Thiếu nữ chân thành tha thiết thổ lộ hòa tâm Nam Lê Xuyên tan mềm nhũn, anh vô cùng trìu mến đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ lên, khẽ hôn nước mắt óng ánh, "Cô ngốc, em cũng là ân huệ của anh, anh sẽ đối tốt với em!" Thấy nước mắt vẫn còn, rất tự nhiên đưa tay đẩy tóc mái nặng nề trên mặt thiếu nữ, bỏ kính mắt, ôn nhu dùng ngón cái chậm rãi lau lệ...
Nhưng khi Nam Lê Xuyên đẩy tóc ngang trán lấy xuống kính đen trong nháy mắt, ngón tay vươn hướng khóe mắt cô nhóc liền cứng ngắc...
Trước mắt anh là một liều nhan tuyệt sắc kiều nộn ngọc nhuận, da trắng hơn tuyết, một đôi mắt ngấn đầy nước mà sóng biếc róc rách thanh tịnh, tính cả khóe mắt óng ánh tản ra ánh sáng nhu hòa, ba quang liễm diễm. Lông mày cong cong, cái mũi nhỏ rất thanh tú linh lung yếu ớt hô hấp vô cùng khả ái, đường cong ưu mỹ mịn màng, phấn môi non mềm bị anh hút cắn có chút hơi sưng... Thêm khi anh sốt ruột soi mói, gương mặt kia chậm rãi lộ ra mê người đỏ ửng, thật hiển nhiên dịu dàng thanh lệ, phảng phất giống như mỹ nhân thiên tiên tuyệt sắc!
Thiếu niên thật lâu chăm chú không chớp mắt, Nhiễm Tái Tái trong lòng mỉm cười, kỳ thật khi tay Nam Lê Xuyên chạm vào kính của cô, cô đã chuẩn bị tốt tất cả động tác cùng thần thái, cô muốn khi anh không phòng bị nhất, dùng dung mạo kinh diễm bỗng nhiên trùng kích tâm linh anh, để trong nháy mắt trông thấy cô trong đầu Nam Lê Xuyên thật sâu lưu lại tượng kinh diễm ấn, thêm cô trước đó làm những cái kia, để anh từ sâu trong nội tâm rốt cuộc không dứt được mình.
"Tái Tái ~" Nam Lê Xuyên hấp khí, không dám tin nói nhỏ, "Em hóa ra đẹp đến thế—— "
"Học trưởng Nam ~~" Thiếu nữ tựa như không quen ánh mắt người khác quá mức nóng rực, ngượng ngùng nhìn Nam Lê Xuyên một chút, liền tránh tay anh kiềm chế dời khuôn mặt nhỏ, không nhìn thẳng anh.
Ánh mắt Nam Lê Xuyên theo thế rơi vào cạnh mặ cô ôn nhu, lông mi thật dài nhu hòa như nga, không ngừng chớp chớp, đơn giản muốn ngứa đến trong lòng thiếu niên. Anh khống chế không nổi vươn cánh tay, ôm eo thon thân, ôm chặt cô trong ngực của mình, mùi thơm cơ thể mê người, hơi con mắt màu xanh lam thâm thúy vô cùng, "Tái Tái, em thơm quá, cũng tốt đẹp, đẹp để cho người ta... Thần hồn điên đảo!"
"Học trưởng Nam thích em thế này sao?" Thiếu nữ thẹn thùng tuyệt mỹ lấy dũng khí, trong ngực anh ngẩng đầu lên, mặc dù to gan nhìn thẳng anh, nhưng từ cổ áo hơi mở lại có thể thấy cổ trắng nõn đều đã xấu hổ lộ ra mê người phấn hồng.
"Thích, Tái Tái, anh rất thích em ~~" Nam Lê Xuyên nhìn thiếu nữ khóe mắt đuôi lông mày hiện ra nhàn nhạt vũ mị phong tình, đáy lòng một ít xao động không nên có bị mơ hồ câu lên. Dán lên vành tai thiếu nữ óng ánh sáng long lanh, thanh âm so với vừa rồi càng khàn khàn, hơi thở cũng bất ổn nóng bỏng mấy phần, "Thích một mực hôn em ~~ "
Dứt lời, liền thật chặt ôm thân thể Nhiễm Tái Tái mềm mại trong ngực, ôn nhu hôn lên bờ môi cô, anh nhẹ như vậy cùng cẩn thận, tựa như nâng trong lòng bàn tay, hơi dùng sức cô liền sẽ tan.
"Ngô, học trưởng Nam ~~" Nhiễm Tái Tái vùi thân thể mềm mại vào trong ngực anh, hai tay thật chặt ôm eo của anh, uyển chuyển khích lệ anh ngọt ngào xâm chiếm.
"Em rất ngọt, Tái Tái ~~" Nam Lê Xuyên đang hấp khí, không ngừng thở dài thỏa mãn. Cô quá tốt đẹp, mỹ hảo tựa như một trận hoa vũ ngọt ngào, làm dịu thân thể anh khô cạn, để anh cảm thấy có cái gì ở trong cơ thể mình không ngừng mọc rễ nảy mầm ~~
Con ngươi Nhiễm Tái Tái cũng dần dần hiện lên mê ly, cô không xương xụi lơ trong khuỷu tay thiếu niên ấm áp, mặc cho hơi thở nóng rực hòa tan vào cô, thôn phệ cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ cô ngủ say ~~
Thẳng khi cô bị Nam Lê Xuyên ôm ngang vào lòng một cái, cô vẫn choáng trầm liệt hỏa, mà lần đầu trải nghiệm tư vị con gái Nam Lê Xuyên cũng là lửa nóng tràn đầy đáy mặt thanh tịnh, ôm cô bước nhanh vào phòng ngủ, đặt lên giường, không quan tâm liền lấn người xuống.
"Em là của anh, Tái Tái, em là anh phát hiện, thật tốt!" Anh thở dốc dồn dập đặt trên thân cô mềm mại không xương, vừa hôn nhẹ môi của cô vừa khàn giọng nói ra, trong giọng nói nhàn nhạt mừng rỡ cùng tự đắc.
"Vâng, học trưởng, em là của anh!" Nhiễm Tái Tái mông lung thở dốc, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc ửng hồng, mỹ lệ không dính khói lửa trần gian, tóc của cô nới lỏng, mềm mại trải tán trên giường, như một đóa hoa anh túc yêu mị.
Thiếu niên càng khống chế không nổi vong tình hôn nồng nhiệt cô, dọc theo đường cong non nớt mỹ hảo vuốt ve cô, trong ánh đèn hôn ám, chậm rãi trút bỏ quần áo ~~
...
"Tái Tái, chỗ này rất nhỏ, anh vào không được!" Nam Lê Xuyên nắm côn ŧᏂịŧ của mình vội vàng đỉnh cửa huyệt phấn nộn như ngọc, mấy lần chọc lộng lại luôn không vào được mà trượt ra, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, trán gân xanh ẩn hiện.
Nhiễm Tái Tái ngượng ngùng không thể chủ động, liền đợi anh lần lượt đỉnh run rẩy nhúc nhích huyệt thịt, chất lỏng thấm ướt côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, chủ động buông lỏng cơ bắp, một lần một lần đong đưa vòng eo ẩn nấp nghênh hợp cứng rắn đỉnh đến.
Rốt cục, Nam Lê Xuyên tiếp tục cố chấp cố gắng cùng Nhiễm Tái Tái bí ẩn phối hợp, trong nháy mắt qυყ đầυ lại một lần chọc lộng mà đến, "phốc chít chít" một tiếng, qυყ đầυ xâm nhập nhục huyệt ướt dầm dề.
"Ngô ——" Mông nhục Nhiễm Tái Tái rung động, tay nhỏ bản năng nắm chặt ga giường, thật to lớn.
"A —— thật chặt!" Chưa hề thể nghiệm qua chặt chẽ giảo hút, Nam Lê Xuyên sảng khoái linh hồn chấn chiến, không hiểu thăm dò cùng khống chế, anh nắm chặt eo nhỏ mềm trượt, dùng côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắt gạt mở nếp uốn phức tạp, động thân thẳng tắp vọt vào sâu trong tiểu huyệt.
"A —— đau, đau quá, học trưởng, ngô ngô... Tái Tái đau quá ~~" Tay nhỏ mềm mại bỗng nhiên chống l*иg ngực thiếu niên, eo nhỏ bé yếu đuối chắp lên, bất lực run rẩy, nước mắt lăn xuống, khóc nức nở mềm khẩn cầu, "Đừng nhúc nhích, xin học trưởng, đừng nhúc nhích!"
"Đừng khóc Tái Tái, thật xin lỗi... Anh, anh không biết em đau, anh sai rồi, đừng khóc, đừng khóc ~~" Nam Lê Xuyên khóe mắt đỏ sậm, ẩn nhẫn kéo căng thân thể, từ dưới thân Nhiễm Tái Tái xuyên qua, ôm thật chặt thiếu nữ, cúi người không ngừng mổ hôn cánh môi thiếu nữ rung động, dốc hết toàn lực coi nhẹ dũng đạo kiều nộn bao thật chặt cự đại của anh.
"Ngô ngô, học trưởng, sao cái đó lớn thế, ngô ngô, em sắp bị nứt vỡ..." Nhiễm Tái Tái đáng thương khóc tranh thủ thiếu niên đau lòng, vừa nhẹ nhàng chậm chạp xê dịch đến dùng dũng đạo kiều nộn thích ứng thô to cứng rắn không giống với thiếu niên khác, thầm than, quả nhiên không hổ là mục tiêu hệ thống chọn trúng, từ thời kỳ thiếu niên mà dị năng thiên phú đã mạnh đến thế.
"Rất lớn sao?! Xin lỗi Tái Tái, anh có huyết thống da màu, anh sẽ cẩn thận, cho anh động, anh săos nổ ~~" Ẩn nhẫn của Nam Lê Xuyên vì Nhiễm Tái Tái không ngừng khóc cùng vặn vẹo mà vỡ vụn, côn ŧᏂịŧ cấp tốc bành trướng vô sự tự thông thanh cạn ra vào trong huyệt của cô.
"Ngô... Nhẹ một chút... Ngô ngô, không được, lại nhẹ một chút, học trưởng ~~" Nhiễm Tái Tái hết sức tách hai chân, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn, lại câu dẫn thiếu niên vừa tiếp xúc tìиɧ ɖu͙© càng thêm không cách nào buông tay.