"Nhẹ một chút...... Thanh Thanh đau quá...... Đau quá......" thân mình trắng mịn tinh tế dán lên người Chung Văn Thịnh, hắn hơi dừng một chút rồi thở ra một hơi, tiếp theo hôn cổ Chung Văn Thanh, hỏi: "Lão công to hay không to?"
Chung Văn Thanh bị hắn thao đến cả người run run, không thể nề hà mà ở trên vai hắn gật đầu, Chung Văn Thịnh lại không cho mặt mũi, ôm eo cậu, nương tư thế cơ thể, đem hoa huy*t vào cái thấu, miệng tử ©υиɠ bị bắt cắn qυყ đầυ, hàm ở trong miệng nuốt, căn bản vô pháp khép kín.
"To sao?" Hắn tiếp tục hỏi.
"To......" Chung Văn Thanh không còn sức lực mà ghé vào ngực hắn, đầu dựa vào bờ vai của hắn, bị hắn đè về phía trước chấn động.
"Nói lão công thao ta." Chung Văn Thịnh mệnh lệnh nói, đại dương v*t cơ hồ hoàn toàn rút ra tiểu huyệt, huyệt nội thịt non bị mang ra tới, "Nói." Tiếp theo lại đem nguyên cây thọc vào, lấp kín miệng huyệt.
Chung Văn Thanh bị hắn thao đến mệt mỏi, chỉ duỗi tay ôm sống lưng dày rộng của hắn, cơ hồ vô ý thức mà ở sau lưng hắn vẽ ra vết trảo, máu tươi tràn ra, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chung Văn Thịnh cắm vào, Chung Văn Thanh nức nở khóc ròng nói: "Lão công...... Thao...... Em...... Cầu anh......—— ca......"
Tiếng "ca" kêu đến uyển chuyển lại cầu xin, nghe đến Chung Văn Thịnh thiếu chút nữa bắn ra tới, hắn dừng lại thở hổn hển, đem Chung Văn Thanh thả lại trên giường, cúi người một lần nữa bò đi lên, nâng dương vật cắm vào tiểu huyệt cơ hồ đã khép không được, muốn đem cậu thao chết, tinh hoàn hữu lực mà bạch bạch bạch chụp vào mông cậu, toàn bộ phòng ngủ chỉ toàn tiếng "Phụt" "Phụt" da^ʍ nị.
Liền thao chừng hơn 30 phút sau, Chung Văn Thịnh khóa eo nhỏ của Chung Văn Thanh, thô to dương vật đầy gân xanh dữ tợn chen vào cung khẩu, một chút một chút va chạm, chỉ đem kia huyệt thịt đâm trào đầy nước, bất kham liều mạng mυ'ŧ vào qυყ đầυ, cậu cảm thấy eo tê rần, đặc sệt lại nóng hổi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuồng bắn vào người cậu. Chung Văn Thanh bơ vơ nằm liệt trên giường, ngón tay theo hắn bắn tinh mà đạt tới cao trào, gần như co rút mà bắt lấy khăn trải giường, khi một đợt lại một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ, ngón chân đều cuộn tròn lên.
Chung Văn Thịnh bắn khá lâu, Chung Văn Thanh cảm thấy bụng mình sắp bị căng ra vì tϊиɧ ɖϊ©h͙, Chung Văn Thịnh bắn xong, liền đem ngón tay cậu từ trên khăn trải giường bẻ xuống, kéo lêи đỉиɦ đầu."Lão công thao em sảng sao?" Hắn trên cao nhìn xuống Chung Văn Thanh."Hỗn...... đản......" Chung Văn Thanh cả người không còn sức lực, mơ mơ màng màng mà trả lời.
"Ừ, chỉ hỗn đản với em thôi."
Đợi trong chốc lát, Chung Văn Thanh đều không có cấp ra hồi phục, Chung Văn Thịnh rút dương v*t còn cứng, đem cậu ôm vào trong ngực, thấy người đã mệt mỏi mà hôn mê.
"Thật là......" Nói như vậy, hắn lại dùng tay vén lên mái tóc đầy mồ hôi của cậu, lộ ra cái trán trơn bóng, ở trên trán hôn hôn, "Lần sau liền sẽ không dễ dàng buông tha em như vậy."