Lam gia.
Một người đàn ông cao lớn nho nhã cung kính đứng trước một vị phu nhân nhắm mắt niệm kinh, lẳng lặng bẩm báo.
Hồi lâu sau, mỹ phụ nhân cao quý mỹ nhắm mắt lại mới mở mắt ra, bà không quay đầu lại, chỉ xem thường thì thầm hỏi, "Cậu nói, A Thiên đi làm nhiệm vụ?"
Người đàn ông lặng lẽ nhìn mỹ phụ nhân, cũng chính là mẹ của Lam Diệp Thiên, thấp giọng nói: "Vâng, Lam thiếu gia thích một cô gái trong quân đội, phát hiện cô gái kia đã có người trong lòng, cho nên liền mượn danh nghĩa nhiệm vụ ra ngoài tỉnh táo!"
Mẹ Lam quay đầu, khẽ nhíu mày, "Vậy mà cần trốn tránh tỉnh táo?... Đã điều tra sao, tiểu thư thế gia nào?"
"Vừa điều tra xong, là bạn của lão gia, Nhiễm tiểu thư Nghiêm gia."
Mẹ Lam có chút kinh ngạc, "Con gái Tâm Lan?" Bà dừng tay chuyển phật châu, qua một hồi lâu, xoay người nhìn người đàn ông, "Nhiễm tiểu thư thích anh của cô Nhất Huân?"
Người đàn ông bội phục gật đầu, "Đúng vậy, phu nhân!"
Qua một hồi lâu, mẹ Lam mới nhẹ giọng thán nói, "Phiền toái... A Thiên cả đời quá mức trôi chảy, từ nhỏ hết thảy đều dễ như trở bàn tay, nếu lần đầu tiên nó động tâm lại vì một ít nguyên nhân, mong mà không được, chỉ sợ nó rốt cuộc không bỏ được cô gái này."
Người đàn ông cũng cho rằng chuyện như vậy ảnh hưởng thiếu gia nhà mình quá lớn, phải biết, Lam thiếu gia không phải loại không qua nữ sắc, không phải thiếu niên ngây thơi chưa bị các loại đàn bà mưu hại, hiện tại, người thừa kế từ nhỏ tỉ mỉ bồi dưỡng thế mà mong mà không được một cô gái, tâm kết này nhất định phải giải, "Phu nhân, cần ta phân phó Lam Nhất, tìm cơ hội thỏa mãn thiếu gia sao?"
Mẹ Lam tự định giá một hồi, trầm giọng nói, "A Thiên trời sinh kiêu quý, tương lai chính là chủ nhân Lam gia, tuyệt đối không thể vì một cô gái mà đau lòng, mong mà không được!" Ai, mặc dù có chút xin lỗi Tâm Lan, mà bố Nghiêm vẫn là bạn tốt của lão gia, nhưng, làm một người mẹ, mẹ Lam vẫn hung ác quyết tâm, "Đi, nói với lão gia một chút, cũng đem ý ta nói cho lão gia, phân phó Lam Nhất hành sự tùy theo hoàn cảnh!"
Người đàn ông cung kính lên tiếng, quay người rời khỏi.
... Quân doanh tân binh ---- sân huấn luyện bắn tỉa.
Nhiễm Tái Tái không biết mình bị nhắm đến, tỉnh táo dụng tâm nhắm chuẩn bia huấn luyện bắn tỉa, bên cạnh một hộp băng đạn đã hết, hộp đạn thứ hai cũng nhanh thấy đáy, mỗi hộp đạn một trăm phát, ba giờ huấn luyện bắn tỉa, Nhiễm Tái Tái bất tri bất giác đánh nhanh hai trăm phát, lực phản chấn cường đại khiến cho bả vai cô căng đau không thôi, con mắt bắt đầu chua xót, nhìn mục tiêu đều mờ đi.
Nghiêm Nhất Huân khảo hạch tới bên cạnh cô, sắc bén liếc thấu kính động điều chỉnh, nhìn cô động điều chỉnh thử ngắm bia, trầm giọng nói: "Mười phát, bia hai mươi ba."
"Rõ!" Nhiễm Tái Tái biết lúc này Nghiêm Nhất Huân thực hiện chức trách huấn luyện viên, kiểm nghiệm thành tích của mình. Lúc này nhắm mắt lại, hít sâu, buông lỏng mình, chờ mắt không còn khô khốc, mở mắt kiên định nhìn trước mặt, ngón tay bóp, "Hưu ---- "
"Chín điểm, tiếp tục!" Nghiêm Nhất Huân lạnh lùng nói.
"Hưu hưu hưu ---" Nhiễm Tái Tái tiếp tục xạ kích, trước sau cách không hơn năm giây.
Rất nhanh mười phát xong, ánh mắt Nghiêm Nhất Huân nhìn Nhiễm Tái Tái mặc dù không biến hóa, nhưng thông qua anh hơi mềm hóa khóe miệng, vẫn có thể nhìn ra anh hài lòng, "Mười phát, 80."
Nhiễm Tái Tái cảm thấy mình có thể tốt hơn, cô đứng thẳng, nghiêm túc nhìn Nghiêm Nhất Huân, "Trong mười ngày, tôi cam đoan có thể đạt thành tích 90!"
"Tốt!" Nghiêm Nhất Huân gật đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ chăm chú chấp nhất lại diễm lệ như hoa, không giống trước đây tị hiềm rời đi, xoay người tới gần bên tai cô gái, thanh âm băng lãnh nhu hòa xuống tới, "Nếu đêm nay em có thể chủ động làm vừa ý anh, anh có thể dạy chút kỹ xảo cho em, hả? Muốn không?"
"Anh ----" Nhiễm Tái Tái không biết nghĩ gì, sắc mặt đỏ bừng, tiếng nói kiều mị. Gần đây theo hai người càng thân mật nước sữa hòa nhau, người đàn ông lãnh khốc này trước mặt cô càng biến hóa.
"Cơ hội ngàn năm đấy!" Ánh mắt Nghiêm Nhất Huân thâm thúy, nhìn thật sâu cô gái một chút mới quay người rời đi.
Ban đêm, trăng sáng giữa trời, sương trắng ánh trăng nhu hòa làm cả bóng đêm mỹ diệu mà dịu dàng, gió đêm nhẹ phẩy, nhẹ nhàng gợi màn cửa, mang một trận thanh lương cho người đàn ông đã toàn thân khô nóng trên giường.
Lúc này, dưới ánh đèn lờ mờ, Nhiễm Tái Tái mặc sa y hơi mờ nằm trên người đàn ông cô thích, cánh môi mềm mại hương thơm dán trên l*иg ngực màu mật ong nóng hổi chậm rãi du tẩu, một tấc một tấc, theo thân thể hoàn mỹ một đường kéo dài, núʍ ѵú, cơ ngực, bụng dưới... Chậm rãi tới gần mục tiêu của cô, vật đàn ông đã đứng thẳng cứng rắn.
Anh thô trọng gợi cảm thở hào hển, da thịt rung động, côn ŧᏂịŧ uy vũ cảm nhận mỹ nhân đến, không đợi đối phương bắt đầu an ủi, liền kích động run rẩy, qυყ đầυ đầy hạt tròn màu hồng bắt đầu toát ra chất lỏng trong suốt.
Nhiễm Tái Tái kiều mị nhìn anh một chút, dụ hoặc liếʍ liếʍ cánh môi, cúi đầu, không chút do dự mở miệng anh đào nhỏ nuốt qυყ đầυ đáng sợ kia vào. Dâʍ ɖị©ɧ trên mã nhãn có chút đắng chát, nhưng Nhiễm Tái Tái rất thích không ngừng khẽ liếʍ, muốn cho nó lưu càng nhiều, vì đây là của anh, là chứng minh anh động tình vì cô...
"Ngô..." Khoang miệng ấm áp mà chặt chẽ nhu nhu bao vây vật đàn ông, trơn mềm như tơ lụa kề sát, không một khe hở, cái lưỡi linh hoạt trơn nhẵn không ngừng chui vào mã nhãn đỉnh qυყ đầυ, quá sung sướиɠ... Thái dương anh chảy mồ hôi, tình triều mãnh liệt, côn ŧᏂịŧ tăng càng to lớn hơn, bản năng động thân, muốn càng nhiều!
Khi anh kích động thô thở, Nhiễm Tái Tái vội vàng để côn ŧᏂịŧ xâm nhập khoang miệng, mặc dù khóe miệng đau nhức, nhưng nhìn anh hưởng thụ, cô vượt qua khó chịu, chậm rãi ngậm nó trên dưới phun ra nuốt vào, chờ nó xâm nhập yết hầu, tay nhỏ mềm non vò hai tinh hoàn căng phồng...
"Nha... Sảng khoái..." Yết hầu cô gái bản năng co vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© anh có chút mất khống chế, chịu không được cô gái chậm rãi, khó nhịn ôm đầu Nhiễm Tái Tái nhanh chóng trừu sáp trong miệng cô, thở thấp khàn khàn càng thêm thô trọng, "Tái Tái, Tái Tái của anh... Nha..."
Nhiễm Tái Tái dịu dàng ngoan ngoãn thừa nhận anh thô bạo, chủ động theo anh, không ngừng thâm hầu, chỉ chốc lát sau, bờ môi kiều nộn liền bị thao sưng lên, hàm dưới đã chảy đầy chất lỏng, nhưng cô một chút đều không ghét xâm lấn đau đớn này, ngược lại vô cùng mê luyến... Thâm trầm yêu thương, kɧoáı ©ảʍ cấm kỵ thúc đẩy cô thích lấy lòng người đàn ông này, thích cùng anh truy tìm vui thích cùng hưởng thụ.
... Lúc cao trào, Nghiêm Nhất Huân muốn rút côn ŧᏂịŧ từ miệng Nhiễm Tái Tái ra, nhưng, Nhiễm Tái Tái ngăn anh, cái này khiến anh càng thêm kích động, phốc chít chít phốc chít chít mấy cái sâu đỉnh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc liền phun trong cái miệng nhỏ nhắn của Nhiễm Tái Tái...
Nhiễm Tái Tái sắc mặt ửng hồng không chút do dự từng miếng nuốt dịch trắng đặc dinh dính xuống, dư thừa tràn ra cũng bị cô dùng đầu lưỡi phấn nộn liếʍ lại, cái lưỡi phấn nộn du động dọc theo toàn bộ côn ŧᏂịŧ, để cả người cô vô cùng thơm ngọt mà da^ʍ mỹ, "Anh, hài lòng không?"
"Hài lòng!" Nghiêm Nhất Huân trầm mê đỡ Nhiễm Tái Tái dậy, ôm vào trong ngực, khàn khàn mở miệng, "Nghe phần thưởng của em nhé! Một xạ kích thủ thích hợp khi cầm súng, trong lòng phải nhớ, nhắm chuẩn hoàn toàn để sát thương, chỉ cần sát thương sẽ trúng, sau không quan trọng. Tốc độ thành kỹ xảo, em có thể nhảy qua huấn luyện bắn tỉa ngắm, trực tiếp huấn luyện trực tâm. Ngày mai anh tiến hành huấn luyện cho em, đêm tối thấy không rõ là thời gian huấn luyện trực tâm tốt nhất, dụng tâm nhắm chuẩn, bắn tốc độ cao, thế này thành tích bắn của em sẽ thẳng tắp lên cao!" Dứt lời, anh thuần thục cởi hết sa y đơn bạc của cô, hôn môi cô, ôn nhu mà nhanh chóng thật sâu đính côn ŧᏂịŧ căng chướng cứng chắc của mình vào tiểu huyệt chặt chẽ của cô gái đã ướt đẫm...
"Ngô ――" theo cô gái run rẩy kiều mị rêи ɾỉ, kí©ɧ ŧìиɧ lần nữa mở màn...