mấy bữa trước bản tiếng Trung bị lỗi font không đọc được nên toàn edit bừa cầu may, nay tìm được cách mở ra nên edit chuẩn hơn nhiều nha =))))
--
Nước ấm từ vòi sen rơi xuống đỉnh đầu cũng không làm sao bình ổn được hàn ý trên người và khϊếp sợ từ đáy lòng cậu.
Quỷ nhát gan như Tống Tuần chưa bao giờ biết trên thế giới còn có dạng người tà ác đến kiến toàn thân người ta phát lạnh, cậu vừa sinh ra liền mang một loại bệnh kỳ dị trên người, tính cách yếu đuối, so với con gái như chị hai người trong nhà càng vì vậy yêu thương cậu hơn.
Cậu được nuôi lớn như một đứa con trai, nhưng không thông minh cũng không mạnh mẽ, so với con gái còn nhát gan hơn. Vẫn còn nhớ năm mười tuổi, mẹ Thời từng nói với người khác, "Đúng vậy, mang thai một cặp Long Phượng, nam nữ đều có, nghe không hay sao."
Cậu ngẩng đầu lên, thấy mẹ cười vừa dịu dàng vừa đau xót vuốt ve đỉnh đầu mình.
Chuyện không nên thành thế này, cậu hẳn nên bình bình an an lớn lên, lúc vừa trưởng thành lập tức loại bỏ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ kia, trở thành một đứa con trai dù tầm thường nhưng thật bình phàm, cưới một cô gái dịu dàng, bình thản sống qua một đời người.
Mà không phải bị một gã đàn ông giam dưới tầng hầm, bị tách mở hai đùi, liếʍ lên khe hở không nên tồn tại giữa hai chân mình.
"Biếи ŧɦái! Cứu mạng! Biếи ŧɦái, biếи ŧɦái, cảnh sát ở đâu, cứu tôi..." Thanh âm cậu càng ngày mỏng, tiếng khóc nức nở không biết từ khi nào lẫn vào tiếng rêи ɾỉ không thể miêu tả.
Khe thịt bị tách lớn, bựa lưỡi thô ráp vừa ác vừa cuồng nhiệt từ cửa âʍ đa͙σ liếʍ đến đỉnh âʍ ѵậŧ tụ máu nở to, vừa đánh một vòng liền hàm nó vào miệng. Nhiệt độ quá cao của khoang miệng khiến Tống Tuần nảy sinh ảo giác mình bị hoà tan mất, cảm giác mất khống chế đánh tới từng đợt, nóng cháy đến muốn thiêu chết Tống Tuần.
Răng nanh hung bạo cắn lên mảnh thịt nhỏ đã phát sưng trong khe thịt, cậu đau đến kêu lên.
Gã đàn ông nọ đứng lên, ngón trỏ tìm đến phía dưới Tống Tuần, lần theo hai mảnh thịt đã bị chính mình liếʍ mở ma sát tới tới lui lui, đôi lúc còn ác ý bóp chặt đỉnh âʍ ѵậŧ đáng thương, nghiền nghiền chà sát nó, khiến Tống Tuần giãy dụa như một con cá bị điện giật.
"Em thích như vậy mà, tôi biết, lúc nãy bị liếʍ sướиɠ hay không? Hả?"
Tay phải gã còn còn chen giữa hai chân làm cậu, bên trong tựa như phát hoả. Cậu thở đứt quãng, một câu cũng nói không nên lời, mảnh vải che mắt dính nước, ướt đến muốn thấm hỏng mắt cậu.
Gã rời ra một lát, lại cầm một cái kéo tới, men theo quần cậu, cắt ra.
Lưỡi kéo sắc bén lạnh băng xẹt qua trên người, tựa như muốn cắt đi cả da cậu, Tống Tuần cắn môi, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
"Phiền quá nha, đã trói tay còn mặc quần áo làm gì!" Quần áo cậu bị cắt thành mảnh lớn, kéo cũng ném xuống bên chân.
Ngón tay lần nữa sờ lên, bàn tay vây lấy môi âʍ ѵậŧ xoa ấn, vừa ái muội vừa dịu dàng khiến hai chân cậu muốn nhũn ra. Tống Tuần bị hắn làm đến suýt chút nữa kêu lên, ở đây không biết đã mấy ngày, còn chịu qua tra tấn không ra hình người, cậu suýt chút nữa ngất đi giữa tìиɧ ɖu͙©.
Đầu gã nghiêng đến trước mặt, dính sát cậu, còn dịu dàng hỏi, tựa như giữa tình nhân với nhau, "Thoải mái sao? Tôi mua váy cho em được không?" Đôi môi khép mở của hai người không ngừng ma sát, cái cậu hít vào toàn là hơi thở của đối phương.
"Không, không, tôi không cần!" Cậu có chút thanh tỉnh, lắc đầu, bất lực lại kinh hãi, nghiêng đầu qua một bên, tránh khỏi sự khống chế của gã.
Hai má lại bị bóp chặt, lật trở lại, "Sao không cần? Em xinh đẹp như vậy, trắng tới thế, mặc váy lên lại càng đẹp! Em so với đám con gái kia đẹp hơn nhiều, có điều, chỉ mình tôi mới được xem." Gã lại cười lên, tiếng cười âm trầm khủng bố lẫn vào du͙© vọиɠ độc chiếm, hệt như ác ma trong Địa Ngục.
Tay gã lấy sữa tắm, khẽ bôi loạn trên người Tống Tuần. Bàn tay to rộng có chút chai trượt trên làn da non mịn phủ kín tìиɧ ɖu͙©, vệ sinh giúp cậu, cũng đôi lúc nắn bóp vài cái không nhẹ không nặn, khiến cậu cắn môi rêи ɾỉ, khi đó gã sẽ hôn khích lệ cậu một cái, rất sâu, còn đánh ra một tiếng nước trong không khí.
Tay gã nâng dươиɠ ѵậŧ hồng hào mềm mại của Tống Tuần, dùng sữa tắm trong lòng bàn tay chà lau đến nổi bọt, sau đó nở nụ cười, tiếng cười khoa trương khiến Tống Tuần nổi da gà không ngừng.
Động nhỏ thuộc về nữ giới cũng bị cọ sạch sẽ, vết cắn bị sữa tắm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phát ra đau đớn nho nhỏ, tựa như như bị kim đâm, cậu khép chặt chân, mặt nhăn lại, biểu cảm rất khổ sở, kêu lên, "Đau."
Gã cầm lấy vòi sen, thật lòng giúp cậu tẩy rửa, khe thịt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến sưng đỏ tựa như khơi dậy phần nɧu͙© ɖu͙© nào đó trong gã. Tống Tuần cảm giác được ngón tay gã lại chen vào dò xét, một bên xả nước, một bên dùng móng tay ngắn củn cào cào thành vách bên trong. Cảm giác kỳ dị từ một ngón tay thôi cũng mãnh liệt như thế, tựa như chủ nhân điên cuồng của nó, thẳng thắn chui vào, tựa như muốn thọc tới ngay lập tức, hai đùi Tống Tuần mềm thành một bãi bùn, toàn thân chủ yếu tì vào còng tay bên trên.
Cổ tay từ đầu đã bị xước, giữa căng thẳng cậu căn bản không ý thức được vết thương cực nhỏ kia.
"Chỗ này phải rửa sạch một chút, lúc nãy liếʍ tôi nghe toàn là mùi tanh của nướ© ŧıểυ." Gã lại bắt đầu cười, bắt nạt Tống Tuần dường đem đến cho gã kɧoáı ©ảʍ rất lớn, "Nhưng mà, tôi càng thích em tanh như thế, em ngoan một chút, tôi có thể làm em đến tè ra."
Thân thể đơn bạc lại trắng gầy của Tống Tuần run rẩy, lời nói thẳng thừng không kiêng kỵ tìиɧ ɖu͙© của gã khiến cậu chịu sỉ nhục lại kinh sợ, thật chỉ muốn chết thôi, coi như đời này cũng chỉ là một giấc mộng.
Gã cầm vòi hoa sen đứng lên, bàn tay to rộng men theo dòng nước không ngừng cho súc rửa cho cậu, phát hiện cậu quá mức run rẩy, liền ôm lấy vòng eo gầy nhỏ an ủi cậu, thanh âm trầm thấp, "Đừng sợ nha, muốn tiểu thì tiểu đi, tôi sẽ liếʍ sạch sẽ cho em, đừng sợ, đừng sợ."
Dươиɠ ѵậŧ phấn chấn đầy mình của gã đè lên bụng nhỏ Tống Tuần, còn thêm lời đáng sợ không ngừng tuôn ra từ miệng gã, đầu óc Tống Tuần trống rỗng, chỉ còn lại tương lai sâu như đáy vực muốn nhìn cũng không tới.
Hai hàm răng trên dưới va vào nhau từng tiếng, tựa như âm tim đập lộn xộn của cậu, "Không, xin anh, tôi không muốn, xin anh, anh cứu tôi đi, đừng như vậy, cứu tôi đi."
Cậu nói không hề suy nghĩ, thành khẩu van cầu hắn, cho dù trước mặt là tội phạm bắt cóc mình.
Gã gỡ bỏ dây xích, ôm thân thể ướt nhẹp của Tống Tuần vào trong lòng, hôn từng cái từng cái lên sườn cổ ấm áp của cậu, "Được, tôi cứu em, em cũng cứu tôi đi."