Ngụy Tử Viễn đang ra sức trừu sáp, bỗng nhiên phát giác sâu trong nội tâm xuất hiện một cảm xúc khác thường lại cực độ hưng phấn. Ân??? Đây là cảm giác ca ca hắn truyền đến sao?
Du͙© vọиɠ khống chế hắn không còn bao nhiêu tỉnh táo, kɧoáı ©ảʍ trầm trọng gia tăng từ hai phía làm hắn càng thêm mẫn cảm, không khỏi trừu sáp nhanh hơn, gia tăng cường độ cùng chiều sâu, mỗi một lần đều gắt gao đỉnh sâu vào tâm huyệt của Nhiễm Tái Tái.
"A a a..." Nhiễm Tái Tái khống chế không được lãng kêu, nàng rất thích Ngụy Tử Viễn thô bạo trừu sáp mình, "A, phu quân, thật thoải mái... A a a..." Tiểu huyệt bắt đầu kịch liệt co rút lại...
"Đồ đê tiện... Ta muốn gϊếŧ chết nàng... A...!" Thần tình tao lãng của nữ nhân tao lãng chính là cổ vũ tốt nhất đối nam nhân, Ngụy Tử Viễn giữ mông trắng nộn của nàng, dùng toàn lực hung hăng đảo đại nhục bổng trong mật huyệt nữ nhân, bắt đầu liều mạng trừu sáp.
"A a a... Quá sung sướиɠ... Phu quân... Ta chịu không nổi... A... A..."
Tái Tái càng thêm dâʍ đãиɠ, vô tri giác theo Ngụy Tử Viễn trùng kích mà chết lặng dâng mông đón ý nói hùa, khoái hoạt liên tục không ngừng như điện lưu trùng kích đại não, mỗi một tế bào trong cơ thể đều bành trướng, lại bành trướng, rốt cuộc toàn bộ tạc rách ra "A..."
Mà khi nữ nhân phấn khởi kêu, Ngụy Tử Viễn cũng cảm giác được hoa huyệt nhanh chóng co rút giảo nhanh, bên hông từng trận tê mỏi, đỉnh sâu vài cái, rốt cuộc, hắn cũng không hề giữ lại tinh hoa nóng bỏng trút vào trong cơ thể nữ nhân.
-----------------------------------------
Ngụy Tử Viễn đứng dưới ánh trăng, trên mặt không được tự nhiên "Ta thật sự phải đi, nàng nếu mệt mỏi còn ra làm cái gì. Ta cũng sẽ luyến tiếc nàng!"
Nghe nam nhân trước mặt phá lệ lời ngon tiếng ngọt, Nhiễm Tái Tái lập tức ôn nhu vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo lưng nam nhân, lưu luyến nói "Ân, ta cũng luyến tiếc phu quân, phu quân trên đường chú ý an toàn, sớm ngày về, ta vẫn chờ phu quân".
Hắn dường như cực kỳ cao hứng, "Ân, an toàn không cần lo lắng, ta sẽ sớm trở về. Được rồi, ngươi trở về đi."
Nhiễm Tái Tái nghĩ nói gì đó, thế nhưng phát giác cũng nói không nên lời, nàng trở về vài bước, cuối cùng vẫn nhịn không được quay đầu xem hắn một cái.
Hắn thế nhưng cũng đứng tại chỗ nhìn nàng, phát hiện nàng quay đầu, như là rốt cuộc vừa lòng. Xoay người lên ngựa, chuẩn bị quay đầu ngựa lại...
Nàng trong nháy mắt trong đầu bỗng nhiên xác định cái gì, chạy nhanh đến dưới ngựa hắn, lôi kéo một chân hắn, nhìn hắn nghi hoặc, thâm tình nức nở nói "Ngụy Tử Viễn, ta yêu chàng, chàng nhanh lên trở về."
Hắn có chút kinh ngạc, dường như không nghe rõ ràng, thế nhưng lập tức liền trừng lớn mắt nhìn nàng, trên mặt tiếu ý bỗng dưng liền tăng lớn, mừng rỡ như điên nhìn nàng. Nhảy xuống ngựa, ôm chặt lấy nàng, không để ý những người khác ở đây, vội vàng hôn lên môi nàng, sâu đậm thầm thì "Ta cũng yêu nàng, bảo bối!!"
Âm thanh máy móc đã lâu của hệ thống âm rốt cuộc lại vang lên:『 Chúc mừng kí chủ hạ gục đệ đệ song sinh thành công: Phần thưởng thuộc tính 10 điểm, phân phối tùy ý; Phần thưởng kí chủ băng cơ ngọc cốt: Làn da nhuận bạch giống băng tuyết, thân thể ôn nhu như xử nữ! 』
Nhiễm Tái Tái trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thành công!
Cuối cùng, Ngụy Tử Viễn gần một canh giờ sau mới cáo biệt tiểu kiều thê hoàn tất, lên lộ trình ~~~
Nhiễm Tái Tái vì một nhiệm vụ hoàn thành, cả người khoái trá xoay người trở về, vừa đi đến cửa phòng, trong lúc vô tình phát hiện khúc ngoặt có một bóng người dưới đèn l*иg. Nghi hoặc lại gần, một bên hỏi "Ai đó?"
Ngụy Tử Tu chậm rãi từ chỗ tối đi ra, tay áo phiêu phiêu, tuyệt đẹp được giống như từ nam hồ ly tinh trong rừng sâu.
"Tử Tu ca ca?" Nhiễm Tái Tái sửng sốt một chút, mình chưa đi tìm hắn, hắn như thế nào tự mình xuất hiện!
Ngụy Tử Tu vốn nghe nói có một chuyến hàng hóa bị giam, định đến xem đệ đệ có gì cần hỗ trợ hay không. Không nghĩ tới cửa viện không có người, hắn nghi hoặc đến cửa phòng, liền nghe được nam nhân cùng nữ nhân dày đặc thở dốc. Vừa định xoay người rời đi, ở sâu trong nội tâm bắt đầu truyền đến cự đại hưng phấn mà dừng bước.
Ngụy Tử Tu không thể hiểu. Mấy ngày hôm trước mình cũng thử chạm nữ nhân, thế nhưng, hắn không có kɧoáı ©ảʍ điên cuồng không thể khống chế như thế. Hắn rất ngạc nhiên, vì cái gì, Ngụy Tử Viễn cùng nàng liền như vậy sung sướиɠ?!
Cứ như vậy, Ngụy Tử Tu nghe được da^ʍ ngôn lãng ngữ... Cũng lại một lần nữa vì nữ nhân này mà cực độ hưng phấn...
Lấy lại tinh thần, Ngụy Tử Tu nhìn thân ảnh mảnh khảnh thấp bé trước mặt, ánh mắt có vài tia cảm xúc chính hắn cũng chưa nhận ra đang ngầm lưu chuyển.
"Em dâu thấy phu quân rời đi giống như thực vui vẻ a." Thanh âm thanh nhuận trong đêm tối đặc biệt có vẻ hồn xiêu phách lạc.
Nhiễm Tái Tái lập tức trợn tròn con mắt, bộ dạng oan uổng kinh ngạc, "Không có, là thực luyến tiếc phu quân!"
Ngụy Tử Tu tròng mắt gợn sóng lấp lánh đen bóng lóe một chút, lại đột nhiên tới gần nàng, mị hoặc nói nhỏ bên tai nàng: "Là luyến tiếc đại nhục bổng của phu quân vẫn sáp tiểu huyệt ngươi sao? Ta nghe được, ngươi muốn đại nhục bổng sáp tiểu huyệt của ngươi, ngươi thật sự hảo dâʍ đãиɠ!"
"Cái gì... Cái gì??" Nhiễm Tái Tái cảm giác đầu óc mình ầm ầm bạo tạc, đầu váng mắt hoa. Hắn, hắn đây là ???
Ngụy Tử Tu nhìn khuôn mặt bỗng chốc như bị lửa thiêu, sắp bốc hơi nóng của nữ nhân. Tà mị cười, xoay người rời đi ~~~