Hai người đã có hơn một tháng không làm việc này nên hiện tại thấy Cố Lan cả người trần trụi nằm ở dưới thân chính mình, Tiết Hoàn chỉ cảm thấy dục hỏa đốt người, hận không thể một đường thẳng tiến ngay vào bên trong hành lang nóng cháy chật hẹp mạnh mẽ thao lộng.
Cũng may lý trí không bị tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt nhấn chìm, bận tâm đứa nhỏ nên Tiết Hoàn cuối cùng vẫn là chịu khó nhịn xuống, chậm rãi làm khởi động. Mãi đến tận khi cái nơi non mềm chật hẹp kia bị kỹ xảo ma sát của hắn trêu trọc qua lại mà từ từ trở nên ướŧ áŧ xốp mềm, Cố Lan cũng đã lộ ra thần sắc khó nhịn, lúc này Tiết Hoàn mới rút ngón tay ra, đem hai chân Cố Lan khai mở thật rộng. Tính khí thô cứng cực nóng chặn ở ngoài miệng huyệt ướŧ áŧ, trăn trở trêu chọc mấy lần mới chậm rãi đâm vào.
“Ân…”
Màn dạo đầu được khởi động tương đối nhưng khi thực sự bị tiến vào Cố Lan vẫn là đau đến nhíu mày lại, chộp cánh tay Tiết Hoàn nắm chặt một lúc, “Đau…”
Tiết Hoàn cũng đau, hắn bị siết chặt đến đau đớn, thực sự quá chặt. Tiết Hoàn cúi người xuống, ôn nhu âu yếm cổ Cố Lan, từ xương quai xanh đến vai, sau đó ngẩng đầu lên ngậm đôi môi y, triền miên hôn mυ'ŧ tinh tế, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm y.
Hai tay Cố Lan vòng quanh cổ Tiết Hoàn, thoả thích tập trung vào bên trong nụ hôn sâu nồng tình mật ý.
Tiết Hoàn một bên hôn, hạ thân lặng lẽ lui ra ngoài sau đó lại từ từ từng chút một tiến vào, cứ thế qua lại mấy lần xong đột nhiên đâm vào toàn bộ.
Cố Lan nhíu mày phát ra tiếng hừ nhẹ hàm hồ, ngoại trừ nhất thời không quá thích ứng được cảm giác trướng bụng, ngược lại cũng không cảm thấy có bao nhiêu đau.
Tiết Hoàn buông tha đôi môi Cố Lan, ở bên má y hôn một cái, ách thanh hỏi, “Đau không?”
Cố Lan uốn éo cái eo xác định một chút mới nhẹ nhàng phun ra một hơi, lắc đầu.
“Vậy anh động.” Tiết Hoàn khẽ vuốt ve bụng dưới vẫn bằng phẳng của Cố Lan, ngữ điệu ôn nhu, “Anh sẽ cẩn thận.”
Cố Lan bỏ tay Tiết Hoàn ra, hai má ửng đỏ, “Đừng có sờ.”
Tiết Hoàn nở nụ cười, lại vuốt lên, “Sao vậy?”
Cố Lan lần thứ hai đem tay hắn đẩy ra, “Thật kỳ quái.”
Tiết Hoàn đem mặt chôn ở một bên cổ y, trầm thấp cười hai tiếng, “Xấu hổ?”
Cố Lan ôm chặt lấy cổ của hắn, không hé răng.
Tiết Hoàn nhẹ nhàng động, một tay sờ dưới thân tìm được hoa huy*t bí ẩn kia, ngón tay chặn lại một điểm no đủ đầy đặn, xoa nắn vòng vòng. Cố Lan kêu lên sợ hãi, hai chân kẹp chặt hông Tiết Hoàn, bắp đùi khẽ run, “Không muốn….”
“Không thoải mái sao?” Tiết Hoàn cười xấu xa há miệng gặm cắn vành tai Cố Lan, tăng nhanh tốc độ ma sát, đồng thời ngón tay đâm vào bên trong hoa huy*t dĩ nhiên đã hơi ướŧ áŧ, “Bảo bối, em xem, đều ướt rồi.”
Cố Lan vừa thẹn vừa giận, ở trên lưng Tiết Hoàn tàn nhẫn cào một chút, “Ai cần anh nói nhiều!”
“Được được được, anh không nói nữa.”
Tiết Hoàn quả thực không tiếp tục nói nữa mà tập trung vùi đầu làm chính sự, hắn một khi đã nghiêm túc thì miệng Cố Lan một khắc cũng sẽ không nhàn rỗi, ừ a a kêu to liên tục.
“Ách a a… Ân ha, a a a a a… Tiết Hoàn, không muốn… Quá nhanh, anh… A a a… Chậm một chút…”
Tiết Hoàn trì hoãn tốc độ, “Đau?”
Cố Lan thở hổn hển, hơi nhíu mày, “Có chút, anh nhẹ chút.”
“Xin lỗi, quá lâu không làm nên có chút kích động.”
Cố Lan trừng hắn, “Mới bao lâu!”
“Đối với anh mà nói đã rất lâu rồi.” Tiết Hoàn cúi người ôm Cố Lan, chốc chốc ở trong cơ thể y ra vào, hắn thở hổn hển triền miên hôn cổ Cố Lan. Cố Lan ngửa đầu, hai gò má ửng hồng, mi tâm hơi nhíu, trong tiết tấu ma sát hoàn mỹ của Tiết Hoàn chỉ có thể trầm thấp rêи ɾỉ.
“A ——” Đột nhiên bị đâm đến vị trí nhạy cảm, Cố Lan bị bất ngờ không kịp chuẩn bị kêu lên sợ hãi.
Tiết Hoàn ngồi thẳng lên mở rộng hai chân Cố Lan hơn nữa, cúi đầu xem nơi bộ vị giao hợp của hai người, chỉ thấy miệng huyệt non đỏ kia bị côn th*t to dài nới rộng đến tận cùng. Trong động tác một ra một vào của hắn mà bên trong run rẩy co rút, không ngừng có chất lỏng dính nị trong suốt bị kéo ra, nhỏ xuống giường, ánh nước da^ʍ mĩ khiến cho tính dục con người tăng mạnh. Tiết Hoàn hô gấp gấp gáp mạnh mẽ đâm rút mấy lần, trêu trọc Cố Lan liên thanh kêu rên sợ hãi, quanh thân da thịt đều nổi lên sắc hồng mị hoặc, bên trong dũng đạo cũng là từng trận co rút nhanh, xoắn chặt lấy Tiết Hoàn khiến hắn cau mày hừ nhẹ, suýt chút nữa không nắm giữ được.
“Bảo bối, em ôn nhu một chút, anh sẽ bị em siết gãy.”
“Anh câm miệng!”
Tiết Hoàn cười cười đè lại tay Cố Lan cùng y mười ngón giao triền, sống lưng hơi điều chỉnh vị trí cấp tốc làm vận động, tinh chuẩn mà đánh vào điểm trí mạng khiến Cố Lan tiếng rêи ɾỉ liền thành một mảnh, ở giữa mơ hồ xen lẫn khóc nức nở. Tiết Hoàn quyết định làm Cố lan đến bắn ra mới thôi, vô luận y làm sao cầu xin đều không trì hoãn tốc độ, động tác không ngừng tăng nhanh.
Kɧoáı ©ảʍ quá mức cường liệt, một làn sóng nối tiếp một làn sóng cơ hồ đem Cố Lan nhấn chìm. Y cao ngước đầu, nắm chặt tay Tiết Hoàn cuồng loạn rêи ɾỉ, không thể chống đỡ được bao lâu liền bắn ra ngoài.
Tiết Hoàn khàn giọng rên một tiếng, cúi người ôm lấy Cố Lan, ma sát trằn trọc liên tiếp không ngừng xong cũng sảng khoái mà bắn.
Cố Lan thở hổn hển, cả người nhuyễn như tương, mệt đến suýt chút nữa hư thoát. Tiết Hoàn cũng ra một thân mồ hôi, nằm trên người Cố Lan nghỉ ngơi bình phục hô hấp một hồi, lúc này mới cẩn thận tránh né thân thể Cố Lan nằm xuống bên cạnh, đem y ôm vào trong ngực, một tay xoa xoa bụng dưới, “Có cảm thấy không thoải mái hay không?”
Cố Lan khe khẽ thở hổn hển, lắc đầu, một lát sau mới mở miệng, “Anh đừng như vậy.”
Tiết Hoàn nghi hoặc, “Thế nào?”
Cố Lan không quá cao hứng, “Anh đừng có cẩn thận từng li từng tí một như thế, em là nam nhân, đừng coi em nhìn như nữ nhân, còn nữa, không phải chỉ là mang thai thôi sao, cũng không phải cái đại sự gì.”
Tiết Hoàn có chút dở khóc dở cười, “Bảo bối, em có thể tuyệt đối đừng coi thường hay không a, này đã không phải là chuyện nhỏ nữa, em sau này bất luận làm gì cũng phải coi chừng một chút, ra ngoài đừng tự mình lái xe, xuống cầu thang băng qua đường cũng phải chú ý nhiều một chút.”
“Làm như em là đứa nhỏ ba tuổi.” Cố Lan cau mày đẩy hắn ra, quay lưng đi, “Không thèm nghe anh nói nữa.”
“A Lan.” Tiết Hoàn lật người y trở lại, ôn nhu dụ dỗ nói, “Ngoan, nghe lời, bảo vệ tốt chính mình, cũng bảo vệ tốt con của chúng ta, được không?”
“Biết, biết, anh thật phiền.” Cố Lan đem mặt chôn vào trong l*иg ngực Tiết Hoàn, “Em buồn ngủ, ngủ cùng em một chút đi.”
Tiết Hoàn khẽ vuốt lưng y, “Được.”
Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ lại qua hai tháng, bụng chậm rãi nổi lên thì phản ứng thai kỳ cũng từ từ tăng thêm, mỗi ngày đều buồn ngủ mệt mỏi đến hận không thể làm ổ luôn trong chăn không động đậy, Cố Lan lúc này mới rốt cục tin lời Tiết Hoàn.
Mang thai thật sự không phải là một chuyện nhỏ, thật sự quá dằn vặt người.
Trong một tháng phản ứng nôn nghén nghiêm trọng nhất, Cố Lan đã gầy đủ năm cân khiến Tiết Hoàn đau lòng muốn hỏng, hắn không quan tâm cần phải đến công ty nữa, phần lớn thời gian đều ở nhà bồi Cố Lan. Mỗi ngày quan tâm nhất chính là Cố Lan ăn cái gì uống cái gì, vừa đến thời gian liền cùng bác sĩ dinh dưỡng ủ ở trong phòng bếp làm các loại nghiên cứu đồ bổ, hơn một tháng qua đã luyện thành một thân hảo trù nghệ.
Cố Lan mừng rỡ không chịu được, nói với Tiết Hoàn, “Không sai nha, ngày nào đó công ty phá sản anh còn có thể cầm lấy xẻng cơm mà mở tiệm, không đến nỗi đói bụng.”
Tiết Hoàn nghe cũng vui vẻ, “Em cứ chờ xem đi.”