Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Trần Ngang kéo tuột móc khóa trên lưng Từ Hành xuống, lộ ra hình xăm, váy không rơi mà treo móc ở trên người, qυầи ɭóŧ bị vén lên, ghìm tại mông thịt, nom gợϊ ɖụ© đến hoảng.
***
Tay Từ Hành nắm thật chặt một bên ghế tựa, chỉ lo Trần Ngang lôi cậu đi. Cậu đi chân trần, nên có thể cảm giác được nhiệt độ mơ hồ xuyên qua vải vóc truyền tới. Mặt cậu nóng bừng lên, tốc độ nói tăng nhanh, trả lời cho xong những vấn đề còn lại, xem nhẹ đống bình luận thắc mắc "Lỗ tai sao lị đỏ rực như vậy???", nhanh chóng kết thúc livestream.
Tắt webcam đi, Từ Hành muốn rút chân về, nhưng rút không nổi... Trần Ngang giữ chặt lấy mắt cá chân cậu, như gọng kìm sắt, giãy không ra, cậu tức đỏ mặt, thấp giọng quát: "Anh là biếи ŧɦái à!"
Trần Ngang nhẹ buông tay, Từ Hành vội vã rụt chân lại, lòng bàn chân phải cọ lên mu bàn chân trái, xúc cảm kỳ quái vẫn còn trên da.
Trần Ngang: "Không ngờ... Cậu mặc đồ con gái livestream cơ đấy."
Từ Hành: "Đây là công việc của tôi, lại nói, mặc đồ con gái có lỗi gì đâu!"
Trần Ngang nhún vai nói : "Nhìn cậu giả gái mà cương lên thì có lỗi gì đâu?"
Từ Hành nhất thời nghẹn lời, ấp úng nửa ngày, vô cùng phẫn nộ:
"Má nó chứ! Người thân bạn bè của anh có biết anh như này không!"
Trần Ngang suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Hẳn là không biết."
Từ Hành: "..."
Trần Ngang dựa vào ghế sa lon, áo sơ mi mở mấy nút, đầy vẻ tùy ý, ống tay áo kéo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, ẩn ẩn gân xanh như dây điện. Mái tóc chỉnh tề sau một ngày có chút rối loạn, rớt xuống vài sợi tóc. Hai chân hắn tùy ý mở ra, hạ bộ gióng lên một "túp lều" không nhỏ, lại giống như loài động vật họ mèo cỡ lớn đang lười biếng thủ thế đợi con mồi.
Từ Hành mặt vẫn đỏ, mà đã không hẳn là bởi tức giận.
Thứ hormone chết tiệt.
Từ Hành khép laptop lại, lúc đứng lên còn bị vấp chân vào bàn, cậu lắp bắp: "Tôi, tôi đi thay quần áo..."
Cậu chưa đi được hai bước, phía sau đã có một cơ thể đầy nhiệt khí dán tới, mạnh mẽ đặt cậu lên tường, hơi thở nóng ướt phun bên gáy cậu, dẫn tới một trận run rẩy.
Trần Ngang ôm eo cậu, chạm tay vào đều là làn váy mềm mại nhẵn nhụi.
"Không cần thay đâu."
Chân Từ Hành đã mềm nhũn, gò má dán vào vách tường lạnh lẽo, tay chống đỡ thân thể, cậu nghe thấy âm thanh cởi thắt lưng, sau đó có một vật cứng nóng bỏng đỉnh vào mông của cậu cách lớp váy.
Cậu khẽ nhếch môi, thở hổn hển, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bao..."
Trần Ngang vén tóc trên cổ cậu, gặm cắn hình xăm ở gáy, khàn giọng nói rằng: "Không vội, cùng nhau đi lấy."
Trên eo Từ Hành căng thẳng, Trần Ngang ôm cậu, bước chân hai người lảo đảo cùng đi về phòng ngủ, giống như trẻ song sinh dính liền không tách ra được. Trần Ngang vén làn váy của cậu lên, dươиɠ ѵậŧ cách qυầи ɭóŧ đè ở đáy chậu, qυყ đầυ dính ướt cọ cọ, theo bước chân mà đỉnh tới đỉnh lui.
Từ Hành đã sớm cứng rồi, quả thực là dựa vào ý chí mà bước đi. Tủ đầu giường trong phòng ngủ rất thấp, Trần Ngang dí cậu quỳ xuống sàn, Từ Hành lật lung tung lấy một cái bao đưa cho Trần Ngang.
Trần Ngang liếc nhìn, cười nói: "Cỡ lớn hơn so với lần trước, cậu cố ý mua à?"
Hai tay Từ Hành chống lên tủ, mắt hiện ra ánh nước, khó nhịn mà run rẩy cái đùi lớn, thẹn quá hóa giận: "Không phải!"
Trần Ngang xé vỏ bao, loạt xoạt một hồi, vén váy của Từ Hành lên, lộ ra qυầи ɭóŧ màu trắng và cái mông căng tròn. Hắn vạch qυầи ɭóŧ sang một bên, lộ ra hậu huyệt, dùng dịch trơn trong bao mở rộng lỗ nhỏ.
Toàn bộ quá trình Từ Hành nằm nhoài trên tủ đầu giường, đầu gối quỳ đến đau, lại không dám ấm ức, chỉ vùi đầu nhỏ giọng rầm rì rêи ɾỉ.
Trần Ngang kéo tuột móc khóa trên lưng Từ Hành xuống, lộ ra hình xăm, váy không rơi mà treo móc ở trên người, qυầи ɭóŧ bị vén lên, ghìm tại mông thịt, nom gợϊ ɖụ© đến hoảng.
" Sao cậu không mặc áσ ɭóŧ hả?"
Từ Hành cảm thấy chính mình y chang nữ sinh mặc đồng phục trong AV bị thầy giáo dạy thêm bất lịch sự quấy rối, cả người đều đỏ hồng như tôm luộc. Cậu cảm nhận được Trần Ngang đẩy mông của cậu ra, từng chút từng chút chen dươиɠ ѵậŧ vào, chỉ có thể dâʍ đãиɠ mà kêu.
Đợi đến khi toàn bộ thứ đó đi vào, Trần Ngang kéo Từ Hành lên, để cậu mở lớn chân ngồi ở trên bắp đùi của mình, làn váy rơi xuống che khuất nơi hai người kết hợp.
"Ưm a... a... Quá, quá sâu..."
Lông vùng dưới của Trần Ngang cùng với vải vóc quần tây, mài cọ khiến mông Từ Hành ngứa ngáy. Cậu dạng chân, tùy ý để bàn tay Trần Ngang với vào trong qυầи ɭóŧ xoa xoa dươиɠ ѵậŧ nhỏ, vừa đυ. vừa vuốt ve thân thể cậu. Bên trong hậu huyệt ấm nóng là dươиɠ ѵậŧ chốc chốc ra vào, phát ra tiếng nước ám muội, lại bị làn váy che chắn.
Trần Ngang giúp cậu xoa vuốt mấy lần liền rút tay về, nói rằng: "Tự mình sờ đi."
Từ Hành móc dươиɠ ѵậŧ nhỏ ra, vội vàng tuốt động, Trần Ngang luồn tay vói vào trong váy, nắm đầṳ ѵú cậu, nhéo mạnh đầu nhũ toàn thịt non, ngón tay trỏ gảy thật mạnh, Từ Hành hét lên một tiếng, bắn đầy tay mình.
Trần Ngang bị cậu siết chặt đến thiếu chút nữa cũng bắn, cầm lấy đùi Từ Hành, dang chân cậu ra như xi tiểu, ôm thật chặt. Dươиɠ ѵậŧ ướt dầm dề ra vào với biên độ lớn, nong rộng hậu huyệt cực độ mẫn cảm sau cao trào của Từ Hành.
Từ Hành bị kɧoáı ©ảʍ hành hạ đến nức nở, giãy giụa nhưng không thoát được. Mười ngón tay Trần Ngang bóp bắp đùi của cậu, ghim trong thịt, dùng cường độ không thể phản kháng ghim sâu dươиɠ ѵậŧ vào cơ thể người dưới thân.
Bắn được một lần, Trần Ngang lại để cậu quỳ nằm trên mặt đất, vịn lấy tủ đầu giường, sau lưng đi vào mãnh liệt nắc hông.
Đến cuối cùng khi hai người đều thỏa mãn, thùng rác đã ném ba cái áo mưa.
Từ Hành cả người vô lực nằm úp sấp ở trên sàn nhà, váy bị chà đạp đến đầy vết nhăn, mặt trên còn có các loại chất lỏng khả nghi. Trên lưng cậu có nhiều vết đỏ đậm nhạt khác nhau. Lúc làʍ t̠ìиɦ Trần Ngang rất thích cắn người, nhẹ nhàng, không đau, nhưng mà lưu lại vết tích.
Trần Ngang đi tắm rửa trước, sau đó là Từ Hành, đến lúc cậu xong xuôi, Trần Ngang vẫn chưa đi, cả người trần trụi ngồi ở trên ghế sô pha, không hề ngượng ngùng.
Từ Hành nói bóng gió: "Anh xem, thời gian cũng không còn sớm, ở đây không tiện đón xe đâu..."
Trần Ngang cầm quần tây nhăn nhúm của mình lên, nhìn phần hạ bộ bị dâʍ ɖị©ɧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm cho lem luốc, nói: "Bị cậu làm ướt này."
Từ Hành: "..."
Từ Hành: "Tôi giúp anh thả vào máy giặt."
Trần Ngang: "Cái này phải giặt tay."
Từ Hành: "Há, vậy tôi... Cho anh mượn một bộ quần áo?"
Trần Ngang dùng ánh mắt hoài nghi nhìn thân thể bé nhỏ của Từ Hành: "Tôi đoán cậu không có quần áo mà tôi mặc vừa."
Từ Hành hít sâu một hơi, thuyết phục bản thân nể tình Trần Ngang vừa nãy dụng tâm cày cấy, cố gắng giữ ngữ khí thân thiết: "A, vậy thì anh chịu khó một chút vậy."
Trần Ngang: "Tôi gọi điện thoại cho tiệm giặt quần áo rồi, chút nữa bọn họ tới lấy quần áo bẩn. Nhưng họ không lên tận đây, cậu giúp tôi mang xuống, giặt khô xong ngày mai họ đưa tới. Tôi ở nhà cậu tạm một đêm vậy."
Từ Hành: "..."
__________
Hết chương 8.