"...Cho đến một ngày, chúng ta không còn điên cuồng nữa
Xin đừng bi thương, thậm chí có bình đạm kết thúc
Thanh xuân xem ra thật hoang đường, không ai lựa cho đầu hàng cả
Tôi hiểu sự bướng bỉnh của em, còn em hiểu được khát vọng của tôi..."
"Được rồi ! Cậu mau ăn đi, con cua đó cứ để đây, tôi bóc vỏ giúp cho !"
Hiếm khi được đi ăn một con cua lớn như vậy, cũng không tránh khỏi lớ ngớ chẳng biết thế nào mới có thể gỡ được lớp vỏ này ra, chỉ là Trạch Uý đem về đĩa của y, thuận tay dùng kềm kẹp cua kẹp lấy, vỏ của tách tách vài tiếng rồi nứt ra.
Húc Thường Thanh vui vẻ định đưa tay đón lấy càng cua đã bóc vỏ, nhưng mà Trạch Uý rõ ràng né tránh không cho anh nhận lấy. Y kiên quyết muốn tự tay mình cho vào miệng anh.
Húc Thừa Huân ở phía xa đương nhiên có nhìn thấy, hắn không nói gì cũng không có hành động gì khác thường, chỉ là nữ sinh đang đi cùng hắn mới biết được cái gì gọi là vũ bão.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, chẳng rõ vì sao một chút tâm tình ăn uống cũng không có, hắn vốn dĩ muốn đi chơi bóng rổ, tại sao vừa nghe thấy hai người họ muốn tới đây ăn trưa liền lật đật chạy theo. Tới đây nhìn họ khanh khanh ta ta như vậy...
"Hay chúng ta đi chỗ khác ăn đi ! Không khí ở đây quá ngột ngạt, em không thích lắm !"
Tiêu Thục Chân vừa lên tiếng, ánh mắt rụt rè của Húc Thường Thanh lập tức xuyên tới chỗ họ.
Bởi vì nơi này vừa mở không lâu, vậy nên khách tới không nhiều, một tiếng động nhỏ cũng làm mọi người chú ý.
Húc Thường Thanh biết được ánh mắt của người kia đang nhìn, đồng thời cũng trả lời "Đúng vậy, anh thấy nơi này không khí thực sự rất ngột ngạt, còn có những cảnh khó coi, nam nhân với nhau lại có hành động kỳ lạ như vậy !"
Trạch Uý nghe thấy, nhưng giả vờ không quan tâm. Nhếch môi cười một cái, y tiếp tục gắp vài miếng cá nướng cho vào đĩa của anh.
Húc Thường Thanh gần như không dám thở mạnh, lúc Húc Thừa Huân cùng Tiêu Thục Chân nắm tay nhau đi ngang qua bọn họ rồi ra khỏi đó, anh liền giả vờ cúi thấp đầu ăn.
Trái tim trong l*иg ngực cứ đập mạnh, anh có một loại khổ sở không tên, anh sợ... tối nay về phải đối mặt với thái độ không tốt của hắn.
Nhận ra được sắc mặt anh dần thay đổi, Trạch Uý mỉm cười ôn nhu hỏi "Cậu làm sao vậy ?"
"Không sao ! Tôi chỉ là ăn nhiều quá nên đày hơi thôi ! Chờ một chút tôi đi nhà vệ sinh !" Húc Thường Thanh nói xong cũng thoáng giật mình, từ khi nào anh có thể nói dối giỏi như vậy.
"Ừm !"
Vào tới nhà vệ sinh, anh vội vàng lấy điện thoại ra soạn tin nhắn, rồi gửi đi "Anh xin lỗi ! Lần đó em có cảnh báo nhưng anh quên mất. Chỉ là, Trạch Uý cậy ấy tuyệt đối không phải là người xấu đâu !"
Đương nhiên, hoàn toàn không có hồi âm mặc dù anh có trông chờ thế nào đi chăng nữa.
"Đừng trông nữa, Húc Thừa Huân sẽ không gọi cho cậu đâu !"
"Sao ... sao cơ ?"
"Tôi không có ngốc, cậu sợ hắn ..."
Nhìn thấy được bối rối trong mắt anh, Trạch Uý liền thu lại nghiêm túc trong câu nói, bày ra ý đùa giỡn nói tiếp "...sợ hắn sẽ mách mẹ cậu đi chơi với bạn xấu sao !"
Húc Thường Thanh giật mình, mặt cũng ửng đỏ, thấp giọng "Không phải đâu ! Cậu đừng nghĩ lung tung !"
"Cậu đã ăn xong chưa ? Chúng ta về trường nha !"
"Ừ !"
Tiết học đầu tiên của buổi trưa cũng đã bắt đầu rồi, Húc Thường Thanh vẫn cứ như ngồi trên đống lửa, mắt không ngừng nhìn vào màn hình điện thoại ở dứoi hộc bàn.
Sợ mình lỡ mất điều gì đó, anh đưa tay mở máy lên, là một khoảng trống rỗng không có thông tin gì ngoài thời gian và ngày tháng, bên cạnh còn có khung báo nhiệt độ.
Nhiệt độ hôm nay đột ngột hạ thấp, chẳng trách buổi trưa lại mát mẻ đến lạnh lẽo như vậy.
Chẳng mấy chốc cũng chờ được đến lúc ra về, Húc Thường Thanh gấp rút thu dọn sách vở, sau đó chạy thật nhanh qua mấy dãy hành lang tới trước cửa lớp của Húc Thừa Huân.
Quả nhiên danh bất hư truyền, lớp cá biệt là lớp ra về nhanh nhất, chưa đầy 5 phút đã chẳng có bóng người.
Lại lật đật chạy ra cổng trường, đúng thật là nhìn thấy Húc Thừa Huân đang ngồi trên xe, phía sau là cô bạn gái ban nãy, bọn họ đang định rời khỏi thì hắn nhìn thấy anh chạy tới.
Định chờ anh đến châm chọc vài câu cho hả giận thì trước hắn một bước là Trạch Uý, y dừng xe lại trước mặt anh nhấn kèn inh ỏi.
Húc Thừa Huân chán ghét dời mắt đi nơi khác, trực tiếp phóng xe chạy đi, bỏ lại anh khắc trước còn bối rối khó sử, khắc sau lại thẫn thờ ngây ngốc đứng đó nhìn theo.
"Tôi đưa cậu về được không ?"
"Ừm ! Cảm ơn cậu, nhưng mà tôi còn làm một số chuyện, cậu về trước đi !"
"Là chuyện gì ? Tôi không gấp, có thể đưa cậu đi !"
Húc Thường Thanh mỉm cười lắc đầu "Không cần, cậu cứ như vậy không nói tới người khác, chính tôi cũng sẽ hiểu lầm đó !" Nói xong anh cũng bất ngờ, tại sao lại nói hết suy nghĩ trong lòng ra.
Thấy bộ dáng đáng yêu khi phát hiện ra mình nói sai của anh, Trạch Uý trong mắt có vài tia ngọt ngào, nhìn anh một chút mới lên tiếng "Cậu ở đâu tôi ở đó, chúng ta là bạn có gì đáng hiểu lầm chứ. Cậu không lên xe làm tôi đứng yên ở đây, lấn chiếm đường đi khiến chi bác bảo vệ cùng các bạn học khác rất bất mãn đó !"
Cãi không lại cái tên này, Húc Thường Thanh đành một lần nữa leo lên xe.
An vị rồi, người bên cạnh anh tựa tiếu phi tiếu cất giọng như có như không "Cậu sợ hắn ta tới vậy sao ?"
"Ừm... không có ! Tôi chỉ là..."
"Vậy đi cùng tôi tới một nơi có được không ?"
"Tôi... tôi... mẹ sẽ mắng !"
"Tôi đưa cậu về, nhân tiện vào nhà nói với bác gái một tiếng !"
Anh kỳ thực không hiểu "Chúng ta biết nhau cũng không lâu lắm, tại sao cậu lại..."
"Tôi thích cậu !"
Trạch Uý thẳng thắn như vậy làm cho Húc Thường Thanh ngượng chín mặt "Hai đại nam nhân với nhau nói câu này... cậu không thấy quá kỳ quái sao !"
Y ha hả cười lớn, một tay cầm vô lăng, tay còn lại đưa tới xoa xoa đầu anh "Ngốc ! Ai nói cậu là thích nghĩa kia, thích ở đây là ấn tượng tốt kiểu bạn bè !"
"..."
"Hay trong lòng cậu có quỷ ?"
"Không có !!!" Anh thẹn quá giả vờ giận dỗi quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe không dám ngoái đầu nhìn y.
Trạch Uý dường như rất thích chọc ghẹo con người này, vừa nhút nhát vừa đáng yêu. Khi xù lông cũng thực thú vị. Chẳng trách tên Húc Thừa Huân kia... haiz.