Từ sau khi Lí Thời Trữ nghỉ phép, Lí Cảnh Hòa được đưa sang nhà nội chơi một thời gian, Lí Cảnh Hòa không sợ người lạ cũng chẳng mè nheo khóc lóc. Mỗi ngày bé luôn gọi điện về vui vẻ kể Tống Tuần nghe hôm nay mình đã chơi những gì.
Cả ngày Tống Tuần chỉ nghĩ đến làm sao để lấy lòng gã đàn ông. Cậu ngoan ngoãn nũng nịu trong vòng tay hắn, cầu xin được hôn môi, được làʍ t̠ìиɦ, đôi môi luôn bật ra những tiếng kêu rên mềm yếu, “muốn được ông xã thương yêu”.
Hạ thân họ như dính liền với nhau, bất kỳ chỗ nào bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra một cuộc làʍ t̠ìиɦ nồng nhiệt. Có lúc Lí Cảnh Hòa gọi về đúng lúc Tống Tuần đang bị làm đến mức sướиɠ muốn thăng thiên, cậu há miệng chỉ thốt ra được những tiếng rên khàn khàn dâʍ đãиɠ, bị gã giành lấy điện thoại, vừa ấn cậu xuống thúc vào thật sâu, vừa nói chuyện điện thoại với Lí Cảnh Hòa.
Ngày nào Tống Tuần cũng phải hầu hạ đến mức không khép nổi đùi, cơ thể mềm nhũn như bún nằm dài trên ngực Lí Thời Trữ, trao cho nhau nụ môi say đắm. Đôi khi chân thon run run kẹp lấy eo hắn, đung đưa mông, “Ông xã, em có ngoan không?”
Cậu ngồi trên đùi hắn ăn cơm. Âʍ đa͙σ ngậm dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc nóng, còn đôi môi bên trên ăn canh do gã đàn ông dùng miệng mớm. Tay hắn luồn vào váy cậu bóp nắn ngực rồi hôn lên gáy, “Làm thêm vài lần, rồi có thêm một đứa nữa, ông xã sẽ chẳng sợ em chạy mất.” Hắn phả hơi vào vành tai cậu, “Đúng không?”
Đôi chân thon dài run rẩy, Tống Tuần cầm lấy tay hắn đặt lên bụng dưới của mình, “Ông xã, đứa trẻ ở đây phải không?”
Gã đàn ông đặt thìa xuống, gãi nhẹ hàm dưới của cậu như đang chơi đùa cùng với thú cưng, “Vậy cục cưng nói xem có phải ở đây không?”
Tống Tuần để gã đàn ông xốc nách cậu bế lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dưới hạ thân theo động tác của Thời Trữ chảy xuống, làm ướt quần hắn. Tống Tuần ôm cổ Lí Thời Trữ, đong đưa trong vòng tay của hắn thờ ơ nói, “Không có ở đây.”
“Ồ? Vậy thì ở đâu đây?” Gã đàn ông đưa mắt lên nhìn cậu cười.
Bàn tay mềm mại không xương cởi khóa quần hắn, cầm lấy gậy thịt mềm oặt mà vuốt ve. Lòng bàn tay Tống Tuần non mềm làm gã đàn ông nhanh chóng cương cứng, những đường gân trên gốc dươиɠ ѵậŧ nhảy thình thịch trong tay cậu. Tống Tuần cười tươi, đôi mắt long lanh, si mê nhìn chằm chằm vào dươиɠ ѵậŧ , “Ở đây, trong gậy thịt của ông xã, ông xã bón cho em được không?”
Tống Tuần chỉ mặc một bộ váy, bên dưới không mặc qυầи ɭóŧ, khe thịt rỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙ sớm đã bị chơi đến mức đỏ hồng mọng nước, cậu vểnh mông lên để dươиɠ ѵậŧ thô to chạm vào miệng huyệt. Tống Tuần nuốt nước bọt say mê nở nụ cười, môi cậu há ra thật to, lộ ra cái lưỡi nhỏ và cả vòm họng, “Trên này cũng muốn ăn, em muốn ăn, phải làm sao đây?”
Gã đàn ông bị cậu quyến rũ, du͙© vọиɠ xông thẳng lên não. Hắn bế Tống Tuần đặt xuống bên bàn không bày thức ăn, banh chân cậu ra chơi đùa, nhìn âʍ đa͙σ không ngừng chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙, “Bên dưới đã ăn no, chảy ra hết rồi, cục cưng ngoan, cái miệng bên trên mυ'ŧ cho ông xã.”
Tống Tuần bò dậy quỳ trên bàn, chổng mông lên. Đôi môi ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ dữ tợn cương cứng của gã đàn ông, qυყ đầυ chèn vào yết hầu, khóe miệng cậu căng rộng ra, cảm giác muốn nôn khan liên tục tấn công làm cậu khổ sở. Tống Tuần nhả dươиɠ ѵậŧ ra nở một nụ cười giả tạo, đầu lưỡi liếʍ lên tinh hoàn hắn, “Ngon quá, em yêu ông xã.”
Gã đàn ông để dươиɠ ѵậŧ chọc vào miệng cậu một lần nữa, thứ đó như đang rất ngứa ngáy, tì dưới hàm cậu không ngừng cọ.
Cuối cùng hắn không bắn tinh vào miệng Tống Tuần mà bắn lên mặt cậu. Trên gương mặt mịn màng dính nhớp tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, bắn cả lên mí mắt làm cậu không mở nổi mắt. Ngón trỏ quệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên mắt xuống đưa lên môi mυ'ŧ. Gương mặt đỏ hồng thỏa mãn đến kì lạ.
Cả ngày họ chỉ biết quyện lấy nhau, có lúc gã đàn ông yêu cầu Tống Tuần chỉ mặc tạp dề rồi làʍ t̠ìиɦ với cậu trong nhà bếp, hắn vừa thúc vừa hù dọa cậu, “Rên nhẹ thôi, Cảnh Hòa về nghe thấy thì sao.”
Ngón tay gã véo hai đầu nhũ đỏ mọng trước ngực cậu, bên dưới húc mạnh làm cậu run rẩy, nước mắt chảy tràn. Tống Tuần cắn ngón tay không dám kêu ra tiếng.
Luôn phải phối hợp với gã đàn ông sung sức du͙© vọиɠ tràn trề, tần suất làʍ t̠ìиɦ liên tục làm thể lực cậu sa sút, cậu thường xuyên hoa mắt chóng mặt. Có một lần, gã đàn ông quét dọn qua loa căn hầm ẩm thấp u tối đó, rồi dùng khăn đen bịt mắt Tống Tuần, bế cậu xuống nơi đó một lần nữa.
Dường như nơi này làm gã đàn ông vô cùng hưng phấn, hắn phát điên như một con thú, ghì lấy Tống Tuần thúc đến mức cậu không ngừng thét lên, bên trên lẫn bên dưới cùng chảy nước, cơ thể chảy mồ hôi lớp này đến lớp khác. Gã đàn ông thích hương vị mặn ướt trên người Tống Tuần, đầu lưỡi không ngừng liếʍ lên, mυ'ŧ lấy làn da mềm mại.
Tống Tuần không biết hôm đó đã làm mấy lần vì cậu đã ngất đi. Kɧoáı ©ảʍ như vực sâu không đáy trở thành nỗi khổ sở, âm môi sưng lên chỉ cần chạm nhẹ đã đau. Những cú thúc vừa mạnh vừa nhanh khiến cậu không nói nổi thành lời, đau đến mức chảy mồ hôi lạnh, sau khi gã đàn ông bắn vào trong cậu đã ngất lịm đi.
Khi tỉnh lại cậu đang được gã đàn ông ôm trong lòng nằm trên giường. Không biết Lí Thời Trữ đã ngắm cậu bao lâu, hắn đang dùng ngón trỏ không ngừng tả lại những đường nét tinh tế của ngũ quan Tống Tuần. Lúc Tống Tuần mở mắt là lúc ngón tay hắn đang ấn lên môi cậu muốn luồn vào trong.
“Ông xã.” Cậu ôm eo Lí Thời Trữ, đầu dụi lên bụng hắn.
Hắn bế cậu lên bước vào phòng tắm. Lí Thời Trữ xả nước nóng vào một cái chậu, ôm Tống Tuần đặt lên đùi mình rồi banh hai chân cậu ra, dùng khăn lau hai phiến âm môi trắng nõn đang sưng múp lên như một cái bánh bao.
Hơi nóng xông đến vùиɠ ҡíи đau xót như kim châm, Tống Tuần muốn khép đùi lại trốn tránh, nhưng bị cánh tay săn chắc ghìm lại, Lí Thời Trữ nói với cậu, “Ngoan nào, ông xã rửa sạch thuốc cho em.”
Tống Tuần giạng rộng chân để ngón tay ướt nước nóng của hắn tưới nước lên huyệt thịt đáng thương, rồi để mông cậu ngồi vào chậu, ngón tay hắn đưa vào trong rửa sạch sẽ.
Tống Tuần vò chặt cổ áo hắn, cậu đau đến mức đầu mũi hồng hồng, rụt vai khóc thút thít. Sau khi mông được lau khô thì được gã đàn ông ôm ra phòng ngủ.
Tống Tuần ngồi trên ghế sô-pha dang chân ra đợi Lí Thời Trữ bôi thuốc cho cậu, nhưng hắn lại ngồi xổm xuống giữa hai đùi, thổi hơi mát lên âm môi sưng to trắng mịn như đang dỗ dành một đứa trẻ không hiểu chuyện, “Ông xã thổi phù phù là hết đau nhé.”
Tống Tuần được hắn dỗ lại càng muốn khóc hơn, cánh mũi phập phồng vài lần rồi nước mắt chảy xuống, “Vẫn đau, anh thổi nữa đi.”
Gã đàn ông như hết cách với cậu, nhẹ nhàng banh hai phiến âm môi ra thổi nhẹ vào miệng huyệt, Tống Tuần lả người dựa vào thành ghế, cảm giác hoa mắt chóng mặt làm cậu híp mắt lại, hưởng thụ sự thoải mái do hơi mát đem lại, xoa dịu nỗi đau nhức nóng cháy của nơi đó.
Chẳng ngờ rằng đầu lưỡi nóng ướt lại liếʍ lên khe thịt đầy đặn, Tống Tuần bị nóng run rẩy cả người. Gã đàn ông tách hai cánh hoa ra liếʍ lên cái lỗ thịt. Nơi đó của Tống Tuần sưng tấy nóng lên, gặp phải vòm miệng như lửa của gã đàn ông lại càng bỏng, nóng quá, cảm giác nóng bỏng đến phát đau. Tống Tuần lẩy bẩy đẩy đầu gã đàn ông đang ở giữa hai đùi cậu ra, “Đau quá, đau quá, ông xã cứu em, em không muốn…”
Gã đàn ông ghìm chặt lấy mông cậu, đưa âm môi mũm mĩm vào miệng mình liếʍ mυ'ŧ, ướŧ áŧ phát ra tiếng nước. Hai cánh hoa múp thật đáng yêu khi mυ'ŧ vào trong miệng. Nhưng Tống Tuần đau muốn chết, cậu phản kháng kịch liệt, cậu vùng vẫy ra khỏi miệng hắn, thảm thiết kêu lên, “Không, thả em ra, em không muốn, cứu mạng…”
“Anh tra ra địa chỉ rồi, mùng ba Tết thì đi, có được không?” Gã đàn ông lưu luyến không muốn rời khe thịt nhỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng du di trên âm môi đỏ hồng, hắn ngẩng đầu nhìn Tống Tuần đang kinh hoảng.
Mất một lúc sau vẻ mặt ngây ngẩn của Tống Tuần mới có phản ứng, khóe môi cậu vừa kéo lên lại mếu xuống không biết đang muốn khóc hay cười, cậu lại dang chân ra, “Ông xã liếʍ em, bên dưới muốn hôn môi.”
Gã đàn ông bật cười, đầu lưỡi liếʍ môi, nhéo bên má hồng mịn, “Em đúng là biết nịnh.”
Tống Tuần ôm hai chân lên, hai ngón tay tách âm môi để lộ ra hoa huyệt hồng hào ngon mắt, giọng cậu như một đứa trẻ ngây thơ, “Nhiều nước quá, ông xã uống đi.”
Cặp đùi toàn những vết hằn và vết cắn kẹp lấy đầu gã đàn ông đang không ngừng mυ'ŧ mát, cậu đau đến run rẩy, cắn ngón tay làm ra vẻ vô cùng hưởng thụ, “Ưm… cảm ơn ông xã.”
Nơi đó bị hắn mυ'ŧ đến nóng bừng, cảm giác xót như kim đâm, gai gai ngưa ngứa, cậu nhắm chặt mắt, “Sướиɠ quá, ông xã… sâu hơn đi, ư… chết mất.”
Cậu lừa dối bản thân thốt ra những câu nói này, ý thức như tách rời khỏi thể xác, như cực kỳ vui sướиɠ quấn chặt lấy đầu gã đàn ông, gót chân nhỏ cọ lên lưng hắn.
Tống Tuần như một chiếc lá rong, chỉ biết quấn chặt lấy gã đàn ông cho cậu hy vọng và lí do sinh tồn, mở rộng lòng nhận lấy sự yêu thương tàn bạo của hắn.