Khi Ngụy Tử Tu tim đập thình thịch đuổi tới trà phòng, đại lực xốc liêm tịch, phát hiện bên trong không người, trong nháy mắt, hắn hoảng hốt tột đỉnh, không còn kịp rồi sao?! Nếu tiểu nữ nhân kia... Hắn thân thể nhuyễn nhuyễn, thống khổ nỉ non, "Tái Tái, Tái Tái của ta!" Tiếp liền kích động định xoay người tiếp tục tìm kiếm, chưa ra khỏi, đột nhiên có một tiếng rêи ɾỉ áp lực mơ hồ từ bên kia truyền đến "Ngô... Ngô...", hắn kinh hỉ vòng qua, khi nhìn thấy tiểu nữ nhân hai gò má hỏa hồng quần áo đã ướt mồ hôi, hắn thật sự cảm giác mình sống lại, tưởng đã mất nay lại có được ôm nàng, "May quá, Tái Tái, may quá." Lần đầu tiên trong mắt nam nhân hiện ra trong suốt chất lỏng, trong lòng kiên định. 'Tha thứ ta, ta không bao giờ muốn buông ngươi!'
Ngụy Tử Tu kéo khăn lụa ẩm trong miệng nàng, Nhiễm Tái Tái ưʍ. Nàng khẩn trương lại kinh hoảng ôm nam nhân, một bên bất lực khóc, một bên lại nhịn không được ma sát trên người hắn, lâu như vậy, nàng cảm giác dục hỏa đã mau đốt cả thể xác và tinh thần nàng. Bên trong hoa huyệt yêu dịch ồ ồ xuống... Nhưng thần trí còn thanh tỉnh nhớ rõ, "Mau... Tìm A Cẩn, nàng ra ngoài dẫn dắt bọn họ... Trăm ngàn đừng để nàng có chuyện!"
Ngụy Tử Tu một lần nữa dùng quần áo bọc lấy nàng, thân thân mặt nàng, ôm lấy nàng, "Hảo, ta lập tức gọi người đi tìm, hiện tại chúng ta về nhà ~~" Nàng ủy khuất uốn thân mình, vặn vẹo trong lòng hắn, "Ô ô, nhanh lên, ta muốn chết." Nhìn nữ nhân ủy khuất khóc trong lòng mình, Ngụy Tử Tu lại trấn an, "Chúng ta ngồi xe ngựa, sẽ nhanh thôi, kiên nhẫn một chút Tái Tái." Tiếp nhanh chóng ôm nàng ra khỏi trà lâu. Đưa nữ nhân vào xe ngựa, phân phó hạ nhân, "Nhanh đi gọi người đi tìm Mộc Cận bên nhị phu nhân! Bảo đảm an toàn của nàng", lại nói với xa phu một câu, "Mau chóng hồi phủ", liền vội tiến vào xe ngựa.
Chui vào xe, Ngụy Tử Tu liền thấy nữ nhân kia đang xé rách áo. Lúc này, nữ nhân hai gò má hỏa hồng, ánh mắt mù sương nhìn hắn đã tràn đầy du͙© vọиɠ, hàm răng khẽ cắn, đầy mặt mồ hôi từng giọt hạ xuống, chậm rãi tụ tập đến giữa hai vυ' đã lõα ɭồ, vυ' mê người tuyết trắng vì nữ nhân lung tung vặn vẹo mà thỉnh thoảng triển lộ trong không khí ~~~ hạ phúc nam nhân nắm thật chặt!
Ngụy Tử Tu biết nàng đã cố lâu lắm, đơn giản trực tiếp hạ thấp người xốc quần, nhanh chóng lột tiết khố nữ nhân đã ướt đẫm, một tay gắt gao xoa nắn tô nhũ của nàng, một tay còn lại bắt đầu xoa nắn âm hạch mẫn cảm nhất toàn thân, đầu lưỡi bắt đầu liếʍ tiểu huyệt mật dịch giàn giụa. Nội huyệt đã bị thuốc tra tấn thật lâu bị liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phản xạ bắt đầu từng đợt co rút nhanh, toàn thân run rẩy, nhanh chóng tới cao trào. "A ~~~~~~" Lập tức nữ nhân khoái ý rêи ɾỉ tràn ra ~~
"A... Ngứa quá đi... Ô ô... Tiểu huyệt của ta ngứa chết..." Nhiễm Tái Tái cảm giác tiểu huyệt vừa cao trào đột nhiên trở nên càng thêm ngứa, ngứa từ tiểu huyệt vẫn truyền đến toàn thân nàng, nàng mau điên rồi ~
"A... Đến a... Mau tới sáp ta..." Nàng không có phản ứng lấy ngón tay mình cắm vào nơi riêng tư, một tay còn lại nhấc xiêm y, dùng lực xoa bóρ ѵú. Lập tức lớn tiếng kêu, cũng không quản người bên ngoài xe ngựa nghe được.
"Nhịn không được, nàng da^ʍ phụ." Đột nhiên, ngón tay trong huyệt bị kéo ra, hai tay nàng bị bắt lấy từ phía sau, cả người bị nhấc lên ném lên tháp, thay vào đó là một cây đại nhục bổng, đang từ mặt sau ngoan ác cắm vào tiểu huyệt nàng.
"Nga... Tử Tu chàng..." Nàng nói còn chưa nói xong, liền lại bị đặt trên tháp, côn ŧᏂịŧ càng dùng lực trừu sáp.
"Ác... Hảo bổng... Ác... Ác... A... Đại nhục bổng giỏi quá... Tiểu huyệt hảo thích..." Nàng vô thức da^ʍ ngôn lãng ngữ, hắn càng hưng phấn, côn ŧᏂịŧ lại tăng một vòng, toàn bộ nhồi vào tiểu huyệt của nàng, trướng nàng tê dại, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra.
"To quá... Sáp chết ta... Tử Tu... Ca ca... Đừng sáp nát tiểu huyệt của ta... Nga nga..." Đột nhiên, nam nhân phía sau xoay nàng lại, hạ thân một bên càng thêm kịch liệt trừu sáp, một bên vươn tay bắt đầu đùa bỡn vυ' trắng nõn, còn không ngừng đối với núʍ ѵú nàng lại liếʍ, lại hấp, lại cắn.
"A... Tuyệt quá... Ca ca... Chàng biến núʍ ѵú hảo... Hảo... Thích.... Thoải mái chết..." Nàng đã hoàn toàn quên mình đang ở nơi nào, chỉ biết tiểu huyệt truyền đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ, đã sắp đem nàng bao phủ.
"A... Đỉnh đến tận cùng bên trong... Hảo bổng... Tu ca ca... Chàng gϊếŧ chết ta... Đẹp quá... Ca ca... Ta thật thoải mái..." Bị xuân dược khống chế, nữ nhân đã hoàn toàn mất lý trí, chẳng những da^ʍ ngôn lãng ngữ không ngừng, càng xoay vòng eo chủ động va chạm đón ý nói hùa hắn trừu sáp.
"Nàng thật sự là yêu tinh dâʍ đãиɠ " Ngụy Tử Tu bị nữ nhân biến thành da^ʍ phụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai mắt biến hồng, chỉ biết không ngừng va chạm, va chạm...
"Ngô... Ta... Chính là dâʍ đãиɠ... Tu ca ca... Đại nhục bổng ca ca... Gϊếŧ chết ta đi... Dùng lực sáp ta.... A... Đỉnh đến hoa tâm... Tiểu... Tái Tái muốn tiểu..." Côn ŧᏂịŧ nhanh chóng ra vào, đưa nàng lại một lần nữa lên cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt phun ra ướt đẫm đệm dưới thân.
"Da^ʍ phụ, ta chịu không nổi!" Lập tức, đại nhục bổng bị tiểu huyệt gắt gao hấp cắn trở nên càng thêm thô dài, nắm chặt eo nhỏ, bắt đầu va chạm cuối cùng đòi mạng.
"A... Đầy quá căng quá... Ca ca... Thích chết... A a a..." Rốt cuộc, Ngụy Tử Tu gầm nhẹ phun bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ở nơi sâu nhất trong tiểu huyệt nàng...
Lúc này, xa phu nghe bên trong đã hoàn toàn bình ổn mới run sợ hướng vào bẩm, "Đại... Đại gia, đã đến phủ!".
Một lát sau, Ngụy Tử Tu xiêm y hỗn độn ôm nữ nhân thân thể đã bao kín nữ nhân từ trong xe ngựa đi ra, nhìn xa phu cùng Tiểu Tư Tiểu Nguyệt, thanh âm dị thường lãnh khốc "Gọi sai, ta là nhị gia... Các ngươi nhớ kỹ sao, ân?!"
"Vâng, nhị gia!" Mấy người cung kính nhất trí trả lời.
Lập tức, Ngụy Tử Tu ôm nữ nhân trong lòng thẳng đến phòng ngủ. Hắn minh bạch, hắn hiện tại phải là Ngụy Tử Viễn, tuy rằng bọn họ ghét nhất thay thế đối phương, thế nhưng chỉ cần là vì nữ nhân này, hắn không ngại...
Vừa đến viện của 'bọn họ', Ngụy Tử Viễn liền cố ý thô thanh thô khí nói với Tiểu Nguyệt, "Cho bọn họ đều lui ra", Tiểu Nguyệt sáng tỏ, "Nhị gia có lệnh, mọi người toàn bộ lui ra, không triệu hồi không được tới gần phòng ngủ nửa bước."
Theo sau, Ngụy Tử Tu thần thái cực kỳ tự nhiên ôm Nhiễm Tái Tái thẳng đến phòng ngủ, tiếp tục bắt đầu ~~
------------------------
'Ngụy Tử Tu ngươi tên hỗn đản này, tra tấn chết ta, ta con mẹ nó rốt cuộc về đến nhà!' Ngụy Tử Viễn nhảy xuống đã ngựa đã mệt đến phun bọt mép, với hành vi ban ngày đột ngột tuyên da^ʍ của ca ca hắn tâm sinh oán niệm vô hạn, may mắn là vào thành rồi mới cảm giác được, bằng không xa một chút hắn chân nhuyễn khẳng định kiên trì không được!
"Đại gia, ngươi trở lại!!" Gia đinh ở cửa cúi đầu vấn an!
"Cút, cái đồ không có mắt. Gọi mã phu hầu ngựa cho ta!" Ngụy Tử Viễn đá gia đinh một cước, liền khẩn cấp đi thẳng viện mình, hắn thực nhịn không được ~~
Gia đinh nghi hoặc, 'Đại gia hôm nay sao như vậy thô lỗ!'
-------------------------
&!'