Lục Nghiêu trở lại phòng, nằm xuống, nghe tiếng ngáy nhỏ truyền đến từ ngiời phụ nữ bên cạnh, ông không khỏi chán ghét, rất muốn ôm Mộc Cẩn ngủ một giấc.
Sáng hôm sau, Triệu Lệ hôm qua say khướt và trải qua một giấc ngủ say, nên đầu óc cứ mộng mị, chuyện xayt ra giữa chồng và Vân Mộc Cẩn, bà hiển nhiên không hề hay biết.
Sau khi cơm sáng được làm xong, Lục Nghiêu nghiêm chỉnh ngồi ăn cơm.
Thấy đã qua nửa ngày mà Mộc Cẩn còn chưa xuống, Triệu Lệ có chút không vui.
"Em đi gọi Mộc Cẩn, giờ này mà nó còn chưa xuống ăn sáng, càng ngày càng không có phép tắc."
Triệu Lệ vừa muốn dứng dậy đi lên lầu, thì ông liền mở miệng.
"Được rồi, tuổi này con bé ngủ nhiều là chuyện bình thường, không cần như vậy."
Lục Nghiêu biết bảo bối của ông mệt muốn chết rồi, ông không muốn Triệu Lệ quấy rầy giấc ngủ của Vân Mộc Cẩn.
Triệu Lệ nghe ông vì Vân Mộc Cẩn mà lên tiếng, cũng không không nói gì nữa, ở trong nhà này, lời của Lục Nghiêu bà tuyệt đối không dám cãi.
Lục Nghiêu ăn xong cơm sáng liền đi làm, còn Triệu Lệ sau khi dọn dẹp nhà cửa chu đáo, thì bắt đầu trang điểm, rồi hẹn gặp bạn bè đi dạo phố, nhưng thật chất là để tiện khoe mẽ.
Vân Mộc Cẩn hôm qua bị giày vò đến kiệt sức, nên cô ngủ một giấc đến giữa trưa, khi tỉnh tỉnh dậy, trong nhà đã không có một ai.
"Đau quá!" Vân Mộc Cẩn xuống giường, chân vừa chạm lên mặt đất, cơn đau đớn giữa hai chân lập tức truyền đến khiến cô không khỏi nhe răng, biểu tình vô cùng thống khổ.
Cô cố gắng gượng, đôi chân khập khễnh đi vào phòng tắm, vừa mới bước vào đã thấy toàn thân mình rải đầy những dấu vết xanh tím, tất cả là do Lục Nghiêu để lại, có thể tưởng tượng ông chiếm lấy cô điên cuồng đến mức nào. Thân thể Vân Mộc Cẩn vốn không khỏe, lại thấy làn da mình trắng nõn thế nhưng lại xuất hiện dấu vết, cho nên cô không muốn nhìn cơ thể của mình nữa, liền lập tức tắm rửa.
Sau khi tắm xong, thân thể ban đầu bủn rủn vô lực đã trở nên thoải mái hơn nhiều.
Vân Mộc Cẩn hôm nay quá mệt mỏi nên đành gọi cho trường xin nghỉ, sau đó gọi người mang cơm đến, ăn cơm nước xong lại ngủ một giấc, thời điểm cô tỉnh giấc thời gian cũng đã điểm 5 giờ chiều.
Cô mặc quần áo, đi ra khỏi phòng thì thấy Triệu Lệ đang nấu cơm ở lầu 1, mà trên lầu hai là thư phòng của Lục Nghiêu cách phòng cô không xa, hiện tại cánh cửa thư phòng vẫn mở, nghĩ đến Lục Nghiêu hẳn là đã về nhà, liền chậm rì rì đi đến, quả thực khi vừa bước chân đến cửa, ông vẫn còn ngồi ở đó.
Lục Nghiêu nghe thấy thanh âm của Vân Mộc Cẩn, gương mặt lạnh nhạt bất giác lộ ra nụ cười.
"Ta trở về thấy con đang ngủ, nên không muốn quấy rầy con."
Vân Mộc Cẩn có chút bất mãn, cô đêm qua bị tra tấn đến mỏi mệt, nhưng còn ông thì sao?Quần áo chỉnh tề, tinh thần lại cực kỳ phấn chấn. Cô đi đến bàn làm việc của ông, từ trên cao nhìn xuống.
Lục Nghiêu ngẩn đầu lên, thấy Vân Mộc Cẩn có vẻ không vui, vội vàng hỏi :
"Con sao vậy?"
Vân Mộc Cẩn ghét nhất là bộ dáng giả nhân giả nghĩa của người đàn ông này. Tôi là sao, ông còn không biết. Đồ dối trá!
"Ông xã, cơm đã làm xong, công việc cứ để sau, anh xuống dưới ăn cơm đi!"
Vào lúc hai người đang ở bên nhau, tiếng Triệu Lệ từ bên ngoài truyền vào, do cánh cửa không đóng nên nghe rất rõ.
Vân Mộc Cẩn không biết đang nghĩ gì, thế nhưng lại quỳ gối trước hạ bộ Lục Nghiêu, vươn tay nhỏ cố hết sức đem thắt lưng cởi ra, lộ ra qυầи ɭóŧ màu đen.
Cô nhẹ nhàng sờ côn ŧᏂịŧ mềm nhũn dưới qυầи ɭóŧ, tay vừa mới chạm vào côn ŧᏂịŧ cô đã cảm nhận được một trận lửa nóng, Thiếu nữ làm ra động tác lớn mật như vậy làm hô hấp của ông mỗi lúc một nặng nề, ánh mắt mang theo du͙© vọиɠ mãnh liệt nhìn Vân Mộc Cẩn, mà côn ŧᏂịŧ đang mềm nhũn dưới mắt thiếu nữ rất nhanh đã trở nên cứng rắn.
Vân Mộc Cẩn khϊếp sợ nhìn căn côn ŧᏂịŧ cực lớn làm cho qυầи ɭóŧ căng phồng lên. Quá lớn, tại sao đêm qua thứ này lại có thể đâm vào nơi đó của cô được?
"Bảo bố, hôn nó, dươиɠ ѵậŧ ta rất khó chịu."
Lục Nghiêu buông bút trong tay xuống, dựa vào ghế, nói với Vân Mộc Cẩn.
Vân Mộc Cẩn kéo qυầи ɭóŧ xuống, côn ŧᏂịŧ lập tức bật ra đánh vào mặt cô, cô có thể cảm nhận được một cổ hương vị tanh tưởi, cũng không hề dễ ngửi. Lần đầu tiên bị ông đem thứ này cho vào trong miệng, cô không quan sát kỹ, nhưng vào lúc này, Vân Mộc Cẩn nhìn dươиɠ ѵậŧ cứng rắn trước mặt mình đến sửng sốt.
Lông mao dưới háng Lục Nghiêu vô cùng rậm rạp, dươиɠ ѵậŧ ngăm đen kia đứng thẳng, màu đen che phủ đi gân xanh nổi lên, qυყ đầυ rỉ ra chất lỏng động tình, dưới dươиɠ ѵậŧ có hai viên tinh hoàn nặng trĩu, chính là nơi cất giữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông.
Lớn như vậy hẳn là có rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi!
"Thế nào? Dươиɠ ѵậŧ rất lớn đúng không? Phụ nữ ai cũng thích dươиɠ ѵậŧ lớn , vì thao họ rất thoải mái. Sau này con sẽ yêu ta và dươиɠ ѵậŧ của ta, ngày nào cũng muốn ta thao con." Lục Nghiêu thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Vân Mộc Cẩn, còn xem dươиɠ ѵậŧ của ông đến ngây người, ông không khỏi đắc ý.
Vân Mộc Cẩn thầm nghĩ.
Cô sẽ yêu dươиɠ ѵậŧ Lục Nghiêu sao? Cô không biết về sau sẽ thế nào nhưng hiện tại cô biết mình muốn làm gì.
"Ông xã, cơm đã nấu xong rồi, anh xuống ăn cơm đi!"
Tiếng của Triệu Lệ vang lên một lần nữa.
"A..."Lục Nghiêu khó nhịn phát ra thanh âm.
Trong lúc Triệu Lệ đang đi lên lầu, Vân Mộc Cẩn đã há miệng, ngậm lấy côn ŧᏂịŧ ông, côn ŧᏂịŧ ở trong khoang miệng ấm áp làm ông sướиɠ đến da đầu tê dại, không nhịn được kêu lên,
"Anh làm sao vậy? Không khỏe à?"
Triệu Lệ vừa làm cơm xong, liền đi lên lầu, chân vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của ông, bà cho rằng ông không khỏe, nên quan tâm hỏi.
"Không có gì, tôi vừa rồi không cẩn thận va vào thành bàn." Lục Nghiêu vẫn giữ một vẻ trấn định.
Dưới thân Vân Mộc Cẩn không ngừng liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ, đầu lưỡi còn ấn nhẹ qυყ đầυ, thiếu chút nữa làm ông tước vũ khí đầu hàng.
"Vậy anh không xuống dưới ăn cơm sao?" Nghe thấy Lục Nghiêu giải thích, bà cũng yên tâm, ôn nhu hỏi.
Lục Nghiêu căn bản không muốn ăn cơm, chỉ muốn thao Vân Mộc Cẩn, bà cứ đứng ở đây trông cực kỳ chướng mắt.
"Tôi còn có việc phải làm, bà xuống trước đi, đừng làm phiền tôi."
Triệu Lệ thấy sắc mặt ông có chút không tốt, lặp tức cho rằng bà đang làm phiền ông giải quyết việc quan trọng, đành gật đầu rời đi.
"Tiểu tao hóa! Cái miệng nhỏ của con rất biết cách khẩu giao. Có phải lần trước ta cho con ăn không đủ non hay không hả?"
Triệu Lệ vừa đi, Lục Nghiêu không cần phải nhẫn nại nữa, tay ấn đầu thiếu nữ, đỉnh mông để côn ŧᏂịŧ cắm sâu vào hoang miệng cô, gương mặt ông tràn ngập ác ý.
Trong miệng Vân Mộc Cẩn tràn ngập hương vị tanh tưởi của người đàn ông, bên tai nghe lời nói thô tục, cô cảm thấy như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu lưỡi nhỏ liếʍ láp quanh thân gậy.
Vân Mộc Cẩn chủ động làm Lục Nghiêu mừng như điên.
Tuy kỹ thuật khẩu giao của Vân Mộc Cẩn không tốt, nhưng vì cô chủ động nên Lục Nghiêu lại có cảm giác khác. Mông ông chuyển động, côn ŧᏂịŧ không ngừng càn quấy khoang miệng nhỏ, thân gậy dính đầy nước bọt, đỉnh qυყ đầυ rỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chạm vào yết hầu. Một lúc sau, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra, lấp đầy cái miệng nhỏ, ông biếи ŧɦái ép cô nuốt sạch không sót một giọt.