Tiểu Vĩ làm ca đêm, buổi tối 11 giờ đến buổi sáng 7 giờ, liên tục làm như vậy. Cậu biết quản lí mới tới không thích cậu, cảm thấy cậu ăn nói vụng về, người lại tương đối gầy yếu, cố ý khi dễ cậu. Nhưng mà cậu lại luyến tiếc công việc này, lấy bằng cấp của cậu, nhiều lắm là làm thu ngân, còn không có phúc lợi tốt, lại nói, có công việc, cũng làm nhạt đi cảm giác cậu như bị Kim Mao bao dưỡng, tuy rằng trong mắt người bên ngoài, thật là không sai biệt lắm.
Ngày đó ánh mắt bạn bè Kim Mao nhìn cậu, cậu hiện tại còn nhớ rõ.
Sau đó, thường xuyên có điện thoại tìm Kim Mao đi chơi, Kim Mao đại khái ba lần đáp ứng một lần, mỗi lần trở về đều là một thân mùi rượu, lúc ôm cậu thân còn có mùi nước hoa ngọt ngào thuộc về nữ nhân. Tiểu Vĩ nhăn mặt đẩy ra hắn, Kim Mao kinh ngạc một chút, ngay sau đó giống như thực vui vẻ lúc làm càng thêm dùng sức, cũng không dùng đạo cụ, chính là buộc cậu kêu chủ nhân, đem hai cái miệng nhỏ của cậu đều bắn đến tràn đầy mới bỏ qua.
Như vậy thực thoải mái, nhưng tâm luôn trống rỗng, hơn nữa ẩn ẩn phát đau. Tiểu Vĩ không dám nói, cậu không dám trực tiếp hỏi người kia đi nơi nào, người kia làm cái gì. Càng không dám hỏi, chúng ta hai người rốt cuộc tính là gì của nhau.
Cậu vuốt vòng cổ cất giấu dưới cổ áo cao lông mỏng, trong lòng lạnh lạnh. Cũng chính là quan hệ chủ nhân cùng cẩu đi.
Hôm nay cậu lại trực ca đêm, chờ tan tầm đã 8 giờ sáng, trên đường tinh thần phấn chấn bồng bột, cậu chà xát tay, theo bản năng sờ di động xem Kim Mao có hay không gọi cho cậu, nghĩ lại nhớ tới quên mang sạc pin, điện thoại đã sớm hết pin, cậu thở dài, đành phải đi lấy xe đạp, một đường cưỡi về nhà.
Kim Mao độc ác muốn cậu nhiều quá, làm cho cậu đạp xe so với ngày thường mất gấp đôi thời gian mới đến nhà. Cậu sờ soạng chìa khóa mở cửa, đi vào đã ngửi thấy mùi rượu.
Từ huyền quan đến phòng khách còn phải đi một đoạn hành lang, trên hành lang đều là quần áo vứt loạn, còn có vỏ chai bia......
Tiểu Vĩ tức khắc liền căng thẳng, Kim Mao dẫn người về nhà?!
Cậu nhìn lướt qua quần áo trên mặt đất, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra -- đều là của Kim Mao, cậu nhận ra được......
"A Kim?" Cậu buông túi xách, một bên nhỏ giọng kêu một bên hướng đi vào.
Ở phòng khách rộng cuối cùng cũng nhìn thấy Kim Mao trần trụi nửa người trên ghé vào sô pha, ngủ thực say, máy sưởi mở lớn, cửa sổ đóng chặt, trên bàn trà một đống vỏ chai rượu tứ tung ngang dọc, trách không được hương vị nồng như vậy.
"A Kim? Anh còn ổn chứ?" Tiểu Vĩ chịu đựng mùi rượu xông vào, nửa quỳ ở bên cạnh sô pha nhẹ nhàng đẩy hắn. Kim Mao đè nặng nửa bên mặt ngủ, trong lúc ngủ cũng cau mày, tóc lộn xộn, nhìn qua trạng thái không tốt lắm.
Gặp người không phản ứng, Tiểu Vĩ nhanh nhẹn mà thu thập phòng khách, lại đi lấy khăn lông ướt cho lau mặt cho hắn, lau xong người liền tỉnh, chỉ thấy Kim Mao hai mắt mê mang, nhìn nhìn, khàn khàn mà há mồm: "Em thế nào không gọi điện thoại cho tôi?"
"A...... Nga, em, em quên mang sạc, hết pin......" Tiểu Vĩ bị hắn làm hoảng sợ, khăn lông đều sắp rớt, trợn tròn đôi mắt nhìn hắn, bộ dáng có điểm đáng yêu.
"Sách!" Kim Mao không kiên nhẫn mà nhìn chằm chằm người kia, chống sô pha ngồi dậy, hắn xoa xoa tóc, ngáp một cái, cúi đầu liền thấy Tiểu Vĩ ngoan ngoãn mà ngồi quỳ ở một bên, tầm mắt thẳng tắp mà dừng lại ở trên l*иg ngực trần trụi của hắn.
"Thế nào? Phát tao?" Kim Mao cười cười, duỗi tay nâng mặt cậu lên, thấy Tiểu Vĩ gương mặt hơi hơi đỏ lên, thực ngoan mà rũ xuống lông mi không trả lời, hắn sờ sờ làn da xúc cảm thực tốt, cũng không màng chính mình một thân mùi rượu, theo thói quen mà ra mệnh lệnh nói: "Lại đây, tôi đói bụng."
"Ngô......" Tiểu Vĩ thấp thấp hừ một tiếng, xê dịch chân, chỉ cảm thấy hoa huyệt bên trong càng ướt, cậu có điểm phỉ nhổ chính mình bị dạy dỗ thành dâʍ đãиɠ, ánh mắt dừng trước ngực Kim Mao, một mảnh da thịt lỏa lồ, khiến cho cậu động tình không thôi, ngoan ngoãn nghe lời, lại sa đọa đến mức tận cùng vui thích.
"Nhanh lên." Kim Mao ngả về phía sau một chút, tách ra chân, chỉ thấy giữa hai chân đã thoáng phồng lên, hắn tùy tay giải khai nút thắt quần jean, kéo xuống khóa kéo, thanh âm nghe tới tình sắc vô cùng, gương mặt Tiểu Vĩ không khỏi càng hồng, mềm chân dịch tới giữa hai chân Kim Mao.
"A Kim chủ nhân......" Cậu ngửa đầu nhìn hắn, góc độ này mặt càng có vẻ nộn, cằm nho nhỏ, ngũ quan không tính tinh xảo, nhiều lắm là thanh tú, nhưng một đôi mắt tròn xoe đặc biệt đẹp, làm người liên tưởng đến động vật đáng yêu.
Kim Mao bị cậu nhìn đến hô hấp cứng lại, chỉ cảm thấy một đoàn dục hỏa nhanh chóng lẻn đến dưới bụng, hắn có điểm thô lỗ mà chế trụ cái gáy Tiểu Vĩ, thanh âm căng thẳng: "Liếʍ!"
Tao Cẩu thế nào càng xem càng thuận mắt? Giống như so với nam sinh hắn gặp qua đều đẹp hơn? Thậm chí so với hắn lúc nhỏ còn đẹp hơn?
Tiểu Vĩ ngoan ngoãn mà dùng chóp mũi chạm chạm chỗ kia, địa phương một đêm không tẩy không tính là dễ ngửi, nhưng cậu một chút đều không chê, há mồm liền đem qυầи ɭóŧ kéo xuống dưới, côn ŧᏂịŧ bán cương kiêu ngạo mà chỉ vào cậu, đứng dưới lớp dương mao nồng đậm cuốn khúc, đặc biệt uy phong khí thế.
"Ngô...... Ngô......" Cái miệng nhỏ mềm mại mở ra, thu hồi hàm răng cùng đầu lưỡi, từ phía trên một chút nuốt đi xuống, một mặt co rút khoang miệng đem hắn nuốt sâu đến yết hầu. Đây là Kim Mao dạy cậu chơi, Tiểu Vĩ vài lần về sau liền nắm giữ rất khá, mỗi lần có thể làm cho Kim Mao thật cao hứng, lúc này hắn vuốt người lộ ra cái cổ trắng, thoải mái đến ngưỡng đầu dồn dập mà thở dốc.
"Tê...... Tao Cẩu liếʍ thật giỏi..." Ngón tay ấm áp từ cổ áo cao cao dò xét đi vào, sờ đến một đoạn đồ vật cứng, Kim Mao biết đây là vòng cổ mình đưa, trong lòng càng cao hứng vài phần, khen ngợi mà kẹp chặt hai chân, đem người hợp lại ở bên trong, dưới bụng đĩnh động, thẳng tắp mà hướng khoang miệng tơ lụa.
"Ân...... " Tiểu Vĩ bị hung hăng đỉnh vài cái, yết hầu đều phát đau, cậu nhíu nhíu mày, duỗi tay ấn đùi Kim Mao, lại đổi lấy khống chế, bàn tay to ấn cái ót xuống, làm cậu không thể trốn tránh mà từng cái tiếp nhận người nọ bá đạo đưa đẩy.
"Ân...... Ân...... Ân......" Bị thô lỗ mà đối đãi, Tiểu Vĩ kỳ dị mà cảm thấy chính mình hưng phấn, không khỏi vặn vẹo thân mình, tay ấn đùi cũng căng thẳng.
"Hút thật sâu...... Dùng sức hút...... Ân...... Đúng rồi...... Thật ngoan......"
Trong miệng tắc đến tràn đầy, Tiểu Vĩ một câu đều nói không nên lời, hơi thở tất cả đều là hương vị xạ hương nồng đậm. Kim Mao mỗi một câu thở dốc đều làm Tiểu Vĩ càng thêm ra sức, một năm dạy dỗ trung, lấy lòng hắn, thỏa mãn hắn, đã khắc khắc ở trong đầu Tiểu Vĩ, cơ hồ trở thành một loại phản xạ có điều kiện.
Cậu động tác càng lúc càng nhanh, vật kia tựa hồ càng lớn hơn, chống trong cổ họng mềm thịt hung hăng ma xát, Tiểu Vĩ biết hắn sắp tới, hàm dưới đã cứng đến muốn rớt, miệng khô lưỡi khô, khóe miệng vừa cay vừa đau, nhưng mà vẫn ngước mắt nhìn người cao cao tại thượng kia: Kim Mao kỳ thật lớn lên rất nam nhân, là cái loại khiến nữ nhân sẽ cảm thấy đặc biệt có cảm giác an toàn, mày rậm mũi thẳng, gương mặt tục tằng, màu da so thâm, tuy rằng Kim Mao nhiễm một đầu lộn xộn, lại càng tăng khí chất của hắn, làm cho hắn có loại hùng sư khí thế, càng đừng nói một thân cơ bắp rắn chắc cường tráng cùng với chiều cao, Tiểu Vĩ có khi đều suy nghĩ, lúc trước vì cái gì đáp ứng cùng người này về nhà, có lẽ chính là do tướng mạo cùng lúc hắn đưa ly trà kia cho cậu.
"Sách!" Kim Mao lúc này vừa lúc cúi đầu nhìn cậu, bị ánh mắt nai con ướŧ áŧ của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khí huyết cuồn cuộn, một giây cũng chưa nhịn xuống, kêu lên một tiếng liền bắn ở trong miệng cậu.
"Ngô!!" Tiểu Vĩ bị rót đầy một miệng, hơn phân nửa nhiệt dịch bắn vào yết hầu, cậu híp mắt, chỉ cảm thấy trong cổ họng nóng lên, bị Kim Mao vuốt cằm kéo mở ra, thịt căn ướt dầm dề ở trên má cậu qua lại ma xát, cọ đến cậu một mặt thủy dịch trong suốt, càng khiến cậu có vẻ đáng thương hề hề lại tình sắc vạn phần.
"A............ A............" Cậu cơ hồ không khép miệng được, khẩu dịch từ khóe miệng chảy xuống, trên mặt một mảnh ẩm ướt, phía dưới thịt vật cương cứng, giữa hai chân động tình khiến trên mặt đất đều một mảnh ướŧ áŧ. Kim Mao thở hổn hển đem người nhấc lên, kéo quần xuống, hai ngón tay nhét vào hoa huyệt.
"A............ Đừng............"
"Đều như lũ lụt, hút côn ŧᏂịŧ chủ nhân thực hưng phấn sao?"
"Ngô...... Chủ nhân...... A......"Tiểu Vĩ ngồi quỳ phía trên Kim Mao, đùi thẳng phát run, gần đây làm quá thường xuyên, mới vừa tan tầm lại hầu hạ nửa ngày, cậu thể lực có điểm theo không kịp, mềm thành một bãi bùn, cậu duỗi tay đỡ bả vai Kim Mao, ngoan ngoãn mà há mồm cầu hắn: "Chủ nhân...... Ngô...... Chủ nhân tiến vào...... Tao Cẩu hảo ngứa......"
Thời điểm muốn, thẳng thắn thành khẩn mà thỉnh cầu chủ nhân. Đây là Kim Mao dạy, Tiểu Vĩ nhớ rõ rành mạch.
Kim Mao vừa lòng mà cười một tiếng, ngón tay bên trong huyệt linh hoạt mà xoay hai vòng, tinh chuẩn mà tìm được trung tâm nhô lên, kẹp hoa hạch lôi kéo ra bên ngoài, sướиɠ đến Tiểu Vĩ thét chói tai ghé vào trong l*иg ngực hắn, phun một bụng nhỏ bạch dịch.
"A............ Ngô............"
"Nơi này ngứa có phải hay không? Vẫn là nơi này?" Kim Mao ý xấu mà lại lộng hoa hạch vài cái, Tiểu Vĩ hồng mắt cắn môi nhìn hắn, thủy sắc đôi mắt thập phần câu nhân, Kim Mao nhịn không được trong lòng mềm nhũn, vê vài cái liền buông lỏng tay, đầu ngón tay dạo khắp nơi trong vách động thịt non.
"A............ A............ Không cần............ Ngô............ Đừng đυ.ng nơi đó............ A............"
Kim Mao khắp nơi tác loạn trong lúc vô ý chạm vào một chỗ, Tiểu Vĩ kịch liệt mà co rút lại vách trong, một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ từ chỗ sâu trong huyệt trào ra, làm ướt toàn bộ bàn tay hắn, còn đem đầu ngón tay đều kẹp đến phát đau.
"Ân? Nơi này thực thoải mái? Xem ra tao cẩu hoa huyệt có điểm G a, thật là tao đến không được."
"A............ A............ A............" Chỉ biết thở dốc, Tiểu Vĩ hai mắt đẫm lệ mênh mông, vận khởi chút sức lực cuối cùng xoay vòng eo, đứt quãng mà cầu xin: "Chủ nhân............ A............ Tiến vào............ Nhanh lên tiến vào............"
"Tôi đã dạy em, muốn làm thế nào?"
Tiểu Vĩ cắn môi dưới, nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn, hơi dừng một chút mới nhớ tới hẳn nói làm thế nào. Đoạn thời gian bọn họ mới bắt đầu quan hệ, Kim Mao cùng cậu chơi đùa vài kiểu Play, làm cậu trần như nhộng mà hàm chứa hai cái đạo cụ, ngoan ngoãn mà quỳ gối ở cửa, giống người vợ trong AV chờ hắn trở về, khi đó Kim Mao có thể nhẫn nhịn, luôn là muốn Tiểu Vĩ bày ra các loại tư thái xấu hổ, cầu ba bốn hồi mới bằng lòng ch*ch cậu, sau hai người càng ngày càng quen thuộc, ngược lại ít chơi loại này.
"Ngô............ A Kim chủ nhân............ Thỉnh...... Thỉnh làm Tao Cẩu...... Làm hỏng hoa tâm tao cẩu......" Tiểu Vĩ lấy tay đến phía dưới, vén lên hoa môi dính ướt, hạ vòng eo, nhu giọng nói cầu hắn.
Kim Mao bị câu thỉnh cầu này ngọt đến màu hồng phấn không chịu được, tán thưởng mà vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ, "ba" một tiếng trừu ngón tay, đỡ người, nhắm ngay liền dùng lực ép xuống.
"A........................" Vốn trong vách đang co rút lại bị mãnh liệt đâm vào, Tiểu Vĩ kêu đến vừa đau vừa sướиɠ, thịt trụ thật lớn nổi lên gân xanh, khí thế như hồng mà đỉnh tới chỗ sâu nhất, đánh vào tử ©υиɠ mềm mại, làm cậu toàn thân đều nổi lên ngọt ngào tê mỏi.
"Đừng cắn chặt như vậy! Thả lỏng!" Kim Mao vỗ mông cậu, một bên đỉnh hông, bạch bạch bạch mà hưởng dụng hoa huyệt ướt nóng nhiều nước.
Rõ ràng tối hôm qua mới lộng quá, lại trở nên chặt như vậy, Tao Cẩu có phải hay không thiên phú dị bẩm? Thế nào có thể mau khôi phục đến như vậy?
"Ngô............ Thật thoải mái............ A............ Muốn thọc thủng............"
Kim Mao chiêu chiêu ra sức, cường hãn mà đem nhục bích thao mở, liền bị chỗ sâu nhất trong cái miệng nhỏ kéo, tự phát mà giương miệng, đem dươиɠ ѵậŧ hướng bên trong liếʍ mυ'ŧ. Kích cỡ của hắn so với người bình thường còn muốn lớn hơn, dễ dàng đỉnh đến chỗ sâu thẳm, cũng bởi vậy, thời điểm mỗi lần hai người làm, Tiểu Vĩ luôn bị rót đầy tử ©υиɠ.
Tiểu Vĩ cũng không biết mình có thể hay không thụ thai, cậu từ nhỏ vì che lấp cái bí mật mắc cỡ này, căn bản không dám đi xem bác sĩ, trong nhà điều kiện cũng không tốt, không có tiền cho cậu đi bệnh viện. Chẳng qua cậu cùng Kim Mao một năm này, mười lần có tám lần thao ở bên trong cũng không thấy có cái gì, phỏng chừng cũng là không thể, cậu bắt đầu còn lo lắng, hiện tại lá gan lớn, phóng túng mà hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bắn vào.
"A............ Chậm một chút............ Hảo sâu............ Làm đến hoa tâm............ A......"
Gặp người kêu đến cuồng loạn mê say, Kim Mao chịu không nổi liếʍ liếʍ môi, hắn đem miệng cậu lấp kín, hai người trao đổi một lời khó nói hết , lại thập phần ăn ý mà môi lưỡi dính triền, Tiểu Vĩ vòng chặt Kim Mao, dán ở trên người bị hắn mạnh mẽ cuồng thao, giống như cưỡi ngựa phập phập phồng phồng một hồi lâu, đằng trước buông lỏng, bị cắm tới bắn ra.
"Ngô............ Ân............" Không kịp cởϊ qυầи áo đã sớm làm cho rối tinh rối mù, cậu cũng bị Kim Mao một thân mùi rượu lây nhiễm, say đến không biết trời trăng, ngoan ngoãn mà thư giãn thân mình, tiếp nhận xâm lấn bá đạo.
"Yêu tinh, muốn kẹp chết tôi a!" Kim Mao nhịn không được lại thô suyễn một chút, Tiểu Vĩ sau cao trào chặt đến làm người hít thở không thông, hắn cơ hồ tinh quan thất thủ.
Ở trong tình triều nồng đậm, hắn càng ngày càng cảm thấy chính mình thực dễ dàng bị Tiểu Vĩ ảnh hưởng, tựa như ngày hôm qua, vốn dĩ hắn phi thường mất mát, bởi vậy mới uống rượu một đêm. Bạn thân của hắn muốn kết hôn (cái người ở chương 1.2 ông ấy hỏi có đến không ), đối tượng kết hôn là chị gái hắn, tuy nói là thân càng thêm thân, nhưng hắn một chút đều không cao hứng. Đối với y, hắn trước sau ôm một cảm tình mạc danh khôn kể, hai người anh em cùng nhau lớn lên, hắn lại bởi vì nhìn thấy người kia tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà tâm sinh hưng phấn, mộng xuân lúc thiếu niên cũng luôn là y, nhưng mà y là thẳng nam, trước nay chỉ biết vây quanh các em gái. Kim Mao không dám vượt qua nửa bước, sợ đem tình anh em phá vỡ, chỉ có thể che dấu cảm tình của mình, nơi nơi điên chơi, phát tiết du͙© vọиɠ.
Dần dà, hắn cũng không biết rốt cuộc là bởi vì mình thích nam nhân, hay bởi vì cảm thấy là nam nhân càng tốt hơn.
Nhưng mà hiện tại, hắn lại tâm trì thần đãng, mất mát tối hôm qua đều tản mất, chỉ còn lại Tiểu Vĩ ngoan ngoãn, thủy huyệt ấm áp, cùng với từng tiếng thở dốc liêu nhân.
"A............ Chủ nhân............ Cho em............ Bắn cho em ............" Bị làm cho tiết hai lần Tiểu Vĩ thập phần bất mãn mà ưỡn ngực đi cọ hắn, mang theo tiếng khóc kêu nức nở làm Kim Mao rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu cắn hầu kết cậu, thân thể căng thẳng bắn thẳng vào bên trong.
"A........................" Tử ©υиɠ bị chọc mở nhu thuận mà giương vách trong, giống hài tử cơ khát nuốt ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm, dương mao thậm chí đem hoa môi Tiểu Vĩ ma sát đến vừa hồng vừa sưng, vật ngạnh bang bang nhếch lên ở bụng thịt hai người, đỉnh lại chỉ có thể chảy ra một chút thanh dịch, hai người thân mật mà kề sát, như một đôi người yêu khăng khít.
"A............ A............ Thoải mái............ Chủ nhân hảo bổng............"
Kim Mao thật lâu sau mới mở miệng, dùng đầu lưỡi liếʍ ướt ngón tay, ngón tay vén lên kẽ mông ướt á, vùi vào hậu huyệt khuyết thiếu yêu thương.
"Ngô............ Chủ nhân...... Không cần............ Phía trước............" Tiểu Vĩ càng thích Kim Mao thao hoa huyệt, nơi đó trời sinh vì thừa hoan, đặc biệt là sau khi trải qua một phen dạy dỗ, càng thêm mẫn cảm cùng cơ khát, có khi đang làm việc, cậu đều nhịn không được chính mình trộm trốn đi đi lộng, Kim Mao cũng không cho cậu khiêu đản linh tinh, chỉ cho phép cậu ở nhà dùng, không được mang ra ngoài, làm cho Tiểu Vĩ thẹn không dám mở miệng, chỉ có thể liều mạng chịu đựng.
"Ân? Tao Cẩu thích thao hoa huyệt sao?"
"Thích...... Thích nhất côn ŧᏂịŧ của chủ nhân...... A...... Lại đến...... Mỗi ngày đều hảo ngứa......" Thịt căn ở bên trong giảo da^ʍ nước, tiếng nước òm ọp òm ọp như là một đầu nhạc hỏng, Kim Mao dần dần thả lỏng xuống dưới.
Có lẽ cũng không quá tệ, không chiếm được một người, lại được một tao cẩu ngoan như vậy.
"Như vậy tao, em mỗi ngày rốt cuộc thế nào đi làm?" Kim Mao vỗ vỗ thịt mông Tiểu Vĩ, đĩnh hông ôn nhu mà đâm vài cái, gặp bộ dáng người kia híp mắt thập phần giống tiểu thú, cũng không khỏi mềm tâm.
"Đi tắm rửa một cái đi, ở bồn tắm hảo hảo thao em."
"Ngô...... Chủ nhân......" Vật nhỏ trong lòng ngực ăn vạ, thân thể mềm như bông, đôi mắt ướt dầm dề, tiếng nói cũng oa oa, thật là làm người luyến tiếc buông ra.
Một lát sau, trong phòng tắm lần thứ hai vang lên tiếng động giao hoan làm người tai hồng mặt nóng.