Cẩu Cẩu

Chương 42: Ngoại truyện: Điện thoại (2)

Bàn tay gã đàn ông luồn vào quần ngủ của Tống Tuần, vừa ôm hôn vừa vuốt ve khe mông. Cậu rụt vai lại, đầu óc choáng váng vì ham muốn, ngón tay vô thức vân vê vành tai hắn. Môi lưỡi họ quấn lấy nhau phát ra tiếng nước ướŧ áŧ vang bên tai, Tống Tuần cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ khi đang vô cùng phóng túng vì du͙© vọиɠ.

Lí Thời Trữ đặt cậu lên giường, toàn thân Tống Tuần khô nóng mềm nhũn, đôi tay bấu trên tấm lưng dẻo dai của hắn cào cấu. Gã đàn ông vừa cởi cúc áo ngủ của cậu vừa hôn từ cần cổ dọc xuống, hôn đến da bụng mềm mại của Tống Tuần, nghe tiếng rên nấc của cậu vang lên bên tai.

Ánh mắt hắn mang ý cười hỏi, “Dễ chịu không?”

Tống Tuần khép hờ mắt, lý trí sớm đã bay lên chín tầng mây. Du͙© vọиɠ xâm chiếm tất cả cảm quan của thiếu niên, cậu bắt đầu nuốt nước bọt, “Ngứa… ông xã, em ngứa.”

Tiếng cười trầm thấp của gã đàn ông truyền đến, “Vậy phải làm sao? Ông xã cũng chịu thôi.”

Tống Tuần nắm chặt tấm trải giường dưới thân, nhấc eo lên nỉ non, “Gậy thịt, muốn gậy thịt của ông xã.”

Lí Thời Trữ đắc ý nở nụ cười, hắn bảo Tống Tuần bò sấp nhấc cao mông rồi cởϊ qυầи ngủ của cậu xuống, lộ ra bờ mông trắng mịn căng tròn. Tống Tuần hơi giạng chân ra, tư thế này có thể để gã đàn ông muốn làm gì thì làm hai cái lỗ nhỏ đang e ấp trước mặt.

Gã bóp mạnh cặp mông rồi cúi xuống cắи ʍút̼, Tống Tuần hơi nhói nhưng đồng thời lại cảm nhận được vài phần kɧoáı ©ảʍ bạo lực. Hắn mυ'ŧ thịt mông cậu đến phát ra tiếng vang giòn, để lại vết răng tím hồng. Sau đó hắn tách hai cánh mông ra, lộ rõ cái huyệt nhỏ trắng hồng và hoa huyệt đang chảy nước ngay trước mắt.

Hơi thở nặng nề nóng bỏng phả lên mông làm Tống Tuần có cảm giác sắp bị nuốt chửng. Đầu lưỡi linh hoạt của gã đàn ông quét lên khe mông sâu hút của Tống Tuần, mặt hắn gần như vùi vào đó, miệng lưỡi không ngừng gặm mυ'ŧ làm khe mông Tống Tuần bị nước bọt làm ướt đẫm một mảng.

Hoa huyệt được hắn cẩn thận ngậm vào miệng liếʍ, âm môi mập mạp bị mυ'ŧ đến sướиɠ run, Tống Tuần choáng váng như bay lên. Bỗng âm môi bị đầu lưỡi tách ra, gã đàn ông đưa môi vào sâu hơn phóng túng mυ'ŧ lấy âʍ ѵậŧ, vòm miệng nóng bỏng làm Tống Tuần run rẩy vì kɧoáı ©ảʍ, cậu thở dốc, hai chân không ngừng quỳ xuống. Đầu lưỡi của hắn liên tục quét miệng âʍ đa͙σ và âm môi ướt dâʍ ɖị©ɧ.

Tống Tuần kêu thét lên khi bắn nước, dịch nhờn bắn đầy miệng gã. Cậu run rẩy nghẹn ngào gọi, “Ông xã, ông xã.”

Gã đàn ông nhổ một ngụm nước bọt lên ngón tay rồi đâm vào hậu huyệt của thiếu niên, quá trình mở rộng tương đối qua loa, hắn cởϊ qυầи lộ ra dươиɠ ѵậŧ to lớn dữ tợn, đặt vào miệng cái huyệt nhỏ đã có phần mềm mại vì được liếʍ. Tống Tuần nghiêng đầu, hai tay tách mông để Lí Thời Trữ có thể nhìn rõ dươиɠ ѵậŧ đen tím của mình từ từ đâm vào cúc huyệt mềm chặt.

Mặt Tống Tuần liên tục bị ma sát với tấm trải giường vì hắn đang không ngừng thúc ở phía sau, cây dươиɠ ѵậŧ đó vừa cứng vừa thô và dài, bỏng đến mức như có thể bốc hơi nóng. Tống Tuần bị cây gậy thịt đó đâm sâu, hậu huyệt căng lớn như sắp rách. Háng gã đàn ông va vào mông cậu phát ra tiếng vang lớn, đâm chọc đến mức đỏ ửng cả cánh mông.

Lí Thời Trữ ghìm chặt eo Tống Tuần, cúi xuống hôn lên tấm lưng trơn mịt, sau đó hắn nắm chặt lấy vai cậu đâm chọc khuấy đảo trong huyệt nhỏ làm cả người Tống Tuần đỏ bừng, tuyến tiền liệt bị qυყ đầυ đâm muốn nát, kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© dâng trào từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Tống Tuần không ngăn được những tiếng rêи ɾỉ đang tuôn ra từ đôi môi của mình.

Ý thức cậu mơ hồ mặc gậy thịt mình đâm vào, đôi mắt ngập nước, ngẩng cao cổ rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

“Ông xã, ông xã... ư... đầy quá, sắp chết... bỏng, bên trong muốn cháy, ông xã!” Da mông Tống Tuần bị tinh hoàn va vào liên tục, kɧoáı ©ảʍ vừa dồn dập vừa lâu dài làm hô hấp của cậu khó khăn và đứt quãng.

Hắn xốc nách Tống Tuần rồi lật cậu lại, miệng ngậm cả quầng vυ' lẫn đầu nhũ nhỏ hồng, “Cái gì cháy hả? Cục cưng của anh.”

Càng lúc hắn càng thúc mạnh hơn, Tống Tuần không thể nhìn rõ mọi vật trước mắt nữa, cậu chỉ thấy ảnh ảo mờ nhạt của ánh đèn lắc qua lại theo từng cái va chạm. Cả thế giới như mờ đi, trong khoảnh khắc đó cảm giác sắp lêи đỉиɦ như muốn hủy diệt cậu.

Sợ Tống Tuần bị đau bụng nên gã đàn ông hiếm khi bắn tinh vào hậu huyệt, hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra chọc vào giữa hai đùi Tống Tuần, men theo dịch nhờn trơn trượt không ngừng ma sát. Cán gậy thịt bị âm môi ngậm vào mυ'ŧ mát, âʍ ѵậŧ cũng bị thứ thô to đó giày vò. Gã đàn ông gồng chặt eo hông bắn lên bụng Tống Tuần.

Lần thứ hai khi Lí Thời Trữ cương cứng, hắn tách mở hai phiến âm môi rồi cắm vào hoa huyệt nhỏ khít xinh đẹp. Họ đổi tư thế, hắn nằm ngửa trên giường để Tống Tuần nằm sấp trên người hắn. Tống Tuần bị ghìm chặt eo không thể động đậy, dưới háng liên tục bị đâm chọc làm cặp mông không ngừng rung lên.

Hắn cúi đầu nhìn Tống Tuần bị trói buộc trên ngực, gương mặt trắng mịn bị kɧoáı ©ảʍ nhuốm một màu đỏ ửng và rịn mồ hôi, đôi môi ướt mọng sưng lên do bị gặm cắn đang run rẩy, cậu chìm trong bể dục như một thứ đàn bà da^ʍ loàn.

Cảm giác bị ghìm chặt và thúc mạnh làm Tống Tuần sợ hãi, âʍ đa͙σ bóp chặt như muốn nuốt chửng dươиɠ ѵậŧ to lớn, vách âʍ đa͙σ mềm mại mang lại cho hắn sự sung sướиɠ không tưởng, kɧoáı ©ảʍ dưới háng cứ thế xông thẳng lên não làm đầu óc hắn có phần mụ mị, hạ thân dùng sức va chạm khiến đùi Tống Tuần lẩy bẩy.

Hơi thở từ mũi Tống Tuần phả lên cần cổ gã đàn ông ướt nóng như mang theo hơi nước, cậu bị hắn húc đến mức không chịu nổi, âʍ đa͙σ chảy nước làm lôиɠ ʍυ của gã bóng lên và ướt nhầy. Cậu lại bắt đầu cầu cứu kẻ bạo ngược mình, “Ông xã, em sắp chết, ư ưm, cứu, cứu em...”

Lí Thời Trữ hôn đi những mảng mồ hôi rịn ra từ trán Tống Tuần, rồi nắm eo đỡ cậu ngồi lên. Cây gậy đó đâm thẳng đến cổ tử ©υиɠ làm Tống Tuần vừa đau vừa sướиɠ, qυყ đầυ như một lưỡi đao bén chẻ cậu ra làm hai.

Thiếu niên đau khổ ngẩng cao đầu, đôi môi hé không ngừng chảy ra nước bọt. Tay cậu không có chỗ dựa, chỉ còn cách tì lên cơ bắp rắn chắc của Lí Thời Trữ. Âʍ đa͙σ bị dươиɠ ѵậŧ đáng sợ húc nảy cả người lên, vừa nhanh vừa hiểm, va đến mức háng cậu run rẩy mỏi nhừ. Tống Tuần có thể đoán được đến ngày mai sẽ phải đi hai hàng.

Cậu khóc thảm thiết, họng nghẹn lại rồi lại bị những cái thúc làm run lên nức nở, cứ thế lặp đi lặp lại. Kɧoáı ©ảʍ như sắp thiêu cháy Tống Tuần, đôi tay cậu lần mò khắp nơi như khiếm thị, giọng mũi đặc lại đáng thương, “Ông, ông xã, nát mất, nát mất rồi...”

Gã đàn ông nắm tay cậu, ngón tay họ đan vào nhau. Hắn nửa kéo nửa nhấc cậu lên, háng liên tục thúc mạnh làm cả người cậu bổng lên. Bên tai chỉ toàn những tiếng va chạm của da thịt và tiếng nước nhớp nháp. Giọng hắn không ổn định, nghe như đang cắn răng mà nói nhưng lại dịu dàng quyến luyến, “Nhẹ nhàng hơn một chút nhé?”

Thứ đó cắm thẳng vào nơi sâu nhất, cắm đến bụng Tống Tuần tê dại, cổ tử ©υиɠ như sắp nát. Cực khoái như dòng nước nóng lênh láng khắp cơ thể, từ bụng đến cổ tử ©υиɠ rồi tràn ra tứ chi, chạy dọc toàn thân như dòng điện. Khi lêи đỉиɦ đầu óc cậu hỗn loạn, âm dạo co bóp mạnh, cả người căng cứng. Tống Tuần khàn giọng thét, “Ông xã...!”

Tống Tuần đổ xuống rạp mình trên l*иg ngực gã đàn ông, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn cũng bị cơn co thắt của âʍ đa͙σ vắt ra, nóng đặc bắn vào vách thịt và cổ tử ©υиɠ nhiều đến mức bụng dưới căng đầy. Hai cánh âm môi tách rộng, cậu có cảm giác đau nhói của cơn buồn tiểu. Lí Thời Trữ nhấc cậu cao lên một chút để đôi môi của hai người quấn lấy nhau, đùi Tống Tuần càng nhũn vì nụ hôn đó, cậu chỉ biết yếu ớt đáp lại.

Lòng bàn tay chai sần của Lí Thời Trữ du di trên tấm lưng mịn màng, rồi vươn xuống nhéo mông Tống Tuần, hắn mò tay đến hậu huyệt vừa bị đâm chọc, bỗng nở nụ cười, “Còn chưa khép vào này?”

Tống Tuần vô cùng buồn ngủ, hai lần làʍ t̠ìиɦ kịch liệt đã hao sạch thể lực của cậu, hai mắt cậu lờ đờ miệng thì lẩm bẩm, “Vì ông xã to quá.”

Ngón tay hắn chọc vào hậu huyệt mềm nhũn, đầu ngón tay vào sâu hơn nữa, vì thế mà Tống Tuần uốn éo phản kháng, “Em muốn ngủ, muốn ngủ lắm.”

Gã đàn ông ôm mông cậu bế lên, “Tắm đã nhé?”

Đầu Tống Tuần rũ trên vai hắn, “Đi ngủ, không muốn tắm.”

Lí Thời Trữ ngửi một hơi thật sâu rồi đùa cợt, “Hôi rồi đấy, ông xã vứt em đi bây giờ.”

Hai cánh tay thon gầy ôm chặt lấy cổ hắn, cậu vô cùng đắc ý nói, “Không vứt được đâu.” Mặc gã đàn ông bật cười hôn mυ'ŧ xương quai xanh rồi để lại từng dấu hôn, hai chân cậu quấn lấy eo hắn. “Ngủ trong bồn tắm cơ.”

Lí Thời Trữ cực thích Tống Tuần dựa dẫm làm nũng với mình, khi cậu làm vậy luôn đem lại cho hắn cảm giác sung sướиɠ đắc ý. Hắn hôn lên cằm Tống Tuần, “Được, anh tắm cho em.”

Gã xoa bọt tắm trắng xóa lên khắp người Tống Tuần. Cậu đã mệt nhoài, hai mắt dính lại, nghiêng ngả theo từng động tác của gã đàn ông, làn da trắng ửng hồng vì nước nóng trong bồn tắm, trông thật xinh đẹp.

Tống Tuần dựa vào lòng Lí Thời Trữ, nhũn người đắm mình trong làn nước ấm, gối đầu trên cánh tay phải săn chắc của hắn ngủ thϊếp.

Từ góc nhìn của Lí Thời Trữ có thể ngắm gương mặt ngoan hiền đang ngủ say của Tống Tuần, hàng lông mi vừa đen vừa dài đậu trên mắt như cánh bướm, lại như chiếc quạt lông vũ đang quạt nhẹ. Dạo này Tống Tuần đã có thịt da thịt, khi ôm không còn cảm giác cấn tay gầy gò nữa. Lúc ngủ môi nhẹ chu ra để thở, hai má hơi phồng lên vừa đầy đặn lại hồng hào, như một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu.

Tống Tuần trong mắt hắn là một sự tồn tại hoàn hảo đến không tì vết, vừa trong trắng lại đẹp đẽ, như thể cậu sinh ra để thỏa mãn tâm nguyện của hắn.

Khắp cơ thể Tống Tuần từ dưới cần cổ trở xuống giăng đầy những vết gặm mυ'ŧ xanh tím, dấu vết lộ liễu của tìиɧ ɖu͙© trên làn da trắng sứ thật gai mắt, trông đáng thương nhưng lại vô cùng gợϊ ȶìиᏂ. Không biết cậu mơ thấy gì mà nghiêng đầu nỉ non một tiếng, mặt cọ nhẹ lên cánh tay Lí Thời Trữ như một chú mèo lười biếng.

Lí Thời Trữ cúi đầu hôn mυ'ŧ gáy Tống Tuần, tưa lưỡi khô ráp liếʍ vòng trên mảng da nhỏ rồi lại hôn lên, men theo tai Tống Tuần mơn trớn, dịu dàng và gợϊ ɖụ©, bàn tay không an phận mò xuống dưới âu yếm âm môi trắng múp.

Tống Tuần vẫn chưa ngủ sâu, không biết có bị hắn đánh thức hay không mà hai mắt khép hờ, đầu hơi ngẩng, hé môi lộ ra đầu lưỡi nhỏ, miệng lẩm bẩm như nói mê, “Ông xã ôm em...”

Tống Tuần nửa tỉnh nửa mê để lộ bộ dáng ngốc ngếch trong sáng, bàn tay Lí Thời Trữ men theo gương mặt luồn vào mái tóc cậu. Đầu lưỡi lần vào trong miệng Tống Tuần, phát điên mυ'ŧ mát nước bọt trong miệng người yêu dấu.

Hắn sai rồi, không phải Tống Tuần sinh ra để thỏa mãn tâm nguyện của hắn, mà ý nguyện của hắn thay đổi theo Tống Tuần, là dòng máu chảy trong huyết quản, hay nhịp đập của con tim. Tống Tuần đối với Lí Thời Trữ mà nói, cậu là lực hấp dẫn mà bản năng của hắn không thể chối từ.

Dù là cưỡng ép cướp đoạt, dù là hèn mọn cầu xin.