Hôm nay Lục Nghiêu về nhà sớm hơn mọi ngày, tuy trong lòng Triệu Lệ vô cùng tức giận nhưng vẫn biết lấy lòng ông.
Sau khi làm xong cơm tối, ba người ngồi ăn cơm.
Triệu Lệ hiền thục gắp đồ ăn cho Lục Nghiêu, ngữ khí ôn nhu nói:
"Anh ăn nhiều một chút!"
Lục Nghiêu nhìn đồ ăn trong chén, mặt mày bỗng chốc sa sầm, dùng đã gắp ra vứt trên bàn, bình đạm nói: "Đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, tôi không thích ăn."
Sắc mặt Triệu Lệ trở nên xanh mét, trong lòng hận đến ngứa răng, nhưng chỉ có thể bày ra gương mặt tươi cười, làm bộ hào phóng trả lời.
"Là do em không cẩn thận, lần sau em sẽ không cho nhiều dầu mỡ như vậy."
Triệu Lệ làm sao không nhìn ra, cái gì mà quá nhiều dầu mỡ nên không thích ăn, trước kia bà cũng nấu giống hệt nhưng ông chưa từng phàn nàn. Còn không phải do bà gắp thức ăn cho ông sao?
Xem ra Lục Nghiêu càng ngày càng chán ghét bà, Triệu Lệ cũng không tỏ thái độ, thành thật ăn cơm.
Sự tình vừa rồi nhẹ nhàng đi qua như một khúc nhạc đệm thì người đàn ông đang nghiêm chỉnh ăn cơm bỗng nhiên kêu lên một tiếng, Triệu Lệ nghe thấy động tĩnh, nghi hoặc nhìn sang, ông lại làm như không có việc gì.
"Tôi không cẩn thận đυ.ng phải góc bàn."
Triệu Lệ không hề hoài nghi, tiếp tục ăn cơm, ngược lại sắc mặt Lục Nghiêu có chút không tốt, quăng cho Vân Mộc Cẩn một cái liếc mắt, chẳng qua cái liếc mắt đó lại ẩn chứa đầy du͙© vọиɠ.
Vân Mộc Cẩn vốn đang ăn cơm, nhưng một tay không an phận lại sờ lên đũng quần ông, còn nhéo một cái thật mạnh, tiểu đệ giống như nhận ra chủ nhân, trong phút chốc đã cứng rắn, chống lên thành một cái lều nhỏ.
Vân Mộc Cẩn buông chén đũa xuống, mắt nhìn điện thoại, tay nhỏ duỗi xuống bàn nhéo chỗ đang phồng lên, nếu không phải Triệu Lệ đang ngồi đây, ông đã sớm tử hình Vân Mộc Cẩn ngay tại chỗ.
Sắc mặt Vân Mộc Cẩn hơi hơi ửng đỏ, việc sờ côn ŧᏂịŧ cha dượng ngay trước mặt mẹ quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, kɧoáı ©ảʍ trả thù trỗi dậy làm cô si mê cùng thỏa mãn, nhìn gương mặt không biết gì của Triệu Lệ, kɧoáı ©ảʍ càng tăng thêm gấp bội.
Tay nhỏ kéo khóa quần ông xuống, đem dươиɠ ѵậŧ móc ra, cảm nhận côn ŧᏂịŧ nóng như lửa đốt, hô hấp cô càng dồn dập.
Lục Nghiêu chỉ thấy mình đang bị cô tra tấn, ông đang ăn cơm, côn ŧᏂịŧ phía dưới lại được tay nhỏ hầu hạ, loại cảm giác này quá mức thoải mái, ông khát vọng muốn thao huyệt cô, nhưng vì có người ở đây, ông chỉ có thể nhịn xuống.
Bàn tay nhỏ bao lấy qυყ đầυ từ từ trượt xuống, động tác chuyển từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, ngón tay còn nghịch ngợm đè lên lỗ nhỏ. Lục Nghiêu bị cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến sắc mặt đỏ hồng, ông cầm thật chặt chén trong tay, còn phát ra tiếng thở dốc.
"Ông xã, sao mặt anh đỏ quá vậy? Còn đổ mồ hôi nữa."Triệu Lệ nhận ra Lục Nghiêu khác thường, liền nghi hoặc hỏi.
Lục Nghiêu cảm thấy người phụ nữ này hôm nay thật chướng mắt, nếu bà ta không ở đây, ông sẽ không cần phải nghẹn đến khó chịu. Không lẽ ông phải nói cho bà ta biết : 'Con gái bà đang loát dươиɠ ѵậŧ cho tôi'?.
Ông lạnh lùng nói: "Thời tiết nóng như vậy, trong phòng còn không mở điều hòa, nóng muốn chết!"
Lời ông nói rất vô lý, nhưng bà chỉ biết nén lửa giận.
"Ông xã, là em không chu đáo, để em mở điều hòa."
Triệu Lệ ngồi dậy đi mở điều hòa. Ngay khi Triệu Lệ vừa rời đi, Vân Mộc Cẩn nhìn ông với ánh mắt ngập tràn mị hoặc, còn vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, tay nhỏ càng nhiệt tình dùng sức loát.
Nhìn bộ dáng cô câu dẫn chính mình làm ông thấy hết sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không lâu sau trực tiếp bắn ra khiến tay Vân Mộc Cẩn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.