Họ xuất phát đến thành phố S tìm gia đình Tống Tuần. Tống Tuần không muốn mặc váy gặp cha mẹ và chị gái, cậu muốn thay ra nhưng Lí Thời Trữ không cho, hắn tì cằm lên trán cậu, “Nghe lời đi, mặc váy xinh lắm, ông xã thích ngắm cục cưng mặc váy,” rồi hôn lên gò má Tống Tuần nói tiếp, “Đến nơi rồi thay được không?”
Trong mắt Tống Tuần toàn là ánh lệ, cậu tủi thân bĩu môi gật đầu, kêu gã đàn ông ôm cậu.
Tống Tuần sợ nơi đông người nên chỉ còn cách tự lái xe, đến thành phố S mất mười mấy tiếng đồng hồ. Vì mang theo cả trẻ em vả lại Tống Tuần hay thèm ăn, nên trên xe chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, chất đống dưới hàng ghế sau, cùng với đồ chơi và Lí Cảnh Hòa ngồi ghế trẻ em.
Trẻ con hay tò mò nên cả chặng đường bé không ngừng hỏi đông hỏi tây, Tống Tuần không kiên nhẫn chỉ biết trả lời lấy lệ. Cũng may điều hòa trên xe rất ấm áp, Lí Cảnh Hòa ngó trái ngó phải một lúc lâu, vì tiêu hao quá nhiều sức nên khi ăn hết hộp bánh qui thứ hai đã ngủ mất.
Tống Tuần thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu thấy ánh mắt chứa ý cười của gã đàn ông. Cậu lè lưỡi với cái kính, sau đó nghe thấy Lí Thời Trữ bật cười ở bên cạnh, Tống Tuần giận dỗi quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa kính.
Bỗng hắn ghìm gáy cậu bắt quay lại, Tống Tuần còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì nghe Lí Thời Trữ nói, “Từ lâu rồi anh đã nghĩ, vì sao mỗi lần em ngồi trên xe của anh, là em nhất định phải quay qua nhìn ra ngoài? Bên ngoài có gì đẹp mà nhìn? Vì sao em không biết nhìn anh lấy một lần? Hả?”
Tống Tuần bị hắn làm đau, không biết vì sao đột nhiên Lí Thời Trữ lại hung dữ như vậy. Vành mắt cay cay, chốc lát đã rơi lệ, “Anh là đồ xấu xa!”
Tay còn lại đang lái xe của Lí Thời Trữ dừng lại, “Cái gì?”
“Anh xấu lắm, xấu chết đi được!” Mắt cậu đỏ ửng, đôi môi líu ríu kết tội hắn.
Lí Thời Trữ lái xe đến trạm xăng bên cạnh đường cao tốc, cởi dây an toàn ra hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Tống Tuần, “Ừ, đừng khóc nữa, ông xã sai rồi được không? Cục cưng ngoan, ông xã yêu em lắm.”
Tống Tuần quay mặt đi tránh môi hắn, đương lúc Lí Thời Trữ muốn đanh mặt lại thì quàng tay lên cổ hắn, vành tai dán lên đôi môi khô ấm, cậu yếu ớt nũng nịu khóc nấc lên, “Anh đừng hung dữ với em được không? Em sợ lắm, em sợ…, ông xã đừng mắng em.”
Lí Thời Trữ chẳng thế từ chối khi Tống Tuần tỏ ra yếu thế, tim hắn như muốn tan chảy vì sự ngọt ngào của Tống Tuần. Hắn ôm vòng eo mảnh nghiêng mặt hôn mυ'ŧ bên má của cậu, “Ông xã sai rồi, sau này không lớn tiếng với em nữa, tha thứ cho anh nhé?”
Tống Tuần mặc hắn hôn môi, bờ môi mọng bị hắn mυ'ŧ vào đến mức tê dại, Tống Tuần vừa ngẩng đầu liền trông thấy nhân viện trạm xăng đang bước đến chuẩn bị gõ cửa kính, thiếu niên giật mình đẩy hắn ra, cả người nóng bừng cuộn lại, nghiêng đầu dựa vào ghế.
Lí Thời Trữ lại cười, “Đừng sợ, bên ngoài không thấy gì.”
Tống Tuần không trả lời, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lí Thời Trữ lấy tấm một tấm chăn ở ghế sau trùm lên, che đi mặt Tống Tuần. Cậu đang muốn vạch ra thì cảm thấy Lí Thời Trữ mở cửa kính rồi đưa thẻ đổ xăng* cho nhân viên, yêu cầu anh ta đổ đầy bình rồi đóng cửa kính lại.
(Thẻ đổ xăng-油卡: thẻ thanh toán chuyên dụng cho xe hơi)
Gã đàn ông hỏi cậu có muốn đi vệ sinh hay không, Tống Tuần đang mặc váy nhưng không muốn vào nhà nhệ sinh nữ, nên do dự nói không đi.
Tay hắn mò xuống dưới háng cậu cười giễu cợt, “Đừng nhịn, ông xã đưa em đi nhé? Vào nhà vệ sinh nam được chứ?”
“Không đi, không đi là không đi.” Tống Tuần hờn giận, vì sao gã cứ bắt cậu mặc váy ra khỏi nhà.
Lí Thời Trữ bế Lí Cảnh Hòa đi vào nhà vệ sinh tại trạm xăng, hắn khóa cửa xe lại để Tống Tuần ngồi bên trong. Trước khi đi còn nói, “Anh còn chưa bế Cảnh Hòa đi vệ sinh bao giờ, ông xã chỉ như vậy với em.”
Hành trình lại tiếp tục, chặng đường dài đến mức Tống Tuần cũng ngủ được một lúc. Khi tỉnh dậy phát hiện xe đã dừng, mắt cậu nhập nhèm chớp rồi hỏi, “Ông xã, sao vậy?”
Lí Thời Trữ đã tắt động cơ, hắn nhìn con đường kẹt cứng xe rồi ngắt điện thoại nói, “Thành phố S có bão tuyết, hình như đằng trước kẹt xe rồi. Không sao đâu, em ngủ thêm lúc nữa đi.”
Tống Tuần sợ Lí Thời Trữ đợi một mình buồn chán nên không ngủ nữa mà nói chuyện với hắn, sau đó chuồn xuống ghế sau đắp chăn cài áo thật kín cho Cảnh Hòa. Xe đã tắt động cơ, dừng máy sưởi, cậu sợ bé con bị lạnh nên cởi cả áo khoác của mình ra đắp lên người bé.
“Nó không cần mặc nhiều như vậy, em bị cảm thì sao? Qua đây!” Gã đàn ông trách mắng cậu.
Lí Thời Trữ cởϊ áσ khoác lên vai Tống Tuần, tay vòng qua eo cậu. Tống Tuần được cái áo rộng rãi ôm trọn, nở nụ cười ngoan hiền, “Không sao, em có anh.”
Lí Thời Trữ nắm cằm Tống Tuần quay mặt cậu qua, hơi thở nóng ấm phả lên mặt làm hàng mi như lông vũ dập dìu theo, “Anh cũng có em.”
Gã đàn ông hé miệng vươn lưỡi ra, Tống Tuần ôm lấy cổ hắn ngoan ngoãn ngậm lấy đầu lưỡi đó mυ'ŧ vào, vẻ mặt như đang hưởng thụ một cây kẹo ngọt ngào. Đầu lưỡi hai người quyện lại với nhau, quyến luyến không rời. Mặt Tống Tuần đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, eo thon đung đưa vô thức trong tiếng nước dâʍ đãиɠ.
Cánh tay gã đàn ông chống lên khoảng cách giữa hai ghế, rồi ngả ghế của Tống Tuần xuống, lưng cậu dựa vào thành ghế, cứ thế thuận theo mà ngả ra. Hai chân bị tách ra, gã đàn ông quỳ xuống giữa đùi luồn tay vào mơn trớn huyệt thịt.
Tiếng hôn ướŧ áŧ vẫn đang vang lên, bàn tay hắn nhấc mông Tống Tuần lên kéo qυầи ɭóŧ của cậu xuống. Tống Tuần nhấc eo lên để ngón tay gã đàn ông nắn bóp âʍ ѵậŧ nhỏ bé, sau đó hắn cắm ngón tay vào, hai ngón không ngừng mở rộng ở bên trong. Hạ thân Tống Tuần nóng hập bắt đầu chảy nước.
Hạ thân có cảm giác đau nhói, cậu ngậm đầu lưỡi gã đàn ông kêu đau, đến khi nghe thấy tiếng nước lép nhép thì gương mặt đã đỏ bừng nhũn ra trong lòng hắn. Lí Thời Trữ cởi khóa quần lôi dươиɠ ѵậŧ to cương cứng ra, hắn dùng gậy thịt thô to như côn sắt cọ lên khe thịt đang không ngừng chảy nước. Tống Tuần bị nó làm bỏng rụt người lại, cơ thể run run, tay vò chặt áo trước ngực hắn.
Gã đàn ông cọ vài cái liền thẳng người đâm dươиɠ ѵậŧ vào trong, âʍ đa͙σ chật hẹp mới chỉ thích ứng được với hai ngón tay, vậy mà ngay lập tức đã phải tiếp nhận dươиɠ ѵậŧ thô to như bị cây gậy gỗ đâm xuyên, Tống Tuần nghẹn họng rơm rớm nước mắt, cổ họng cậu nghẹn lại khóc không thành tiếng.
Đến khi gã đàn ông nhấc mông cậu lên đâm vào mạnh hơn, Tống Tuần như mới hoàn hồn lại, cậu nhẹ giọng nức nở, “Đau, ông xã, anh làm đau em rồi.”
Lí Thời Trữ vỗ nhẹ lên lưng Tống Tuần, cúi xuống hôn cậu rồi hỏi, “Cái gì làm đau cục cưng của ông xã? Nói với anh, để anh đánh nó.”
Những cú thúc mạnh mẽ hoàn toàn khác biệt so với lời nói dịu dàng làm Tống Tuần thất thần, cả người cậu run lên, cái đầu nhỏ dán lên ngực gã, nước mắt chảy xuống ghế dựa, “Ư... không, không...”
Âʍ đa͙σ bị gậy sắt chọc vào liên tục, ma sát làm vách thịt mịn màng nóng cháy, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra cũng không thể làm nguôi cảm giác vừa đau vừa sướиɠ này, cậu như bị kɧoáı ©ảʍ đáng sợ nuốt chửng.
Cánh tay gã đàn ông khoác lấy khuỷu chân cậu rồi tì xuống, dễ dàng đè cậu vào ghế hung ác đâm vào. Dươиɠ ѵậŧ được vách âʍ đa͙σ si mê mυ'ŧ mát, hắn thở gấp trong những cơn kɧoáı ©ảʍ dồn dập. Đôi môi Tống Tuần không thể khép lại, gã tham lam liếʍ nước bọt chảy trên má cậu, “Sao vậy cục cưng thân yêu, nói với ông xã, xem thứ gì làm em đau? Hả?”
Tống Tuần như bị điện giật khắp cơ thể, giật đến da đầu cậu tê dại. Thiếu niên dang rộng chân lắc lư theo từng cái đẩy vừa ác vừa hiểm, hàm răng đánh vào nhau lập cập, cậu sẽ bị gã xấu xa này chơi chết mất. “Ư, ư..., ông xã, gậy thịt của ông xã.”
Giọng nói trầm khàn đi vì tìиɧ ɖu͙©, mang cả ý đồ vô lại, “Xấu quá đi mất, em giúp ông xã dạy lại nó có được không? Cục cưng nghe anh, kẹp chặt lấy nó.”
Cơ thể Tống Tuần mềm nhũn trong lòng gã đàn ông, cậu không ngừng co giật run rẩy, đong đưa theo từng động tác của hắn. Cậu như sắp thành tiên, bộ dáng say mê tìиɧ ɖu͙© dưới thân gã.
Âʍ ѵậŧ và hoa huyệt nóng ấm xung huyết, âm môi lật ra ngoài. Quầng thịt đỏ tươi dâʍ đãиɠ theo từng cú thúc bị nhét lại rồi lại bị kéo ra.
Khắp cơ thể cậu nhiễm hơi thở của tìиɧ ɖu͙©, làn da hồng hào non mịn, xinh đẹp ngon mắt. Gương mặt đỏ bừng cũng mịn màng không kém, trong đôi mắt khép hờ chỉ còn kɧoáı ©ảʍ. Ý thức của Tống Tuần như mờ đi, nhưng có lúc vì những cú thúc quá mạnh làm mắt cậu bỗng mở to, rồi cả người lại lả đi như con chim bị bắn trúng, đôi môi hé không ngừng tuôn ra những tiếng rên khàn.
“Suỵt, Cảnh Hòa.” Gã đàn ông đang liên tục thúc vào cái miệng ướŧ áŧ bên dưới, hắn nhắc nhở cậu, “Khi nó dậy, nó sẽ hỏi vì sao ba làm mẹ khóc đấy.”
Tống Tuần dựa trên thành ghế, nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt đang say giấc nồng của bé trai. Cảm giác tội lỗi bỗng chốc bủa vây lấy cậu, mặt mày khô nóng vì ngượng ngùng.
Lí Thời Trữ hôn lêи đỉиɦ đầu cậu, ấm áp nói, “Anh phải bảo sao với con trai đây, rằng cây gậy thịt của anh làm đau em à?”
Giọng nói hắn càng dịu dàng thì dưới hạ thân thúc vào càng mạnh, Tống Tuần nảy cả người lên. Vì muốn ngăn lại những tiếng kêu nên cậu bịt chặt miệng mình lại, nhưng những điểm nhạy cảm trong âʍ đa͙σ đang bị chọc vào liên tục, Tống Tuần trong vòng tay hắn nước mắt chảy dài, trông thật đáng thương, “Không, a!”
Đầu lưỡi trơn trượt liếʍ lên vành tai cậu, “Rên nhẹ thôi, ông xã thích nghe cục cưng rêи ɾỉ.”
Tống Tuần ôm chặt lấy cổ gã đàn ông, cậu chỉ cảm thấy cơ thể khô nóng khó nhịn, cổ tử ©υиɠ bị cây gật thô cứng đâm muốn nát, háng không ngừng run lên.
Cậu bắn ra một lần. Trong khi cơn cực khoái vẫn chưa nguôi, gã đàn ông nhấc mông cậu lên, để dươиɠ ѵậŧ to lớn theo từng nhịp thở khuấy đảo trong âʍ đa͙σ, Tống Tuần trợn trắng mắt vì cơn cực khoái trong những lần ma sát nhẹ nhàng. Cậu sắp không nhịn được, cậu muốn đi tiểu. Móng tay Tống Tuần dùng sức bấu chặt lên cánh tay rắn chắc của gã, bụng dưới co bóp, “Ông xã, em muốn đi tiểu, sắp tiểu rồi.”
Không lâu sau đó cậu lại lêи đỉиɦ, cảm giác muốn bắn tiểu không thể ngừng lại một lúc lâu. Cơ thể cậu như một chiếc vỏ rỗng, trống trơ vô hồn, chỉ có dươиɠ ѵậŧ đang liên tục chọc vào.
Đợi đến khi gã đàn ông cuối cùng cũng bắn ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc nóng, thì Tống Tuần cũng đã khóc muốn ngất. Cậu bị ghìm chặt trong vòng tay rộng lớn, âʍ đa͙σ đáng thương đang ngậm dươиɠ ѵậŧ từ từ nhũn xuống, đôi vai gầy không ngừng run lên nức nở.