Anh Trai Tôi Là Một Tên Ngốc

Chương 22

"...Những chua xót khi học cách yêu thương

Học cách buông xuống những khát vọng trước đây

Những thứ chúng ta hằng tin tưởng

Phải quên đi thật khó

Những vui buồn khi học cách yêu thương

Biết bao nỗ lực của chúng ta thật không đơn giản

Hạnh phúc luyện thành nước mắt, là một loại dũng cảm

Những hoang tưởng trước đây, những tha thứ sau này

Vì một gương mặt mà mang một thân vết thương

Đừng nói nhớ tôi, như vậy tôi sẽ chịu không được đâu !..."

Húc Thừa Huân đang ở công ty, vậy mà tuyệt nhiên một chút hứng thú làm việc cũng không có. Toàn bộ suy nghĩ đều trở nên mơ hồ, vì sao cứ nghĩ tới người kia, sợ rằng người đó đang vui vẻ bên kẻ khác, nhưng mà họ đang ở cạnh nhau, muốn không tiếp xúc chính là không thể nào.

Đứng dậy khỏi ghế trong phòng làm việc, hắn mệt mỏi ra ngoài tự pha cho mình một ly cà phê, mấy nhân viên nữ đang ngồi tán dóc thì thấy đại boss đi tới, vừa giả vờ chăm chỉ làm việc vừa liếc ngang liếc dọc.

Chờ hắn đi rồi các cô mới xuýt xoa "Nha ! Đại boss không rõ vì sao vè mặt luôn lạnh lùng như vậy, các cô nói anh ấy mà cười lên có bao nhiêu mê hoặc !"

Cô gái khác cười đến híp cả mắt "Nhất định rồi nhất định rồi ! Tôi nói, các cô phải cẩn thận đề phòng với mấy nam nhân xuất chúng như vậy..."

"Cái gì mà cẩn thận với đề phòng, tôi cầu còn không được, anh ta chịu nhìn tôi cười một cái, tôi đồng ý tháng này bị trừ lương !"

Cả đám nữ nhân lố lăng bàn tán rồi cười ha hả, mặc cho Húc Thừa Huân đang tựa người vào bệ cửa sổ ở phòng pha cà phê trầm tư, vô tình nghe được âm thanh hồ náo, hắn khó chịu mi tâm khẽ chau lại.

Đêm đó hắn lại cô độc quay về căn nhà mà cha mẹ đã sắp xếp trước đó, nằm ở trên chiếc giường rộng lớn lăn qua lăn lại không cách nào ngủ được, không tự chủ đưa tay lấy ra cuốn sổ ảnh trong ngăn tủ đầu giường.

Bên trong tập ảnh đều là ảnh của đứa bé trai có gương mặt phúng phính đáng yêu, rồi sau đó là ảnh của thiếu niên béo mập luôn luôn cười đến híp cả mắt.

Thở dài một hơi, Húc Thừa Huân cảm giác hơi thở của mình có chút đình trệ, hiện tại hắn rất muốn gặp người này, muốn đến phát điên nhưng tiếc là bọn họ chẳng có lý do gì để gặp nhau...

"A!"

"Làm sao vậy ?" Nghe thấy tiếng la của Húc Thường Thanh, Trạch Úy đang đứng ở phòng khách thắt cà vạt liền giật mình chạy vào bếp.

Anh quay lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của y liền nở nụ cười "Không sao đâu ! Chỉ là bất cẩn..."

Chưa dứt câu Trạch Úy đã đi nhanh tới cầm lấy ngón tay vừa bị dao cắt trúng của anh ngậm lấy "Ngốc ! Cậu cắt trúng sâu như vậy..."

"Uy Uy ! Rất bẩn ! Đừng ngậm..." Húc Thường Thanh đỏ mặt rút tay lại, mặc kệ cho vết thương cứ tiếp tục chảy máu, cố gắng giữ bình tĩnh đi lấy hộp cứu thương.

Trạch Úy có vẻ rất khẩn trương, mặt hắn một biểu tình vô cùng căng thẳng khiến anh nhịn không được phải bật cười "Tôi cũng không phải cắt trúng cổ tay, cậu khẩn trương cái gì !"

Im lặng hồi lâu, nhìn anh thật chăm chú rồi y mới nghịch ngợm đùa giỡn một câu "Tôi chỉ là sợ cậu đau mà thôi !"

Anh nghe thấy câu này lập tức cả người cứng lại như bức tượng thạch cao, những lời này rất lâu trước đây đã có người nói với anh...

"Làm sao vậy ?" lại một lần nữa bị Trạch Úy gọi tỉnh, anh mỉm cười lắc lắc đầu "Không có ! Chỉ là thất thần một chút, không ngờ cậu lo lắng cho tôi tới vậy !"

Vốn dĩ là muốn đánh trống lãng một chút, không ngờ tới Trạch Úy cứ như vậy mà tiến mặt tới gần mặt anh, cho đến khi chóp mũi của hai người chạm vào nhau, hắn mới khẽ nói "Tôi đã nói qua rồi, tôi thích cậu. Rất lâu rồi tôi vẫn luôn thích cậu !"

Húc Thường Thanh không thể nào tiêu hóa loại thông tin như thế này, chỉ biết im lặng nhìn vào mắt y, sợ đến độ hai tay đang nắm chặt đặt trên đùi cũng lạnh lẽo âm thâm toát mồ hôi.

Thấy người kia không có phản ứng gì, y tiếp tục tiến tới gần hơn, khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau thì bà ngoại ở trên cầu thang đi xuống "Hình như ta nghe thấy mùi khét !"

Cả hai giật bắn bỏ quên luôn chiếc hôn sắp đạt được, anh vội vàng chạy vào bếp tắt lửa chảo thịt viên kho nước tương đang làm dở, quả nhiên là khét mất rồi.

Trạch Úy tiếc nuối ngồi ở sofa nhìn theo cho tới khi anh khuất dần sau cánh cửa bếp, tiếp theo hướng bà ngoại vừa mới xuống nở nụ cười "Bà ngoại ! Chào buổi sáng !"

"Ừm ! Chào buổi sáng, cũng trễ rồi sao cháu vẫn chưa đi làm !" bà nhìn thấy thời gian đã không còn sớm nữa mà Trạch Úy vẫn ở còn nhà nên quan tâm hỏi han.

Y lễ phép đứng dậy đỡ bà ngồi xuống ghế "Hôm nay cháu đi làm muộn một chút ! Tiểu Thanh còn chưa làm xong bữa sáng !"

Vừa dứt lời, Húc Thường Thanh từ trong bếp đi ra gọi "Bữa sáng đã xong, mọi người vào ăn sáng đi !"

Nét cười của anh tuy không phải là nụ cười rực rỡ chói lọi, mà nó mang đến một loại ôn nhu khó cưỡng, Trạch Úy nhìn đến say mê, đôi chân vô thức đi tới cạnh anh, bàn tay không an phận ôm lấy vòng eo nhỏ của anh "Cùng ăn sáng thôi !"

Bà ngoại nhìn thấy một màn này cũng lên tiếng nói đùa "Ai nha ! Bọn trẻ thời nay thật táo bạo nha ! Bà ngoại còn ngồi ở đây !" Nói rồi còn cười đến vui vẻ.

Một lời này của bà báo hại Húc Thường Thanh hai má đỏ bừng, riêng Trạch Úy hài lòng cười hề hề "Thật ngại quá !Đều bị bà nhìn thấy rồi !"

Vội vàng tìm một chuyện khác để nói tránh đi, anh lắp bắp "Bà... Ông ngoại... Ông ngoại không xuống ăn sáng sao ạ ?"

"Ông ấy còn ngủ, lúc nãy bà có gọi, ông bảo muốn ngủ thêm chút nữa !"

"Ân ! Vậy chúng ta cùng ăn đi !"

Đang ăn bữa sáng thì điện thoại của bà ngoại có tiếng báo tin nhắn đến, nếu là thường ngày bà nhất định sẽ để một chút nữa ăn xong mới mở ra xem, không hiểu vì sao lần này lại cảm tháy khó chịu mà buông bát xuống mở ra tin nhắn.

"A! Là Tiểu Huân !"

Hai thanh niên ngồi cùng bàn ăn đột nhiên nghe thấy cái tên kia thì toàn bộ hoàn động đều đình chỉ, từng hơi thở đều trở nên chậm rãi...

"Nó bảo rằng nhớ và muốn gặp ông bà, nên hẹn ông bà chiều nay đi nơi ra ngoài một chuyến !"

Húc Thường Thanh lo lắng "Như vậy có ổn không ?"

"Có gì không ổn, nó dù sao cũng là cháu trai của bọn ta, nó đối với ông bà không khác gì cháu đâu Tiểu Thanh, nên cháu không phải lo !"

Anh đưa mắt nhìn sang Trạch Úy đang im lặng ăn bữa sáng, y chỉ mỉm cười không nói gì.

Chờ ăn sáng xong, lúc ra cửa tiễn y đi làm, Húc Thường Thanh nói ra lòng mình "Tôi sẽ đi cùng với ông bà, bởi vì gần đây sức khỏe của bà ngoại không tốt, đi nhiều xương cốt sẽ đau, tôi sợ..."

"Nhưng mà..."Húc Thừa Huân đối cậu tuyệt đối không có ý tốt. Trạch Úy muốn nói ra những lời này nhưng khi nhìn thấy biểu tình lo lắng của anh vẫn là không dám.

Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, anh nở nụ cười trấn an "Không sao đâu ! Tôi và Húc Thừa Huân sớm đã không can hệ !"

Trạch Úy đưa tay xoa xoa đầu anh, đôi môi hé mở đặt lên trán anh chiếc hôn nhẹ "Ừm ! Cậu cũng phải cẩn thận ! Tôi đi làm đây "

"Đi đường cẩn thận ! " Húc Thường Thanh đối y vẫy vẫy tay tạm biệt, chờ xe ra khỏi cổng rồi y mới chậm rãi quay vào nhà, trong lòng cực kỳ phức tạp.

Tại sao... Con tim anh chẳng thể rung động trước một người tốt như Trạch Úy mà cứ mãi dõi theo bóng hình của người kia ? Anh có phải là một kẻ vong ân bội nghĩa, trước đến nay vẫn luôn muốn tự mình đào hố chôn mình ?