Dục Linh Thiên Hạ

Chương 12: Công pháp

Chương 12: Công pháp

o O o

Thương Ngô chân nhân còn đang bế quan, không biết khi nào mới xuất quan, cho nên chuyện tu luyện công pháp, cũng rơi lên trên người Thần Huy sư huynh.

Thần Huy mang Trân Châu đi đến Tàng Thư Các.

Phương Lưu Vân đã chờ ở nơi đó. Hôm nay y mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, càng thêm tuấn tú xuất trần.

Cùng so sánh với Thần Huy chỉ tùy ý mặc một chiếc áo buộc dây bên hông, cũng không biết phía dưới rốt cuộc có mặc hay không, thì Phương Lưu Vân quả thực nghiêm túc đến lỗi thời.

Thần Huy thả Trân Châu xuống, nói: "Tìm một bộ kiếm quyết cho muội ấy, ồ, khế ước của muội ấy chính là một linh thực, thôi thì tìm một bộ công pháp hệ mộc. Còn luyện thân thể......" Thần Huy đánh giá thân thể mảnh mai mềm mại của Trân Châu, tùy tiện vẫy tay, "Luyện thân thể thì thôi đi."

Phương Lưu Vân cũng coi như là sớm đã quen với tính tình này của Thần Huy, biểu tình vẫn như cũ ôn hòa ấm áp, lấy ra ba miếng ngọc giản đặt trên bàn sách trước mặt.

Hiển nhiên là sớm có chuẩn bị, chỉ là giống như ngày hôm qua y đã nói, U Tuyết cùng Thần Huy không lên tiếng, y cũng ngại trực tiếp quản việc tu hành của đệ tử chân truyền.

Thần Huy cầm lấy miếng thứ nhất, tự mình dùng thần thức xem xét, sau đó giao cho Trân Châu, "Lạc Anh kiếm. Không tồi."

Lại cầm lấy miếng thứ hai, "Thanh Mộc Tạo Hóa quyết. Ỉ, cái này ngươi từ đâu tìm ra vậy? Lát sau cho ta một phần." Sau đó đưa cho Trân Châu, cũng dặn dò, "Phải luyện cho tốt, cái này cho dù lên tới Kim Đan, cũng là một công pháp tốt."

Trân Châu ngoan ngoãn gật đầu.

Thần Huy lại cầm lấy miếng thứ ba, "Phượng Vũ Lăng Hư Bộ? Chết tiệt, lần trước tiệc mừng thọ của Chưởng môn, Linh Vận sư thúc có phải dùng cái này để múa hay không?"

Phương Lưu Vân nói: "Không sai."

"Chặc chặc, tiểu tử ngươi...... Thật đúng là bỏ cả vốn gốc nha."

Đặc biệt là cái thứ ba...... Đó chính là công phu ngay cả Chưởng môn cũng khống chế không được chính mình. Thần Huy vỗ vai Phương Lưu Vân, nhìn Trân Châu vẻ mặt ngây thơ không hiểu rõ giá trị của mấy cái ngọc giản này, tiến đến bên tai Phương Lưu Vân, hạ giọng nói, "Muội ấy là của ta."

Phương Lưu Vân chỉ hơi nhướng mày, căn bản không tiếp lời hắn.

Thần Huy nghiến răng ra tiếng, nói: "Lần đầu tiên là của ta."

Phương Lưu Vân vẫn như cũ không nói tiếp, lấy ngọc giản từ trong tay Thần Huy ra, đưa cho Trân Châu, nói: "Cất lấy."

Thần Huy tuy rằng đè thấp tiếng nói, nhưng cũng không có dùng bí pháp gì, các tu sĩ đều tai thính mắt tinh, Trân Châu đương nhiên nghe thấy rất rõ.

Cái này cùng với mới vừa ở Đại sư tỷ nơi đó tuyên cáo chủ quyền lại không giống nhau, thật giống như là đang thương lượng phân phối quyền sử dụng nàng, ở ngay trước mặt nàng ......

Trong lòng Trân Châu cũng hiểu rõ, đó là con đường nàng nhất định phải đi qua, hiện tại đều là cẩm y ngọc thực nô bộc hầu hạ, bao gồm mấy mảnh ngọc giản, đương nhiên cũng không phải lấy không. Nhưng mà, làm một thiếu nữ có linh hồn thành thục của thế kỷ tân tiến, bị người ở ngay trước mặt mình xem mình như hàng hóa, ở đáy lòng tóm lại vẫn là có chút không thoải mái.

Thần Huy không hề chú ý đến, hắn từ nhỏ lớn lên ở tại loại hoàn cảnh này, tất cả mọi người đều là như thế này, đương nhiên không cảm thấy cái này có vấn đề gì.

Hắn vẫn còn đang nói với Phương Lưu Vân: "Đúng rồi, tiểu sư muội nói lúc còn nhỏ bị người cho uống thuốc, lúc hưng phấn trên người sẽ tự phát ra Thôi Tình Hương. Nghe ra cũng hay. Ngươi tìm phương thuốc cho muội ấy tiếp tục uống đi?"

Giống như là đang đề ra yêu cầu, nhưng giọng điệu nói chuyện của hắn, quả thực thật giống như là đang khoe khoang, hay là nói trả thù Phương Lưu Vân vừa rồi không để ý tới hắn. Chỉ kém không nói thẳng mà thôi, "Ngươi có đồng ý hay không, thì ta cũng đã chơi trước rồi."

Quả thực ấu trĩ.

Trân Châu trong lòng cười lạnh, nhưng lúc đôi mắt dịu dàng ấm áp của Phương Lưu Vân nhìn qua đây, nàng lại có chút cảm giác chột dạ không biết tại sao. Nàng há miệng, muốn giải thích, nhưng... thật sự không có gì có thể giải thích.

Thần Huy hắn thật sự đã chơi qua.

Đêm qua chỉ là dùng gậy thịt to lớn của hắn cọ xát cánh hoa của nàng, đầu gậy va chạm vào hoa đế, liền đưa nàng lên chín tầng mây. Buổi sáng hôm nay nàng còn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, cả nước dịch mà hắn chơi nữ nhân khác dính ở trên đó nàng cũng liếʍ thật sạch sẽ.

Rõ ràng từ khi tiến vào Dục Linh Tông, lòng hổ thẹn gì gì đó, sớm đã vứt cho chó ăn rồi, nhưng lúc này đây Trân Châu vẫn vô thức mặt đỏ tai hồng, chỉ hận không tìm được cái lỗ chui vô.

Phương Lưu Vân lại nhướng mày, còn chưa nói lời nào, Thần Huy kêu lên trước: "Có người tìm ta, ta đi trước." Lại quay đầu tới hôn Trân Châu một cái, "Ở trong lúc tu hành có vấn đề gì, hỏi y trước. Sáng mai ta sẽ trở về đút cho muội ăn."

Trân Châu vốn dĩ chỉ là lúng túng, lại nghe hắn vừa nói như vậy, thì càng không dám ngẩng đầu.

Phương Lưu Vân ngồi xổm xuống ở trước mặt nàng, nhìn thẳng nàng, ôn nhu dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Muội......" Trân Châu chỉ nói một chữ, yết hầu thật giống như bị nghẹn, đôi mắt cũng bị bịt kín một tầng sương mỏng.

Nàng đột nhiên cảm thấy ủy khuất.

Đó không phải là nàng muốn như vậy.

Phương Lưu Vân ngồi xổm nơi đó nhìn nàng.

Khuôn mặt nho nhỏ của Trân Châu xấu hổ đến đỏ bừng, đôi mắt to đen nhánh ướt đẫm, lã chã muốn khóc, rồi lại quật cường mà mím chặt môi, bả vai nho nhỏ run nhè nhẹ.

Phương Lưu Vân cầm lòng không được, vươn tay xoa nhẹ gương mặt nõn nà của nàng, giọng nói càng thêm dịu dàng, "Ai khi dễ muội?"

...... Biết rõ còn hỏi.

Trân Châu thở phì phì trừng mắt liếc y một cái.

Thần Huy khi dễ nàng, y biết rõ, còn hỏi như vậy, rõ ràng cũng đang khi dễ nàng.

Toàn bộ thế giới đều khi dễ nàng!

Nhưng mà...... lại cảm thấy bàn tay của y dừng ở trên mặt mình thật ấm áp. Nàng nhịn không được cọ nhè nhẹ, sau đó mềm mại mà dựa lên trên người y.

Động tác giống như con vật nhỏ, làm Phương Lưu Vân cười khẽ ra tiếng. Y nhân thể ôm lấy Trân Châu, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Hết giận rồi sao?"

Còn giận, nhưng còn giận thì có thể làm gì?

Thần Huy tuy rằng đi đâu cũng tuyên truyền quyền sở hữu cùng quyền sử dụng của hắn đối với nàng, nhưng thiệt tình mà nói, cũng không có làm gì nàng.

Tựa như đêm qua, nếu như hắn cường ngạnh một chút, cũng không phải không thể dùng miệng hoặc là dùng hậu huyệt của nàng, chỉ đơn giản chính là bị rách thôi mà, bọn họ là tu sĩ, xong việc dùng chút pháp thuật nhỏ là có thể chữa khỏi.

Kiếp trước nàng có từng gặp qua một số biếи ŧɦái luyến đồng cứ việc mà cắm vào. Nhưng mà Thần Huy tự mình từ bỏ. Cho dù đó chỉ là xuất phát từ tâm lý "Không muốn làm hư món đồ chơi", nhưng đối với nàng mà nói rốt cuộc cũng coi như là thương tiếc.

Phương Lưu Vân thì không cần phải nói, khổ tâm vì nàng chuẩn bị công pháp lại đối với nàng ôn nhu như vậy.

Trân Châu hiểu rõ, đệ tử ở cấp bậc như nàng, đãi ngộ của nàng đã tính không tồi rồi.

Nếu nàng còn tức giận, thì Sở Dương ở đại điển bái sư, trước mặt mọi người bị sư tôn phạt quỳ liếʍ ngón chân, còn không phải đi tìm đến cái chết sao?

°°° Hết chương 12 °°°