"Nga... Quả là danh khí vạn người không tìm được một!!!" Lần này thanh tỉnh Cố Thành rốt cuộc xác định. Vừa rồi anh mãnh tiến vào liền bị thịt mềm trong dũng đạo gắt gao hấp trụ, mà theo hắn gian nan đẩy mạnh, nếp uốn mị nhục khúc chiết trong dũng đạo cũng theo gắt gao quấn quanh, không ngừng đè ép, bao vây lấy anh, chính là danh khí trọng loan điệp thúy: Dũng đạo thịt mềm trùng điệp, nhanh mà khúc chiết, tựa như vô số cái miệng, khiến đàn ông vô cùng tiêu hồn!
Anh hưng phấn hai tay ôm cô gái, khiến cô hơi ngửa ra sau, một bên vùi đầu ngậm đầṳ ѵú trước ngực cô, khẽ cắn mãnh hấp, một bên cử động eo lưng, gian nan đẩy mạnh trong dũng đạo khúc chiết căng chặt.
"Ân... Học trưởng... Ân... A" Theo anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dần dần, thân thể cô gái mẫn cảm mềm mại, mật nước trong huyệt trào ra, thịt mềm vội vàng hấp cắn côn ŧᏂịŧ cứng rắn trong dũng đạo, vòng eo vô thức đong đưa, môi tràn ra kiều mỵ rêи ɾỉ.
"Người ta nói cô gái có được danh khí mẫn cảm dâʍ đãиɠ, quả nhiên ~" Cố Thành hôn môi cô gái khẽ nhếch, hai tay vòng eo cô áp vào mình, bắt đầu cuồng dã trùng kích.
"Ngô... Ân... Ngô ngô..." Nhiễm Tái Tái rêи ɾỉ tu nhân bị nam nhân nuốt vào miệng.
Lúc này Cố Thành phát hiện, theo anh thường xuyên ra vào, nếp uốn trong dũng đạo bao khỏa anh càng ướŧ áŧ, không ngừng chủ động mấp máy ma sát cự đại của anh, khiến anh càng mất khống chế, nâng thân, dồn dập thở dốc, thế đại lực trầm, nhiều lần thẳng sáp đến cùng, ngang ngược va chạm.
"A... Xin anh... Nhẹ, nhẹ chút, a... Xin, xin anh... A a..." Tiếng rêи ɾỉ nũng nịu tỏ rõ cô gái giờ phút này mất hồn sảng khoái, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như máu, hai mắt nhắm nghiền, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, mềm mại trước ngực theo đung đưa nhộn nhạo ra sóng sữa dâʍ đãиɠ.
"Thật đã..." Nhiễm Tái Tái mị tư làm Cố Thành càng thêm phấn khởi, anh một phen ôm lấy thân mình cô mềm mại như nước, để cô ngồi trong lòng mình, hai tay nâng mông cô tròn trĩnh kiều cử, tách hai chân cô ôm chặt eo mình, từ đuôi đến đầu để anh tiến vào càng thêm triệt để.
Nhiễm Tái Tái hai mắt tự bế tự tĩnh, biểu lộ mê muội mà yêu diễm, khẽ cắn môi dưới phối hợp Cố Thành cử động nhấp nhô, ngồi xuống mỗi khi Cố Thành xâm nhập hoa tâm của cô, cô không khỏi nũng nịu thấp suyễn, vong tình rêи ɾỉ, "Úc... Sâu quá... Ngô... Đỉnh đến... Nha... Học trưởng... A a..."
Cố Thành muốn càng ngày càng nhiều, nâng cái mông cong nẩy, dùng lực hất lên trên, Nhiễm Tái Tái kinh hô: "A..." Thân thể lại lần nữa hạ xuống, côn ŧᏂịŧ cứng rắn của Cố Thành theo cô hạ xuống đỉnh đầu hướng lên, cô nhịn không được thét chói tai rêи ɾỉ: "A -- sâu quá!"
"Nga nga, khít quá!" Vì cô gái trở tay không kịp kinh hoảng, mị nhục trong dũng đạo hung hăng hấp cắn côn ŧᏂịŧ anh, khiến Cố Thành hưng phấn đến cực điểm, không ngừng lặp lại hất lên, kéo xuống, đỉnh lên, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
"A... Nhẹ chút... Học trưởng... A a... Sâu quá... A!" Nhiễm Tái Tái bị đâm cho cả người run rẩy, mái tóc đen theo động tác của cô bay múa, khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn lúc này say mê thỏa mãn lại đỏ hơi ngửa ra sau, miệng nhỏ từng tiếng rêи ɾỉ câu hồn người khiến anh càng cầm giữ không được.
"Thoải mái sao?"
"Ân... Em, ngô... A... Đến cùng... Nha... Không được... A a..." Mê man rêи ɾỉ vì anh đột nhiên đỉnh vào cửa tử ©υиɠ mà biến thành da^ʍ mĩ thét chói tai.
Phản ứng của cô gái kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Thành càng nhanh càng mạng, tay nâng mông cô nhuyễn nộn cũng càng nắm càng chặt, không dừng, toàn tiến toàn ra, mỗi lần đều dùng qυყ đầυ cự đại đỉnh đến chỗ sâu nhất, khiến cô gái không ngừng lãng gọi: "A... Từ bỏ... A... Đỉnh chết... Úc... Nhẹ chút nha... Ngô..."
"Thật giỏi!" Cố Thành hai mắt hơi phát đỏ, phảng phất như mắt độc xà ban đêm, cửa tử ©υиɠ hấp cắn qυყ đầυ khiến anh từng đợt run rẩy, cảm giác kɧoáı ©ảʍ hạ thân càng ngày càng mãnh liệt, sảng khoái thẳng lêи đỉиɦ đầu, lúc này trong lòng anh chỉ còn tiếng hò hét: Phát tiết! Phát tiết! Phát tiết!
"Ác... Học trưởng... Sâu quá... A a... Xin anh... A a... Nhẹ chút... Đừng... Như vậy... Đại lực... A a... Không được... A..." Nhiễm Tái Tái bị Cố Thành hung mãnh đâm sâu bất lực ôm lấy bả vai anh, cả người lộ ra cổ duyên dáng cùng đường cong tròn trĩnh, vòng eo phập phồng chủ động đón ý nói hùa, vong tình sa vào, bị anh công kích kɧoáı ©ảʍ liên tục, trong đầu trống rỗng.
Dũng đạo cô gái run rẩy co rút lại, mị nhục kịch liệt mấp máy, khiến Cố Thành biết cô cũng nhanh đến, lấy tay nắm vυ' thịt ngạo nghễ của cô, nắm eo cô, càng thêm ra sức đâm chọc lên xuống, sau đó liên tục ba ba ba, mật nước dọc theo chỗ hai người nối tiếp không ngừng nhỏ giọt, lấp lánh lây dính ở trên drap giường, thối nát mà dụ hoặc.
Trình Ý đứng ở phòng ngủ cửa, nhìn trong phòng chàng trai một tay niết vυ' thịt cô gái một tay kháp eo cô đại lực va chạm. Cô gái tóc dài hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần sa vào vong tình, dâʍ ɭσạи giống yêu tinh hút tinh khí! Thật sự là so với hắn tưởng tượng càng đẹp, càng mê người!
Trong tầm mắt hắn càng ngày càng nóng cháy, chỉ thấy cô gái bắt đầu không ngừng run rẩy, hai tay dùng lực ôm sát đầu Cố Thành, cặp chân trắng noãn cũng kẹp chặt eo Cố Thành, eo nhỏ đong đưa, bàn chân căng thẳng, "A a a... Không được..." Theo cô gái thét chói tai, bỗng nhiên đầy đặn bị chàng trai nắm trong tay phun ra hai dòng sữa tươi, sau đó trong ánh mắt hắn co rút nhanh, Cố Thành thuần thục cúi người ngậm một hồng anh mê người, Trình Ý lúc này thậm chí có thể nghe được tiếng Cố Thành thỏa mãn nuốt.
Thật MN điên rồi, Trình Ý xoay người thối lui đến ngoài cửa, cả người buộc chặt, thoát lực dựa vào tường, đây là lần đầu tiên, hắn thiếu chút nữa khống chế không được!
Cố Thành ôm lấy cô gái cả người xụi lơ, cảm thấy khúc chiết trong dũng đạo cường liệt mấp máy, phảng phất vô số cái miệng nhỏ nhắn hấp mỗi tế bào trên côn ŧᏂịŧ anh, rốt cuộc nhịn không được cực hạn kɧoáı ©ảʍ, hổ rống một tiếng, tay dùng lực buộc chặt kiều đồn Nhiễm Tái Tái, khiến hai người chặt chẽ tận cùng. Vô cùng lo lắng kịch liệt tìm được môi cô, cuồng loạn kích hôn, nuốt vào cô run rẩy thét chói tai, nhẹ nhàng vui vẻ lâm li bạo tạc trong cơ thể cô.
Đợi cho tinh hoa đều phun bắn hết, Cố Thành dồn dập thở dốc nâng thân, yêu thương ôm cô gái thoát lực run rẩy ngã trên giường. Gương mặt thanh thuần như thiên sứ, dáng người ma quỷ mê người, mùi thơm cơ thể quanh quẩn, băng cơ ngọc cốt, rõ ràng là xử nữ vừa khai bao cao trào lại có sữa tươi phun ra, còn có danh khí thế gian khó tìm, tụ tập trên người một cô gái, thật sự là có thể khiến đàn ông thiên hạ thần hồn điên đảo, mình trầm mê trong đó cũng không kỳ quái!
Thẳng đến bên trong ngừng, Trình Ý mới chặn du͙© vọиɠ sôi trào trong thân thể, một lần nữa xoay người, gõ cửa rộng mở, sau đó dưới ánh mắt hai người kinh ngạc bước vào: "Cố Thành, đây chính là lí do mấy ngày này cậu lãnh đạm Tiểu Phong sao?"
"Chú chừng nào thì tới?" Cố Thành đang trầm mê, nhặt chăn mỏng trên sàn nháy mắt che cho cô gái khẩn trương vạn phần, mới xoay người nhìn hắn.
"Tận thế cậu, cậu lại trầm mê như thế, cảnh giác cơ bản không có?!" Trình Ý hai tay đút túi quần, nhìn lướt qua cô gái chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, lại nhìn chàng trai lúc này mặt không chút thay đổi mặc quần áo. "Tôi rất ngạc nhiên, cậu định buông tay nào?"
Cố Thành mặc quần áo ngừng một lát, sau đó tiếp tục động tác, không nói gì.
"Chưa nghĩ xong phải không?" Trình Ý hơi châm chọc cười, sau đó ánh mắt u ám nhìn cô gái ôm chăn ngồi dậy: "Vậy còn em? Em cứ như vậy cùng hắn?"
Nhiễm Tái Tái nhìn ánh mắt hắn, trốn tránh cúi đầu, vây chăn, lui thành một đoàn.
Trình Ý nhàn nhã tới gần giường lớn: "Cô gái, tôi nhớ rõ tôi nói, cùng tôi tốt hơn cùng hắn. Nếu em hối hận, tôi thật sự không ngại em tìm đến tôi!"
"Chú, đừng quá phận!" Giọng chàng trai trầm thấp chứa nộ khí.
"Tôi quá phận sao? So cậu chân đứng hai thuyền còn quá phận sao?" Trình Ý sắc bén chuyển hướng Cố Thành, nhưng đảo mắt lại lần nữa bình tĩnh. "Nhanh lên xử lý tốt, Tiểu Phong là đứa bé ngoan!"
Trình Ý chậm rãi một lần nữa đi ra, không quay đầu: "Cậu còn muốn tiếp tục ở đây?"
Cố Thành cúi người nhặt áo khoác, nhìn thoáng qua cô gái ôm mình im lặng trầm mặc, há miệng thở dốc, cuối cùng lại lần nữa thở dài, cước bộ trầm trọng cùng Trình Ý đi.
Nhiễm Tái Tái đợi hai người đều đi, mới ngẩng đầu, mẹ, xấu hổ chết. Ăn bạn trai người khác còn bị chú người ta bắt gian tại giường, thật sự là mất mặt chết.
"Nhắc nhở kí chủ, hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ chất lượng tốt hoàn tất, dị năng thăng cấp một bậc!" Nghe nhắc nhở Nhiễm Tái Tái nhịn không được bóp trán, dị năng đáng chết, thăng cấp sơ cấp còn chậm như vậy, đến lúc nào mới có thể một mình đảm đương.
Còn có cục diện loạn thất bát tao, nếu ngày mai Trình Ý nói với Trình Phong, sau đó không cho cô đi cùng, nhưng cô chỉ có đi theo Cố Thành mới biết được thành viên tiểu đội Ánh Dương đến cùng là ai a! Xem ra, phải lấy lòng chú!
H(Pƹݡ