong mắt nàng so với nước gợn càng mãnh liệt hơn.

...... Tựa như một yêu tinh câu hồn.

Bạch Ánh Sơn lúc này nhớ lại, cảm thấy cảm xúc vẫn còn bị kích động, ngay sau đó lại bị lửa giận thiêu đốt.

Nhưng y lại không thể phân biệt được, lửa giận này, là bởi vì Bạch Liên Nhạc, bởi vì Trình Như Phong, hay là bởi vì chính mình.

Trình Như Phong ngoan ngoãn lặp lại những lời đối thoại cùng với Bạch Liên Nhạc một lần nữa, một chữ cũng không xót.

Bạch Ánh Sơn lúc này mới hơi bình tĩnh một chút, cẩn thận suy nghĩ.

Y sa sầm mặt, một hồi lâu không nói chuyện.

Trình Như Phong nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Có cái gì không đúng sao?"

"Không, không có gì, cô......" Bạch Ánh Sơn dừng một chút. Theo lý mà nói, Trình Như Phong ứng đối như vậy đã xem như không tồi, nhưng y nghĩ nàng thế mà thật sự đáp ứng Bạch Liên Nhạc —— cho dù đó chỉ là đáp ứng bằng miệng mà thôi. Cái từ "Không tồi" liền nói không ra khỏi miệng. Cuối cùng chỉ là nói, "Cô..... không bằng trở về với Ký Lam đi?"

Đã bị Bạch Ánh Sơn bắt gặp muốn cùng người khác ước pháo (*), nếu tiếp tục kéo dài không quản Bạch Ký Lam, giống như cũng không hợp tình hợp lý. Trình Như Phong liền gật gật đầu, nhưng ngẫm lại sự điên cuồng trước đó của Bạch Ký Lam, nàng vẫn là muốn tranh thủ cho mình chừa con đường lui, "...... Nhiều nhất bảy ngày, bảy ngày sau ta muốn trở ra."

(*) Ước pháo là cách nói khác của cuộc hẹn tình một đêm.

Bạch Ánh Sơn gật gật đầu, "Được, ta sẽ nói với Ký Lam. Bảy ngày sau, ta sẽ đi tiếp cô ra ngoài."

"Bạch chân nhân thật là tốt mà." Trình Như Phong mặt mày hớn hở mà làm nũng, lại nghĩ tới chuyện Bạch Liên Nhạc nói, liền thuận tiện quan tâm một chút, "Bạch Liên Nhạc nói ngươi bị bệnh, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

"Không có việc gì." Trên mặt Bạch Ánh Sơn hiện lên một tia xấu hổ, theo phản xạ mà phủ nhận.

"Vậy là gã đang nói bậy hay là dò hỏi chuyện của Bạch Ký Lam vậy?" Trình Như Phong nhíu mày, "Ta nếu là gặp lại gã lần nữa, phải nói như thế nào?"

Y sẽ không để nàng có cơ hội gặp lại Bạch Liên Nhạc. Bạch Ánh Sơn nghĩ như vậy, rồi lại có chút do dự, kỳ thật...... đúng lúc mượn cái loại đồn đãi này để che dấu, tựa hồ cũng không tồi.

Bạch Ánh Sơn nghĩ như vậy, chậm rãi nói: "Về sau, nếu có người hỏi nữa, cô cứ nói là tới để chữa bệnh cho ta."

Trình Như Phong chớp chớp mắt, "Bệnh gì?"

Chỉ thấy sắc mặt Bạch Ánh Sơn đỏ xong rồi lại xanh, biến ảo rất nhiều lần, mới từ kẽ răng nhả ra hai chữ, "Dương héo (*)."

(*) Không thể cứng.

"Cái gì?" Trình Như Phong sợ hãi kêu ra tiếng, ánh mắt theo bản năng mà hướng dưới háng y nhìn qua, "Có thật không?"

Trách không được Bạch Liên Nhạc nói thật ái muội như vậy, rồi cảm thấy tìm Dục Linh Tông "Giải quyết vấn đề" là chuyện thực bình thường. Về phương diện này thì Dục Linh Tông, đích xác kỹ thuật chuyên về chủ động tấn công.

Bạch Ánh Sơn chỉ muốn đem đôi mắt của nàng che lại, cắn răng nói: "Đương nhiên không phải."

"Ồ."

Trình Như Phong cảm thấy cũng đúng. Tu sĩ bắt đầu từ Trúc Cơ, chẳng khác nào là định hình lại cơ thể của mình, trải qua tôi luyện của linh khí, bọn họ thậm chí có thể khống chế mỗi một khối cơ bắp trên thân thể, càng không cần phải nói tu sĩ Kim Đan, sao còn sẽ mắc loại bệnh này?

Nàng suy nghĩ lại, y vì muốn che dấu chuyện của đệ đệ mình, vậy mà có thể hy sinh đến loại trình độ này, cũng là dụng tâm lương khổ.

Trình Như Phong nhịn không được nói: "Ngươi đối với Bạch Ký Lam thật tốt."

Đều nói đến tu hành chú ý chặt đứt hồng trần, thái thượng vong tình, nhưng luôn có ví dụ đặc biệt.

(Thái thượng vong tình: chỉ thánh nhân không vì tình cảm mà động lòng)

Tỷ như Phương Lưu Vân.

Tỷ như Bạch Ánh Sơn.

Trình Như Phong cảm thấy có thể gặp được người như vậy thật không tồi.

Vẻ mặt của nàng chỉ đơn thuần là hâm mộ khâm phục, Bạch Ánh Sơn lại nhớ tới giấc mộng mấy ngày trước.

Y đối với thị thϊếp cứng không nổi, lại ở trong mộng đối với Trình Như Phong làm hết những chuyện như vầy như vầy, còn tiết ra ướt cả một cái chăn.

Lúc này nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của nàng, chỉ cảm thấy chính mình giống như là cầm thú.

Bạch Ánh Sơn bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, mới nói: "Ký Lam...... Kỳ thật là một người đơn thuần. Đệ ấy trước kia, một lòng tu hành, những cái khác đều mặc kệ không nghĩ đến. Cho nên, một khi đã để ý, cũng sẽ chấp nhất hơn so với người khác ..... đệ ấy ...... Cô......"

Bạch Ánh Sơn vốn dĩ nói thật là chậm, thật giống như một bên nói, một bên còn châm chước suy nghĩ dùng từ, nhưng tới cuối cùng, vẫn là dừng lại.

Y không biết mình là vì đệ đệ, hay là vì thuyết phục chính mình.

Hơn nữa, dù sao cũng là chuyện của Bạch Ký Lam, y không thể hoàn toàn đại diện cho hắn, cũng không dám nói quá nhiều, cho nên kỳ thật cũng không có lập trường để yêu cầu Trình Như Phong phải thế nào.

Nhưng Trình Như Phong vẫn là nghe hiểu.

"Bạch chân nhân là hy vọng ta chỉ thủ Bạch Ký Lam, một lòng một dạ đến già?"

Bạch Ánh Sơn gật gật đầu, "Tư chất của cô tuy rằng kém một chút, nhưng mà Ký Lam hẳn là có thể thỏa mãn nhu cầu cũng cô, vì tài nguyên tu hành cũng được, vì ...... vì phương diện kia cũng được, cũng không cần thiết cùng với những người khác......"

Đề nghị này thật là rất có sức hấp dẫn.

Quả thực là chuyện tất cả các nữ tu đều cầu mà không được.

Nhưng Trình Như Phong lại chỉ cười cười, "Bạch chân nhân hiện tại nói cái này, có phải có chút quá sớm rồi hay không?"

Nàng đối với Bạch Ký Lam, thích, đương nhiên là thích rồi.

Nhưng đến bây giờ, cái loại thích này hơn phân nửa chỉ là bởi vì chỉ số nhan sắc của hắn. Nói chung hắn cũng không thể cử động, trừ bỏ phạch phạch phạch ra, sự giao lưu giữa bọn họ thậm chí cũng không bằng nàng cùng với Bạch Ánh Sơn.

Hiện tại nói cùng hắn cả đời?

Thật là quá sớm.

Hơn nữa nàng cảm thấy Bạch Ánh Sơn lúc này nói cái này, cũng chưa chắc thật sự muốn cho nàng làm em dâu, khả năng hơn phân nửa chỉ là bởi vì nhìn thấy nàng câu dẫn Bạch Liên Nhạc, bất bình cho Bạch Ký Lam, muốn cảnh cáo nàng mà.

Nam nhân mà, thật là ở nơi nào mà chả giống nhau.

Luôn cảm thấy đã "làm" rồi, là chẳng khác nào đã đóng dấu, từ đây nữ nhân chính là vật sở hữu của bọn họ.

Trình Như Phong nhịn không được bĩu môi.

Bạch Ánh Sơn mới đầu ngẩn người ra, y cũng là thật sự không rõ, Trình Như Phong vì sao còn có thể đúng lý hợp tình như vậy?

Lúc này nhìn thấy động tác nhỏ này của nàng, mới đột nhiên hiểu ra —— nàng cũng không để ý Bạch Ký Lam.

Nàng đối với Bạch Ký Lam không có cảm tình, cũng không có nghĩa vụ, đương nhiên là sẽ không cảm thấy cùng với người khác như thế nào mới là hổ thẹn với Ký Lam.

Bạch Ký Lam hay là Bạch Liên Nhạc, ở trong mắt nàng, căn bản cũng không có gì khác nhau, chẳng qua chỉ là nam nhân mà thôi.

Có thể cùng Bạch Ký Lam làm, cũng có thể cùng Bạch Liên Nhạc làm.

Hào hiệp ngay thẳng như vậy, mà cũng ...... tàn nhẫn.

Bạch Ánh Sơn thở dài.

Dục Linh Tông rốt cuộc là cái nơi như thế nào? Mới có thể đem nàng dạy dỗ thành như vầy?

Nhưng một chỗ nào đó ở đáy lòng y, nhịn không được lại nhớ tới giấc mộng kia.

Thậm chí suy nghĩ, nếu như y mở miệng, nàng có thể cũng đáp ứng hay không?

°°°° Hết chương 37 °°°°

Giấc mộng và căn bệnh của Bạch Ánh Sơn, tác giả có tả ở

°° Chương Ngoại truyện : Căn bệnh "Dương héo" và mộng xuân của Bạch Ánh Sơn ( h ) °°