Nguyễn Lương chưa bao giờ cảm thấy căn phòng tối như vậy, giống như tất cả bóng đêm đều tụ lại, đẩy ánh trắng ra ngoài, thậm chí cậu còn không thấy rõ biểu cảm trên mặt Phó Hiệu Chu.
Trong khi mấy giây trước Phó Hiệu Chu hỏi Nguyễn Lương muốn ra ngoài không, thậm chí còn lui ra sau nhường đường.
Nguyễn Lương nhìn ra ngoài phòng ngủ, cửa trước đóng kín, điều này khiến lòng cậu an tâm một chút.
Nhưng cậu lại nhanh chóng lo lắng, không biết rốt cuộc là Phó Hiệu Chu đang thăm dò cậu hay là nghiêm túc muốn thả cậu đi, dù là tình huống nào cũng đều khiến cậu lo lắng.
Cậu thầm tìm câu trả lời tiêu chuẩn trong đầu, Phó Hiệu Chu lại mở miệng trước: “Sợ anh lật lọng?”
Phó Hiệu Chu rất cao, cái bóng của anh gần như bao phủ lấy cậu, cậu nhanh chóng nhìn một cái rồi lập tức cúi đầu, sợ gương mặt mình lộ ra cái gì, cơ thể hơi run rẩy, có một chút là cố tình, nhưng cũng là thật sự sợ hãi.
Nếu như Phó Hiệu Chu biết cậu cố ý… lông mi Nguyễn Lương khẽ run, mãi mới nặn ra hai chứ: “Không có…” Thợ săn không cho phép mình bị đùa giỡn đến lần thứ ba.
“Không phải em luôn muốn ra ngoài sao?” Phó Hiệu Chu lại gần, như là cam kết. “Anh thả em đi.”
Đầu óc Nguyễn Lương lập tức trống rỗng, nhưng cậu nhanh chóng hỏi: “Thật?” Chậm rãi như vậy, cẩn thận, như là thật sự mong muốn có thể đi ra ngoài.
Phó Hiệu Chu nâng lòng bàn tay đặt lên má phải của cậu, giọng nói rất khẽ: “Thật.”
Nguyễn Lương cảm thấy trong mắt mình đều là nước mắt, chúng dần trượt ra khỏi hốc mắt, chảy thẳng tới tim, những vết thương không được chữa trị kia lại nứt ra, chất lỏng mặn chát nhỏ lên, lẫn vào máu, đau đớn gần như khiến cậu không thở nổi.
Nhưng cậu không thể nói gì hết, tất cả đều là cậu tự làm tự chịu.
“Em không muốn đi…” Nguyễn Lương đã không thể suy nghĩ, trả lời thế nào càng có thể che giấu du͙© vọиɠ đê hèn của mình, cậu đã không quan tâm. “Hiện tại em không muốn đi.”
Phó Hiệu Chu khựng lại, hỏi một vấn đề bình thường đến không thể bình thường hơn: “Tại sao?”
Nguyễn Lương không thể trả lời. Cậu ngẩng đầu lên, không biết ánh mắt mình cố chấp thế nào, cậu nhìn thẳng về phía Phó Hiệu Chu.
“Sao lại khóc?” Ngón tay Phó Hiệu Chu nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt Nguyễn Lương, Nguyễn Lương cảm thấy nước mắt mình lại cuộn trào mãnh liệt hơn.
Một khi Phó Hiệu Chu đối xử dịu dàng với cậu, cậu sẽ tham lam muốn nhiều hơn, muốn nhận được nhiều hơn, giống như cây tầm gửi, không có người trước mắt này thì không thể nào sống tiếp.
“Tại sao không muốn đi?” Phó Hiệu Chu luồn tay vào tóc cậu, để Nguyễn Lương ngửa đầu nhìn anh. “Rõ ràng trước đó còn xin anh thả em ra.” Anh cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi vĩnh viễn không nói lời thật lòng này.
Hai người hôn rất lâu, môi lưỡi quấn quít phát ra tiếng nước tí tách, Phó Hiệu Chu xoa nắn thân thể Nguyễn Lương qua lớp quần áo mỏng, thân thể vừa được dạy dỗ đêm qua nhanh chóng có phản ứng, đầu v* đứng thẳng, cách lớp áo thể hiện hình dáng.
Phó Hiệu Chu hôn theo một đường, liếʍ cổ cậu, cắn viên kia một cái, Nguyễn Lương ngửa đầu kêu thành tiếng, Phó Hiệu Chu khẽ thả lỏng, răng kéo áo, tay vươn vào vuốt ve xương sườn và bên hồng.
Cách lần làm trước đó chưa tới hai mươi tư tiếng, Nguyễn Lương nhanh chóng đắm chìm, thân thể hơi đau đớn lại khát vọng.
Phó Hiệu Chu đưa ngón tay vào miệng cậu đảo loạn, mang theo dòng chỉ bạc rút ra, anh đè lên vị trí xung quanh miệng huyệt xoa nắn, nơi kia bị làm hơi sưng đỏ, còn chưa khôi phục, bị chạm vào đã lập tức co rút.
Phó Hiệu Chu không cắm vào, anh móc dương v*t của mình ra, đưa đến bên môi Nguyễn Lương, qυყ đầυ cọ lên đôi môi mềm mại.
Nguyễn Lương không kháng cự, ngón tay xoa nắn dương v*t lớn, há miệng muốn ngậm vào.
Cậu không thể trả lời được vấn đề của Phó Hiệu Chu. Vô số lần dò xét với giả vờ chạy trốn, cố ý để Phó Hiệu Chu nhốt cậu lại, nếu Phó Hiệu Chu biết tất cả…
Nguyễn Lương không thể tưởng tượng được ánh mắt thất vọng và khó tin của anh, cậu bị vứt bỏ rất nhiều lần, người lớn thích những đứa trẻ hoạt bát sáng sủa, cho tới nay Nguyễn Lương luôn không phải như vậy, vì vậy từng lần, từng lần, cậu bị nhốt ngoài cửa. Sau đó cuối cùng cậu học được cách nhận được sự yêu thích, thực hành theo quy chuẩn, trở nên xuất sắc, càng lúc càng xa bản thân trước kia.
Có lẽ Nguyễn Lương không thể phân biệt được đâu là mình thực sự, cậu thật sự không thích nói chuyện với người khác, không thích bị người khác chạm vào, nhưng nếu người kia là Phó Hiệu Chu, cậu lại vô cùng tình nguyện. Có Phó Hiệu Chu bên cạnh, cậu vĩnh viễn không mơ thấy ác mộng, có thể thể hiện ra một mặt chân thật nhất của mình, như cậu thiếu niên không thích nói chuyện đó, ánh mắt tránh né, ngay cả việc chào hỏi cũng làm không tốt.
Cậu đã không thể rời bỏ Phó Hiệu Chu.
dương v*t lấp đầy toàn bộ khoang miệng cậu, Nguyễn Lương muốn ngậm nó vào sâu hơn lại bị Phó Hiệu Chu ngăn lại. Cậu không hiểu tại sao, vội vàng nhìn về phía Phó Hiệu Chu, dương v*t rút ra mang theo nước miếng sáng bóng, Phó Hiệu Chu cọ lên gò má cậu một cái. “Gấp làm gì? Liếʍ ướt.”
Nguyễn Lương nghe lời lè lưỡi, liếʍ lên theo cán, đầu lưỡi liếʍ qua phần chóp. Phó Hiệu Chu khẽ rên, anh nắm tóc cậu, Nguyễn Lương nắm cán, đi xuống liếʍ tinh hoàn, đầu nghiêng sang, khóe mắt vẫn đỏ ửng, bộ dạng dâʍ đãиɠ.
Liếʍ ướt toàn bộ, Nguyễn Lương thử ngậm lấy qυყ đầυ, thấy Phó Hiệu Chu không ngăn cản, cậu há miệng bọc lấy qυყ đầυ cắи ʍút̼ mấy lần, cảm giác dương v*t trong miệng lại lớn lên.
Nguyễn Lương rất ngoan ngoãn nghe lời, vì cậu làm sai, vô số chuyện sai lầm, trong lòng biết không thể nào được tha thứ, sợ sẽ bị phát hiện.
Phó Hiệu Chu không tiếp tục hỏi nhiều, như thật sự đắm chìm trong bể dục, trong mắt là du͙© vọиɠ sâu thăm thẳm, cuốn lấy Nguyễn Lương.
Anh đè Nguyễn Lương lại, hơi đẩy dương v*t vào trong, chạm phải đầu lưỡi mềm mại, gần như đυ.ng vào chỗ sâu trong cổ họng, mắt Nguyễn Lương ánh lên nước mắt sinh lý, Phó Hiệu Chu từ từ di chuyển, cổ họng mềm mại co rút, thỉnh thoảng lái lướt qua răng chạm lên đầu lưỡi, hơi đau cùng sảng khoái, anh dần tăng nhanh tốc độ, miệng mắng mấy câu thô tục.
Nguyễn Lương lại không làm gì hết, chỉ mặc anh di chuyển, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, có điều là cậu tự nguyện, thu răng há miệng để người ta đâm vào, còn cảm thấy bộ dạng Phó Hiệu Chu đổ mồ hôi di chuyển như vậy rất quyến rũ.
Lúc sắp muốn bắn Phó Hiệu Chu rút dương v*t ra, gầm nhẹ bắn lên mặt Nguyễn Lương. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy theo gò má lên quần áo, Nguyễn Lương đưa tay cọ một cái, sau đó ngậm lấy ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, dương v*t của cậu đã cứng được một lúc, miệng bị đâm đã lặng lẽ cứng lên, cộm lên một chút trong qυầи ɭóŧ.
Phó Hiệu Chu lột qυầи ɭóŧ của cậu xuống, treo giữa đùi, bàn tay bọc lấy tinh hoàn và dương v*t cậu xoa nắn. Nguyễn Lương khẽ thở hổn hển, hai chân không ngừng lung lay.
Phó Hiệu Chu cúi người hôn lên ngực cậu, hơi thở nóng bỏng. “Anh thả em ra không tốt sao?”
Đề tài lại vòng trở lại, Nguyễn Lương cảm thấy mạch máu toàn thân đều đông lại.
“Anh cho em tự do.” Phó Hiệu Chu vừa nói, không hề báo được đã đâm vào.
Rất đau.
Cho dù đêm qua đã được mở rộng đầy đủ, vừa rồi cũng dùng nước miếng làm trơn, nhưng vẫn rất đau, Phó Hiệu Chu cứ tiến thẳng vào như vậy, lấp đầy không chừa đường lui.
Nguyễn Lương không khống chế được tiếng khóc của mình, nó hòa cùng tiếng rêи ɾỉ, thổi phồng bầu không khí dâʍ đãиɠ, cả không gian đều là tiếng rêи ɾỉ và tiếng va chạm, mãnh liệt chấn động ván giường.
Phó Hiệu Chu lật người Nguyễn Lương để cậu đưa lưng về phía anh, lại nâng mông cậu lên cắm mạnh vào, mỗi lần đâm vào lại rút ra toàn bộ, sau đó lại mạnh mẽ tiến vào.
Nguyễn Lương không kiềm được sự sợ hãi trong lòng, chúng không ngừng lan rộng, khiến mỗi sợi thần kinh của cậu đau đớn, dương v*t của cậu còn dâʍ đãиɠ chảy nước, cơ thể đã bị mua chuộc, kɧoáı ©ảʍ lớn hơn đau đớn.
Cậu nên nghĩ đến từ sớm, khi Phó Hiệu Chu mở miệng nói muốn thả cậu thì phải nghĩ đến…
“Em không muốn ra ngoài.” Phó Hiệu Chu từng nói với cậu như vậy.
Có gì đó quấn quanh cổ Nguyễn Lương, cảm giác lạnh như băng, sau đó ‘cạch’ một tiếng khóa lại.
Phó Hiệu Chu biết tất cả.