Nhất Dạ Tình Hậu (Sau Tình Một Đêm)

Chương 27: Cửa sổ sát đất play (hạ)?

Phần đỉnh vừa mới chen vào, Cố Lan liền nhíu mày rên khẽ một tiếng, Tiết Hoàn thở hổn hển, khống chế

lực đạo chậm rãi xen vào bên trong, Cố Lan ngửa đầu gào lên đau đớn, móng tay bấm vào phía sau lưng Tiết Hoàn, “Đau quá…”

Tiết Hoàn cười xấu xa dán vào bên tai Cố Lan, “Chặt như vậy tất nhiên phải đau, sau đó mỗi ngày tôi đều nỗ lực giúp em thư giãn, có được hay không?”

Thật không biết xấu hổ! Cố Lan đỏ mặt mạnh mẽ bấm hắn một chút, Tiết Hoàn cấp tốc đáp lại, sống lưng đột nhiên dùng sức đỉnh lên, côn th*t to dài sưng ngạnh mở ra tầng tầng lớp lớp nộn thịt, vách tường chật hẹp dẻo dai chặt chẽ đem hắn bao lấy, kɧoáı ©ảʍ giống như dòng điện làm hắn phấn khởi đến phát điên, Tiết Hoàn thở hổn hển, lần thứ hai dùng sức, xuyên thẳng đến cùng.

“A…” Cố Lan chau mày há mồm cắn chặt vai Tiết Hoàn.

Tiết Hoàn nhẹ nhàng hút không khí, thân thủ xoa đùi Cố Lan hơi run, an ủi nắn nắn ấn mấy lần, ngay sau đó hai tay nâng đỡ mông đem cả người Cố Lan nâng lên để y dựa lưng vào cửa sổ sát đất, giang rộng hai chân ra mặc hắn đặt mình trong đó.

Tiết Hoàn ở nơi hai người giao hợp tỉ mỉ sờ sờ một phen, xác nhận Cố Lan vẫn chưa bị thương, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lay động sống lưng bắt đầu chậm rãi đâm rút.

“Ách a, a…” Cố Lan vịn vai Tiết Hoàn, khẽ nhíu lông mày trầm thấp rêи ɾỉ.

Tiết Hoàn khống chế tốt lực đạo cùng góc độ, tỉ mỉ tìm kiếm điểm nhạy cảm của Cố Lan, Tiết Hoàn đối với thân thể này dĩ nhiên rất quen thuộc, không đến mấy lần liền tìm được. Hắn nâng Cố Lan hơi điều chỉnh tư thế, bắt đầu dùng sức mà hướng một chỗ kia đánh tới, nhanh chóng liền trừu sáp mấy lần sau đó mạnh mẽ chặn lại, không ngừng ma sát, hung ác nghiền ép.

“A a a a a…” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt mà tới khiến Cố Lan không nhịn nổi hét rầm lêm, nước mắt sinh lý chảy xuống, dính ẩm ướt khóe mắt cùng nốt ruồi như chu sa, đỏ tươi ướŧ áŧ trơn láng dị thường dụ người.

Tiết Hoàn thở gấp liếʍ đi nước mắt trên mặt Cố Lan, dục hỏa cường thịnh mạnh mẽ đem y đặt ở cửa sổ, sống lưng thẳng tắp điên cuồng lay động, một chút lại một chút như đóng cọc nặng nề tiến vào trong thân thể y, điên cuồng đâm vào một điểm kia.

Cố Lan liên thanh hét to, thanh âm nghẹn ngào khàn khàn, vừa là vui thích vừa là thống khổ, trước người là l*иg ngực Tiết Hoàn nóng cháy như lửa, phía sau lại dán vào cửa sổ lạnh lẽo, quả thực là hai tầng băng hỏa.

Hành lang non mềm chật hẹp bởi vì côn th*t to dài không ngại phiền phức đâm rút thao lộng rất nhanh trở nên ướŧ áŧ, một vào một ra mang theo tiếng vang dấp dính, ma sát không trở ngại chút nào, toàn bộ đi vào lại toàn bộ rút ra, cực kỳ trơn trượt cực kỳ thông thuận.

Tiết Hoàn đột nhiên lui ra thả Cố Lan xuống, cấp tốc đem thân thể của y xoay qua chỗ khác, lập tức lần thứ hai từ hậu phương đâm vào.

“A —— “

Cố Lan hai tay chống trên cửa sổ, hơi khom người mở rộng hai chân, nhíu mày thừa nhận nam nhân phía sau cuồng dã đến gần như thô bạo luật động.

Bên trong dũng đạo càng ngày càng ướŧ áŧ, tiếng nước càng rõ ràng, trong lúc ra vào không ngừng có chất lỏng dính nị tràn ra, thuận theo bắp đùi trắng nõn của Cố Lan chậm rãi trượt xuống, ở trong ánh trăng sáng làm nổi bật vẻ da^ʍ mỹ tình sắc, đậm mùi du͙© vọиɠ câu nhân.

Tiết Hoàn phủ trên lưng Cố Lan, thở hổn hển hôn vai cùng sau gáy của y, lưu lại một chuỗi dấu ấn hồng nhạt, đồng thời tay phải tìm được nơi giao hợp, bàn tay dính đầy dịch thể vòng tới phía trước nắm chặt đồ vật giương lên cao giữa hai chân Cố Lan, qua lại vuốt ve, “Cứng rồi, bị tôi làm rất sảng khoái đi, hả?”

Cố Lan cắn môi nhíu lông mày, gấp gáp thở dốc.

“Sướиɠ hay không sướиɠ, hả?” Tiết Hoàn chôn sâu trong thân thể Cố Lan, bất động, đồng thời buông tay nắm chặt tính khí của y ra.

Cố Lan lắc eo, khó nhịn mà thở gấp, trong giọng nói ẩn ẩn mang ý cầu khẩn, “Tiết Hoàn…”

“Gọi tôi làm gì?” Tiết Hoàn chậm rãi động động, hơi thở ấm áp phun ở bên gáy y, “Hả?”

“Thật khó chịu, cầu anh…”

Cố Lan càng không buông Tiết Hoàn càng thích bắt nạt y, hắn muốn nhìn Cố Lan ở dưới thân hắn triệt để mở rộng, mở rộng thân mở rộng tâm, không cần thận trọng không cần thẹn thùng, mơ hồ rêи ɾỉ, cuồng loạn rít gào.

Tiết Hoàn giơ tay lên, hai ngón tay kéo vành tai khéo léo mềm mại của Cố Lan nhẹ nhàng nắn nắn, đồng thời cúi đầu hôn da thịt non mỏng nhạy cảm sau tai y, “Cầu tôi xong rồi sao? Nói ra.”

Cố Lan đều tức muốn khóc, “Mỗi lần đều như vậy, anh, anh biếи ŧɦái!”

“Không sai, tôi biếи ŧɦái.” Tiết Hoàn tìm đúng vị trí, hướng hành lang chỗ sâu thẳm kia đâm tới, “Em có nói hay không, hả?”

Cố Lan như bị mấy dòng điện bắn trúng, thân thể đột nhiên run rẩy, hành lang bên trong cũng giật giật một trận co rút nhanh, d*m thủy giàn giụa. Mới vừa nếm trải ngon ngọt, người kia lại bất động, Cố Lan khó chịu quả thực muốn chết.

“Cầu anh, Tiết Hoàn, cầu anh làm em, dùng sức làm em!”

“Là thế này phải không?” Hai tay Tiết Hoàn chặt chẽ nắm eo thon của Cố Lan, hạ thân đột nhiên phát lực, nhanh chóng mà mãnh liệt đâm rút. Bên trong dũng đạo dị thường ướŧ áŧ, cho nên khi co rúm lại phát ra thanh âm xì xì rõ ràng kèm theo tiếng vang thân thể va chạm, khiến du͙© vọиɠ nam nhân không ngừng bị kéo lên. Tiết Hoàn thở hổn hển, càng dùng sức ma sát, “Bảo bối, có phải như vậy hay không, đúng hay không?”

“Vâng, a a a… A, Tiết Hoàn… Ân ách, a a a a… Quá sâu… Aha a a a… Không muốn, ân a a a a a…”

“Mới vừa nói muốn, hiện tại lại nói không muốn, nói một đằng làm một nẻo là tật xấu phải trị, nào, bảo bối, kẹp chặt, tôi hảo hảo giúp em trị, úc trời ạ chặt như vậy, vậy thì thuận tiện giúp em thả lỏng đi.”

“A a a —— anh, anh nhẹ chút, a a a… A ách a a a a…”

Cố Lan đêm nay bị Tiết Hoàn thú hóa lăn qua lộn lại giằng co cực kỳ lâu, thay đổi mấy nơi, dùng vài loại tư thế, mặt sau làm xong lại làm phía trước, trò chơi chồng chất không lặp lại, Cố Lan thực sự là ý nghĩ muốn tự tử đều có.

Quả nhiên không phải Cố Lan lo ngại xa vời, theo cái tên này, y rất có thể một ngày nào đó sẽ chết ở trên giường.

Cố Lan kiệt sức, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, giấc ngủ này kéo dài liền mười mấy tiếng, thời điểm tỉnh lại vẫn là chính mình một người nằm ở trên giường, không gặp qua bóng dáng Tiết Hoàn.

Không ở cũng tốt, nếu ở Cố Lan bảo đảm không cần nghĩ nhiều mà quất chết hắn.

Cố Lan lẳng lặng nằm một hồi lâu mới vén chăn xuống giường, kéo thân thể đau đớn mệt mỏi khó nhịn tiến vào buồng tắm, đơn giản rửa mặt một phen sau đó đi ra lại bò vào trong chăn nằm hơn nửa giờ nữa, mới rời giường thay quần áo.

Hết cách rồi, bụng đói đến ùng ục ùng ục thét lên, chỉ có thể dậy kiếm ăn.

Mới vừa thay xong quần áo Tiết Hoàn liền gọi điện thoại đến, Cố Lan xoa xoa cái eo đau đớn mệt mỏi, đi tới cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, tiếp điện thoại.

“A Lan, mới vừa tỉnh sao?” Giọng nói Tiết Hoàn trầm thấp dễ nghe truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.

“Ừm.” Cố Lan tâm lý kìm nén tức giận, ngữ khí không phải rất tốt, “Có chuyện gì sao?”

Tiết Hoàn cười cười, “Sao vậy, tức giận?”

“Không có.” Cố Lan lý sự, “Có việc thì nói, không có chuyện gì em cúp.”

“Đừng nóng giận a bảo bối, tôi sai rồi, tôi xin lỗi.”

“Anh sai ở chỗ nào?”

“Sai vì không nên dậy sớm đi làm, hại em không thể làm thể dục buổi sáng…”

Cố Lan nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại.

Tiết Hoàn rất nhanh lại gọi tới.

“Ha ha ha, bảo bối đừng tức giận đừng tức giận, tôi đùa giỡn thôi. Đói bụng không? Em sửa sang một chút, khoảng hai mươi phút nữa tôi liền đến.”

Cố Lan nghe hắn nói xong, không nói một lời cúp điện thoại, ném điện thoại di động bịch một cái lên trên giường.

Khốn nạn!