Chương 20: Cửu Trọng Sơn
o O o
Thuyền bay bay bảy ngày, mới đến Cửu Trọng Sơn.
Đó là một sơn cốc rất lớn.
Các tông môn cùng với các tán tu tới sớm hơn so với Dục Linh Tông thì đã tự chọn chỗ đóng quân rồi.
Ngọc Liên chân nhân đi bái phỏng các chân nhân dẫn đầu các đại tông môn, sau đó cũng khoanh tròn một nơi để dàn xếp.
Thanh danh của Dục Linh Tông ở trong mắt các nhân sĩ chính đạo, không tính là tốt cho lắm.
Ngọc Liên chân nhân cũng thu liễm đi rất nhiều so với lúc ở tông môn, cũng quản thúc các đệ tử, không được tùy tiện gây chuyện.
Cửu Trọng Sơn trên nguyên tắc chỉ cần là đệ tử Luyện Khí đều có thể tiến vào, nhưng các tông môn khác vẫn là sẽ lựa chọn để đệ tử Luyện Khí cao giai đi vào rèn luyện, chính là ít nhất sẽ là Luyện Khí tầng thứ bảy trở lên.
Đệ tử Luyện Khí tầng thứ bảy trở lên của các tông môn, có độ tuổi không đồng nhất, nhưng nếu có đệ tử dưới hai mươi tuổi, cơ bản đều là thiên tài trong vạn người chọn một.
Trái lại với Dục Linh Tông bên này, cơ bản đều là hơn mười tuổi thiếu niên thiếu nữ.
Tu vi đều thấp, nhưng tu hành thời gian lại không giống nhau. Tâm trí cùng kinh nghiệm đối địch, cũng là các tông môn khác mạnh hơn, nếu thật sự trực tiếp đối nhau, Dục Linh Tông cũng không chiếm ưu thế.
"Địa phương ở trong Cửu Trọng Sơn rất lớn, mọi người đều phụ thuộc vào may mắn, cũng không nhất định sẽ gặp nhau." Kim sư tỷ năm đó cũng từng vào Cửu Trọng Sơn, truyền thụ kinh nghiệm cho các sư đệ muội, "Tốt nhất là, kết bằng hữu cùng hợp tác với nhau. Nếu thật sự xảy ra tranh cãi, cũng đừng lấy cứng đối cứng. Thân thể của các ngươi, chính là vũ khí tốt nhất của các ngươi. Vạn bất đắc dĩ, cũng không cần câu nệ các quy định trong tông, tánh mạng của mình mới là quan trọng nhất."
Một vị Trịnh sư tỷ nói tiếp: "Không bằng bây giờ các ngươi thừa dịp Cửu Trọng Sơn còn chưa có mở, hãy đi tiếp xúc với các đệ tử của tông phái khác đi. Trước tiên hãy xem xét đại khái tính tình của bọn họ, để tránh ở bên trong đυ.ng phải không biết ứng đối, tốt nhất có thể thu phục mấy người. Đặc biệt là những nam nhân thúi khổ tu nhiều năm, bọn họ hiểu cái gì? Tùy tiện vứt cái mị nhãn liếc mắt đưa tình, làm nũng, nói không chừng là có thể đem bọn họ mê đến thần hồn điên đảo."
Trân Châu: .........
Cái này thật đúng là phong cách dạy dỗ của Dục Linh Tông.
Có điều, Dục Linh Tông cho dù là khiêm tốn đi chăng nữa, cũng vẫn là rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Hơn nữa nhiều soái ca mỹ nữ như vậy, đều ghé vào nhau, ai cũng sẽ nhìn thêm hai ba lần, cộng thêm các loại tai tiếng hương diễm của Dục Linh Tông, trong tối ngoài sáng lay động những du͙© vọиɠ đen tối không thể nói ra ở đáy lòng của mọi người.
Có người cậy mình có thân phận là đệ tử danh môn chính phái, mặt lộ ra khinh thường.
Nhưng có một số tán tu liền ngồi gần Dục Linh Tông, thậm chí còn có người có gan lớn trực tiếp ngăn đệ tử Dục Linh Tông lại, bày tỏ cầu một đêm vui sướиɠ bên nhau.
Kim sư tỷ liền cùng một tán tu làm một hồi màn trời chiếu đất.
Không nói cái này nữa, nói về Trân Châu, kỳ thật Trân Châu rất thích tiếp xúc với đệ tử các môn phái khác, thứ nhất có thể rời khỏi bầu không khí Dục Linh Tông, thứ hai là, cảm thụ một chút trạng thái của các tu sĩ bình thường là dạng gì, đối với việc nàng lập tức phải tiến hành chạy trốn cũng là có ích.
Trân Châu tuổi còn nhỏ, lại từ trước đến nay không có dáng vẻ yêu mị, chuồn ra khỏi nơi dừng chân của Dục Linh Tông, ngược lại cũng không có ai phát hiện nàng cũng là yêu nữ Dục Linh Tông đại danh đỉnh đỉnh.
Nàng lại cố ý đè thấp tu vi, người nhỏ tuổi miệng ngọt, dung mạo lại xinh đẹp, hơn phân nửa mọi người cũng đều cho rằng nàng chỉ là đứa trẻ của nhà ai đi theo để mở rộng tầm mắt và kiến thức, đối với nàng đều rất thân thiết.
Linh tinh vụn vặt, vậy mà hỏi thăm không ít tin tức về Tu chân giới.
Cái gì tam tông lục phái, ngũ động bát phủ, thất ma thập tam tà, đều thuận tiện nhắc tới, Dục Linh Tông xếp trong thập tam tà.
Cái gì tứ đại công tử, thập đại mỹ nhân, thất đại kiếm tu. Cái gì ngũ châu tứ hải thập nhị đảo .......
Trân Châu ngoài ý muốn ở thập đại mỹ nhân nghe được tên của chưởng môn Cố Ngôn, không khỏi nhẹ "Ỉ!!" một tiếng, "Cố Ngôn không phải là nam sao?"
"Nghe nói vẻ đẹp của Cố Ngôn, đã siêu việt giới tính."
Trân Châu chỉ thấy qua chưởng môn hai lần, ngẫm lại thật đúng là như vậy, chẳng phân biệt nam nữ, đều sẽ cảm thấy Cố chưởng môn đẹp không sao tả xiết.
Lại có người đáng khinh mà cười nói: "Người của Dục Linh Tông còn phân nam nữ gì sao, dù sao ở phía sau cũng dùng như nhau thôi ......"
Có người cắt lời y, "Ở trước mặt tiểu cô nương nói chuyện này để làm gì?"
"Tiểu cô nương không phải tới mở rộng tầm mắt sao? Đây cũng là kiến thức nha." Có người thích ở trước mặt tiểu cô nương nói bậy bạ, vì muốn nhìn xem tiểu cô nương thẹn thùng xấu hổ, mà vui vẻ, ngược lại càng hăng say nói, "Nghe nói tu sĩ của Dục Linh Tông, từ nhỏ đã luyện tà công, mỗi người đều cực kỳ dâʍ đãиɠ, bất luận là nam hay nữ, mỗi cái động đều hận không thể thời thời khắc khắc được cắm côn ŧᏂịŧ lớn vào, bằng không liền ngứa ngáy khó chịu không thôi."
"Ta nghe nói bọn họ còn thích cả trai lẫn gái cùng nhau làm, nam nhân ở đằng trước cắm nữ nhân, đằng sau bị người khác cắm, có thể vòng thành một vòng tròn."
Trân Châu:......
Đầu óc của các ngươi cũng thật biết cách tưởng tượng.
"Nói đến nước miếng đều sắp chảy ra, người của Dục Linh Tông ở nơi đó đó, các ngươi đi đến đó đi."
"Không dám. Chút tu vi này của ta, vạn nhất bị hút đến chết làm sao bây giờ?"
"Ta thật ra có nghe nói, ở Tứ Phương Lâu có xướng kĩ xuất thân từ Dục Linh Tông."
"Nơi đó cũng có người dám đi sao?"
"Tại sao không dám? Đều đã bước vào Tứ Phương Lâu, đương nhiên ở trên người bọn họ đã bị hạ cấm chế, có thể yên tâm chơi, không cần lo lắng bị thải bổ. Cái tư vị kia .....thật là dục tiên dục tử."
"Trong chợ đen cũng có bán tính nô Dục Linh Tông đã được dạy dỗ tốt, thấp nhất muốn bán đến một vạn linh thạch."
"Cha cha, sao đắt như vậy?"
"Cái này còn cung không đủ cầu đâu nha."
Trân Châu:......
Trách không được Phương Lưu Vân nói ra bên ngoài cũng không phải thể nghiệm vui sướиɠ gì.
Thế giới bên ngoài thật đáng sợ.
Ở trước khi Thanh Mộc Tạo Hóa Quyết của nàng có thể hoàn toàn che dấu đi Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú, nàng thật sự phải hoàn toàn cẩn thận mới được.
°°°
Thực nhanh đã đến ngày Cửu Trọng Sơn mở ra, mọi người tụ tập ở phía trước trận pháp nhập khẩu.
Trưởng lão Vân Hải Tông nói đơn giản mấy câu về một số quy tắc, trong vòng một tháng cần thiết phải về đến cửa vào, trong bí cảnh dựa vào vận may, không thể chỉ thấy lợi trước mắt, không được đả thương người ...v..v...
Nhưng nói tới nói lui, sau khi đi vào, còn không phải là theo quy luật cá lớn nuốt cá bé sao?
Chỉ cần làm được sạch sẽ đừng bị người bắt lấy nhược điểm là được rồi.
Đi theo lại có năm vị Kim Đan chân nhân, cùng nhau thi triển thần thông bay lên giữa không trung, khởi động phù thạch của bí cảnh, truyền linh lực vào, mở ra trận pháp nhập khẩu.
Dẫn đầu là một người chân đạp phi kiếm, bạch y trắng hơn tuyết, tiên tư tú dật, tuấn nhã tuyệt luân, giống như nguyệt hoa thanh lãnh, cao ngạo xuất trần.
Trân Châu nghe được bên cạnh mình có nữ tu nhỏ giọng thét lên.
"Là Ngạo Nguyệt công tử."
"Bạch công tử quả nhiên cũng đến."
"A a a, để cho hắn nhìn ta một cái, chết cũng cam lòng."
Trân Châu không lời để nói, thật là nơi nào cũng có đám người đuổi theo minh tinh, cả tu sĩ cũng không ngoại lệ.
Có điều vị Ngạo Nguyệt công tử Bạch Ký Lam này, đích thật rất tuấn tú, kiếp trước kiếp này của nàng cộng lại cũng coi như gặp qua không ít mỹ nam, Dục Linh Tông thì càng là từ trên xuống dưới đều không có người xấu xí, dung mạo của vị Bạch công tử này cũng có thể vững vàng xếp vào ba hạng đầu tiên.
Nàng cũng muốn nhìn thêm vài lần.
Nhưng sau khi cửa vào mở ra, thì không còn thấy Ngạo Nguyệt công tử đâu nữa.
Trận pháp nhập khẩu một lần có thể đưa bảy người đi vào, mọi người ấn theo thứ tự đã sắp xếp từ sớm, theo thứ tự trước sau.
Trân Châu đang theo đội ngũ chậm rãi di chuyển, bên cạnh có người nắm lấy tay nàng.
Nàng ngước mắt lên, Sở Dương liền đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: "Một lát muội theo sát ta, không được đi lạc đó."
...... Không đi lạc nàng làm sao mà trốn?
Nhưng Sở Dương có một mảnh hảo tâm, nàng cũng khó phản bác, chỉ hàm hồ mà lên tiếng.
Đi vào rồi, tìm cơ hội sau.
Bước lên bạch quang của trận pháp, Trân Châu chỉ cảm thấy một trận choáng váng trời đất quay cuồng, khi mở mắt ra, đã thay thiên đổi địa.
Nàng cô độc xuất hiện ở một vùng sa mạc.
Sở Dương rõ ràng cùng nàng cùng nhau đi vào trận pháp còn nắm tay nàng, giờ lại không ở bên cạnh nàng.
Như vậy cũng tốt, miễn cho đến lúc đó còn phải tìm cái cớ. Trân Châu đang nghĩ như vậy, Minh bài truyền đến thông tin của Sở Dương, hỏi nàng ở nơi nào.
Trân Châu nói theo tình hình thực tế, dù sao nàng cũng là sẽ di chuyển bất cứ lúc nào, không sợ Sở Dương tìm tới.
Nàng lấy bản đồ ra xem.
Bản đồ đương nhiên là do các đệ tử bao năm qua tới thám hiểm lưu lại, đại khái vẽ về địa hình, di tích, miêu tả rõ ràng các yêu thú cùng linh thảo phân bố nơi nào đều có đánh dấu, còn có một tảng lớn khu vực đánh dấu không biết.
Tiền bối các tông đại khái đem nơi này trở thành nơi để hậu bối rèn luyện, đã bày ra cấm chế bảo đảm trong này không có người hoặc là thú có tu vi từ Trúc Cơ trở lên —— không sai, tương đương với nhân loại, yêu thú từ Trúc Cơ ngũ phẩm trở lên cũng sẽ trực tiếp bị cấm chế truyền ra. Còn những cái khác thì mặc cho các đệ tử Luyện Khí làm gì thì làm.
Cửu Trọng Sơn rộng lớn vô ngần, đệ tử nào có tinh thần mạo hiểm sẽ lựa chọn đi đến nơi thâm sâu, nhưng cũng có rất nhiều người tương đối bảo thủ tình nguyện đi theo dấu chân của tiền nhân ổn thỏa mà tìm bảo bối.
Trân Châu tính đi đến nơi không biết đến.
Nơi đó tuy rằng chưa có ai đặt chân tới, khẳng định sẽ càng nguy hiểm, nhưng tỷ lệ tìm được thứ tốt khẳng định cũng sẽ rất cao.
Trân Châu là muốn mượn bí cảnh này chạy trốn, nhưng cũng không muốn đi vào bảo sơn mà không trở ra được.
Sau này nàng chính là tán tu không môn không phái, đương nhiên phải nhân cơ hội này vớt cho mình nhiều tài nguyên tu luyện một chút.
Mà tu vi thật của nàng đã tới Luyện Khí tầng thứ chín rồi, ở trong bí cảnh bị cấm chế hạn chế, đã xem như đứng đầu, hơn nữa còn có linh sủng hỗ trợ, nhưng cũng phải cẩn thận một chút, đừng để bị mắt kẹt ở trong bẫy không ra được, thì cũng sẽ không có vấn đề lớn gì.
Còn có một điểm, nàng tính thoát khỏi Dục Linh Tông, đương nhiên là phải càng ít gặp người càng tốt, tốt nhất là không có ai gặp nàng, chờ thêm mấy năm nữa nàng trưởng thành, dung mạo sẽ hoàn toàn khác xưa, lúc đó sẽ không có người nào biết nàng là ai.
Qua mấy ngày sau, Trân Châu cởi chiếc pháp bào của Dục Linh Tông mà nàng đang mặc trên người ra, đem nó bao lấy một con linh dương mới vừa bị gϊếŧ chết, cả Minh bài của mình cùng ném vào huyệt thú, xem một đám sói lưng sắt nhào tới xé nát linh dương và cả pháp bào, sau đó nàng liền trốn vào trong núi sâu, từ đó biến mất không thấy.
°°° Hết chương 20°°°