Hôm nay là ngày sinh nhật của Vân Mộc Cẩn, Triệu Lệ và Lục Nghiêu đưa cô đến một nhà hàng xa hoa để ăn tiệc.
Trên bàn tiệc, Triệu Lệ uống khá nhiều, nên vừa về nhà đã tắm rửa qua loa, rồi đi ngủ.
Vân Mộc Cẩn về sau cùng, cô tắm rửa sạch sẽ, cố ý mặc bộ đồ tình thú lần trước, soi gương, thấy mọi thứ đã ổn, liền đi ra khỏi phòng ngủ.
Triệu Lệ không có thói quen khóa cửa phòng ngủ, Vân Mộc Cẩn đừng ở lầu hai nhìn vào căn phòng đã tắt đèn tối om, không nghe thấy bất kỳ âm thanh ái muội nào. Trong lòng thầm nghĩ, chắc là hôm nay Triệu Lệ uống quá nhiều rượu, chắc đã ngủ rồi. Cô bạo gan, nhẹ nhàng kéo chốt cửa, đẩy vào.
Phòng ngủ của Lục Nghiêu và Triệu Lệ rất lớn, ánh trăng sáng chiếu rọi lên hai người. Vân Mộc Cẩn nhanh chóng thích ứng với bóng tối, thị lực cực tốt nương theo ánh trăng đi đến mép giường Triệu Lệ. Bởi vì cô đi chân trần, cho nên không phát ra bất kỳ động tĩnh nào.
Nhìn Triệu Lệ đã ngủ say, còn ngáy nhẹ, nội tâm đang căng thẳng cũng buông lỏng.
Vân Mộc Cẩn chắc chắn Triệu Lệ đã ngủ, bèn đi tới mép giường Lục Nghiêu, bàn tay vươn ra định sờ, liền bất ngờ nghe thấy thanh âm trầm thấp của ông : “Con muốn làm gì?”
Vân Mộc Cẩn có chút hoảng sợ, tim cô đập loạn nhịp, tận lực làm cho giọng mình nhỏ lại, nói với người đang mở mắt nhìn cô.
“Đương nhiên hôm nay là sinh nhật con, con muốn giao cơ thể này cho ba, người không thích?”
Kỳ thật, từ lúc Vân Mộc Cẩn đẩy cửa vào phòng, ông đã nghe thấy động tĩnh, chẳng qua ông muốn nhìn xem con bé sẽ làm gì, nên mới giả vờ ngủ. Thời điểm Vân Mộc Cẩn vươn tay chạm vào ông, ông lập tức mở miệng.
Nghe cô gái không chút ý tứ đùa cợt, đôi mắt Lục Nghiêu hiện lên một tia kích động, ông nuốt nước bọt.
“Ta cho con thêm một cơ hội nữa, con đảm bảo sẽ không hối hận?”
Vân Mộc Cẩn nở nụ cười quyến rũ, mị hoặc.
“Nếu con đã đến đây, con đã chắc chắn sẽ không hối hận, nhìn lại người đi, dong dong dài dài không giống đàn ông chút nào.”
Lời oán trách của cô rơi vào tai Lục Nghiêu trở nên cực kỳ khó nghe, không có người đàn ông nào muốn bị nói là không phải đàn ông từ miệng một người phụ nữ.
Mà Lục Nghiêu lại mang chủ nghĩa đàn ông rất mạnh, ông cảm thấy Vân Mộc Cẩn thật là không biết trời cao đất dày, thiếu dạy dỗ. Từ trên giường nắm lấy cổ tay Vân Mộc Cẩn, dứt khoác kéo cô xuống, ôm vào trong ngực, nói bằng ngữ điệu trầm thấp : “Mộc Cẩn, hôm nay ta sẽ cho con biết ta có phải đàn ông hay không, con sẽ biết thế nào là đàn ông chân chính.”
Hơi thở nhàn nhạt của mùi rượu và mùi thuốc tỏa ra, trộn lẫn thành hương vị chỉ có ở đàn ông, hương vị không quá khó ngửi, có thể tiếp nhận được. Trong khi ông nói, một cổ nhiệt khí phun bên tai Vân Mộc Cẩn, làm cô không được tự nhiên, liền vặn vẹo thân mình.
“Vặn cái gì mà vặn, chờ chút nữa ta cho con vặn vẹo thoải mái.” Lục Nghiêu dùng sức ôm cô, thanh âm có chút thô suyễn.
Một người phụ nữ không ngừng động qua động lại trên người đàn ông đã tràn đầy hỏa dục, loại cảm thụ này thật sự rất khó chịu, hận không thể lập tức đè cô ra thao lộng, nhưng ông biết Vân Mộc Cẩn vẫn là xử nữ, nơi đó của mình lại lớn, nếu đi vào quá nhanh, tiểu huyệt sẽ hỏng mất, ông sẽ thao huyệt của con bé cả đời, nên phải thật cẩn trọng. Huống chi, ông muốn cho con bé hưởng thụ tư vị làʍ t̠ìиɦ ngay lần đầu tiên, điều này rất đảm bảo cho phúc lợi của ông sau này.
Vân Mộc Cẩn không biết ông đang suy nghĩ cái gì, cô chạy đến chỉ để cùng ông làʍ t̠ìиɦ nhằm thỏa mãn tâm lý trả thù Triệu Lệ. Ở trên giường của mẹ cùng cha dượng làʍ t̠ìиɦ, cảm giác biếи ŧɦái dâng trào đến khó tả.
Vân Mộc Cẩn đem cô đặt trên giường, cách Triệu Lệ không xa, ông cởi hết quần áo ngủ trên người, chỉ chừa lại một cái qυầи ɭóŧ. Lục Nghiêu ghé lên người Vân Mộc Cẩn, ông rất nặng, làm cô hơi khó chịu,
Vân Mộc Cẩn cho dù đã hạ quyết tâm muốn cùng ông làʍ t̠ìиɦ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên của cô,nên không tránh khỏi cảm thấy khẩn trương. Gương mặt xinh đẹp mỹ lệ đã đỏ ửng, con ngươi tinh xảo ướt dầm dề nhìn Lục Nghiêu, tim đập loạn xạ không ngừng, chờ đợi màn tình ái sắp đến.
Lục Nghiêu có thể cảm nhận được cô đang khẩn trương, ngữ khí hết sức ôn nhu hướng đến Vân Mộc Cẩn : “Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng, sẽ cho con sung sướиɠ.”
Vân Mộc Cẩn nghe thấy lời ông nói, liền cố gắng che giấu sự yếu ớt, lập tức phản bác.
“Ai sợ? Chỉ là làʍ t̠ìиɦ thôi mà.”
Vân Mộc Cẩn làm ra vẻ mặt kiên cường, Lục Nghiêu cảm thấy cô thật đáng yêu, cho dù cô lớn mật câu dẫn ông, thì cũng là lần đầu tiên.
Lục Nghiêu cúi đầu, hôn lên đôi môi phấn nộn ướŧ áŧ, đầu lưỡi không cần tốn sức liền luồng lách vào khoang miệng cô, trêu chọc cái lưỡi đinh hương, chọc cho cô kêu lên rầm rì.
Lục Nghiêu trước giờ chưa từng cùng phụ nữ hôn môi, chỉ cảm thấy hôn môi cũng chỉ là môi chạm môi, đối với những người phụ nữ trước kia, Lục Nghiêu chỉ coi như phát tiết, hôn đối với ông không có dụ hoặc quá lớn.
Chính là từ khi xác định địa vị của Vân Mộc Cẩn trong lòng ông, mỗi lần thấy con bé là ông muốn kéo vào trong ngực tha hồ hôn môi, để nước bọt của ông dính lên môi con bé, muốn chiếm hữu và làm cho con bé cảm nhận được du͙© vọиɠ của ông.
Nụ hôn lộn xộn, không có chút tiết tấu, đầu lưỡi thô to dùng sức câu lấy cái lưỡi nhỏ, liếʍ mυ'ŧ nước bọt của cô, rồi lại nuốt sạch vào bụng, mà Vân Mộc Cẩn bị ông hôn đến hít thở không thông, còn bị ông áp chế đầu lưỡi, ép cô nuốt nước bọt của ông. Lục Nghiêu đem đầu lưỡi nhỏ yêu thương đến tê dại, một lúc sau mới hôn lên cái miệng nhỏ, lưu luyến không buông.
“Thật ngọt!” Lục Nghiêu tươi cười sáng lạn, đôi mắt tràn ngập sắc tình.
Vân Mộc Cẩn nhìn bộ dáng không biết xấu hổ của ông, sắc mặt đỏ bừng, hung hăng liếc mắt với ông, bởi vì bộ dạng cô lúc này đã tràn ngập phong tình, nên cái liếc mắt của cô có bao nhiêu xao động lòng người.
Hai người đang chuyện ái muội, giường bên kia, Triệu Lệ vẫn còn say giấc, cảnh tượng này vô cùng ái muội và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lục Nghiêu nhìn thiếu nữ mặc một bộ váy tình thú màu đen, chỉ có duy nhất một sợi dây ngay lưng, chất vải mỏng manh làm cơ thể cô như ẩn như hiện, hạ thân bắt đầu căng lên khó chịu.
Ông từ từ nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện cô thế nhưng không có mặc qυầи ɭóŧ chữ đinh, thân dưới hoàn toàn bại lộ, thanh âm Lục Nghiêu bắt đầu khàn khàn.
“Con đúng là đồ tao hóa thiếu thao, huyệt nhỏ, mông lớn, làm ta thích chết.”
Ông không nhịn được nói lời thô tục, Vân Mộc Cẩn hận không thể chôn đầu xuống gối.
Đồ thô lỗ, tôi không mặc qυầи ɭóŧ, không phải cho ông tiện hành xử sao?
Bộ dáng thẹn thùng của cô làm cho tâm trí ông gần như mất kiểm soát.
“Tiểu huyệt thật hồng, cũng thật hồng, để ta nếm thử tiểu huyệt của con xem, coi có thơm ngọt nhiều nước như cái miệng nhỏ không.”
Lục Nghiêu vừa dứt lời, liền chôn đầu vào hạ thân cô, dùng cái mũi hung hăng hít một hơi, ngửi được mộ cổ hương vị thơm ngọt, lại dùng chóp mũi cọ cọ âm đế, đến lúc nghe cô kêu rên vài tiếng, mới dùng lưỡi liếʍ hoa môi.
Lục Nghiêu ghé vào nơi riêng tư của Vân Mộc Cẩn, đôi tay bắt lấy cánh mông cô, còn đem hai đùi trắng nõn tách ra, thị lực cực tốt nhìn vào tiểu huyệt không có một cọng lông mao, môi âʍ ɦộ giống hệt hoa anh đào phấn phấn nộn nộn, vừa nhìn liền muốn ăn, muốn ngậm hoa huyệt vào miệng.
Ông vươn đầu lưỡi liếʍ hai mảnh âm môi, nghe cô vừa sợ hãi vừa si mê rêи ɾỉ, ông như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng đem hai đùi tách ra, giống như một con sói đói hung hăng liếʍ láp tiểu huyệt, hạ thân Vân Mộc Cẩn không tanh tưởi giống như những người phụ nữ khác, mà là hương vị ngọt ngào. Lục Nghiêu chưa từng liếʍ huyệt của phụ nữ bao giờ, nhưng đây là huyệt của Vân Mộc Cẩn, ông như lạc vào cõi u mê, điên cuồng hôn lên tiểu huyệt.
Động tác Lục Nghiêu vừa thô lỗ lại vừa dã man, xử nữ như Vân Mộc Cẩn không có cách nào tiếp nhận được, thấy cô lúc này không khác gì đang trên tàu siêu tốc, lúc lên lúc xuống. Nửa người dưới truyền đến một cảm giác tê dại, làm cả người cô không thoải mái, vừa muốn ông rời khỏi nơi riêng tư, vừa muốn ông mạnh mẽ hơn, nói tóm lại, thật mâu thuẫn, Vân Mộc Cẩn phát ra âm thanh kiều suyễn, thứ âm thanh cô chưa từng nghe từ miệng mình.
Cô không bao giờ nghĩ đến có ngày mình sẽ phát ra âm thanh như vậy, chẳng lẽ cô thật sự là da^ʍ phụ? Có lẽ vì cô là con gái của Triệu Lệ, con gái giống mẹ, máu dâʍ đãиɠ đã thấm vào xương cốt. Vân Mộc Cẩn không muốn tin, nhưng sự thật rành rành trước mắt, cô không thể không tin, cô chỉ còn cách hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ mà ông mang đến.
Thân thể Vân Mộc Cẩn vô cùng nhạy cảm, Lục Nghiêu thô lỗ liếʍ vài cái, lập tức phát hiện hoa huyệt thế mà lại chảy nước, hương vị thơm ngọt của dâʍ ŧᏂủy̠ càng thêm nồng đậm. Lục Nghiêu tất nhiên không để lãng phí, vươn đầu lưỡi liếʍ cái lỗ nhỏ, đem toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ nuốt vào bụng. Sau khoảng 5 phút khẩu giao, Lục Nghiêu ngẩng đầu lên, liền thấy Vân Mộc Cẩn đã đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©, hạ thân còn phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, ông phát hiện côn ŧᏂịŧ lại căng trướng đến phát đau.