Nhất Dạ Tình Hậu (Sau Tình Một Đêm)

Chương 14: Thần hồn điên đảo?

Tiết Hoàn không ngừng đâm rút, đưa tay tìm được nơi hạ thể hai người giao hợp, sờ được đầy tay dâʍ ɖị©ɧ dính ướt không ngừng từ trong miệng huyệt trào ra, xoa bóp mấy lần, sau đó đưa tay mò ra phía sau, ngón tay đâm vào.

“A!” Cố Lan theo phản xạ giật giật thân thể, trong miệng phát ra một tiếng than sợ hãi ngắn ngủi.

“Đừng sợ.” Tiết Hoàn cúi đầu, hôn mi tâm Cố Lan, “Tôi sẽ không làm em đau.”

Cố Lan dưới thân hắn gấp gáp than nhẹ, đáy mắt ướŧ áŧ, “Tiết Hoàn, đừng như vậy, khó chịu.”

Tiết Hoàn rút ngón tay ra, ghé vào tai hắn, “Tôi có thể cảm giác được, em chặt hơn, tôi trước hết để cho em thoải mái rồi mới làm mặt sau, có được hay không?”

Cố Lan rụt cổ, gương mặt đỏ như thiêu đốt, “Đừng làm…”

“Tôi càng muốn làm.” Tiết Hoàn cười cười hôn y một chút, một tay nâng chân y, một tay đỡ mông y, tốc độ đâm rút đột ngột trở nên gấp gáp, vừa sâu vừa nặng, một lần lại một lần, đâm đến Cố Lan ngửa đầu liên tục ngâm gọi, cả người rung động, nước mắt sinh lý đều bị ép chảy ra.

Cứ điên cuồng công kích mãnh liệt như vậy, Cố Lan không thể chống đỡ được bao lâu, rất nhanh liền quăng mũ cởi giáp đầu hàng.

Mật huyệt bên trong tiêu hồn nóng cháy căng mịn cường liệt co rút nhanh một trận, Tiết Hoàn nhíu mày cố nén du͙© vọиɠ muốn bắn tinh, thở hổn hển đem ngón tay dính đầy chất lỏng dâʍ ɖị©ɧ đâm vào hậu huyệt Cố Lan, khuấy động mấy lần lại đâm thêm một ngón, kiên trì mở rộng hành lang dị thường căng chặt.

“Không muốn, Tiết Hoàn, không muốn… A…” Cố Lan từ bên trong

cao trào phục hồi tinh thần, vô lực đưa tay đẩy đẩy vai Tiết Hoàn.

Tính khí to dài cực nóng của Tiết Hoàn chôn ở trong thân thể Cố Lan, mà Cố Lan lại vừa trải qua cao trào thân thể mẫn cảm đến không chịu được, Tiết Hoàn chỉ nhẹ nhàng động động một cái liền dễ dàng làm tan rã sức chống cự của y.

“Suỵt, em ngoan ngoãn nằm là được.”

Tiết Hoàn phối hợp ngón tay cùng tần suất đâm rút chậm rãi vận động sống lưng, hai tay Cố Lan nắm chặt vai Tiết Hoàn, nhíu mày ngửa cổ lên cao cao, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ khó có thể kìm chế.

Không sai biệt lắm.

Tiết Hoàn rút ngón tay lại, đồng thời tính khí thô trướng nóng bỏng từ bên trong mật huyệt rút ra, ngay sau đó nâng lên hai chân Cố Lan mở rộng sang hai bên, phần hông chìm xuống, đỉnh khí cụ ướŧ áŧ chặn lại cửa động đóng chặt phía sau, ma sát mấy lần sau đó bất ngờ thẳng lưng đâm vào.

“A —— ”

Tiết Hoàn cúi người ôm lấy Cố Lan, cười cười hôn lên môi của y, “Bảo bối, em kêu thành như vậy, là đau hay vẫn là sảng khoái?”

Cố Lan cũng không nói được rốt cuộc là đau nhiều hay vẫn là sảng khoái nhiều hơn, cả người bị lấp đầy đến tràn ngập, căng đến khó chịu, y nhíu mày lại, “Anh động động.”

“Muốn tôi động? Đó chính là sảng khoái.”

Cố Lan vừa thẹn vừa giận, “Không động liền cút!”

“Được, tôi động.”

Tiết Hoàn quả thực chuyển động, từ chậm đến nhanh, từ nông đến sâu, lực đạo cùng nhịp điệu đều nắm giữ được rất tốt, mới bắt đầu căng đau rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là từng trận khoái ý tê dại nhỏ vụn khó có thể diễn tả bằng lời. Sau đó, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, lực đạo càng ngày càng nặng, Cố Lan vẫn không có cảm giác đau, chỉ có kɧoáı ©ảʍ thủy chung không ngừng ở trong thân thể y cuồn cuộn ập đến. Cảm giác kia, thực sự là quá tuyệt vời.

Không thể không thừa nhận, xác thực kỹ thuật của Tiết Hoàn rất tuyệt.

Kɧoáı ©ảʍ che mất lý trí, Cố Lan mặc kệ chính mình trong sự công kích cường thế bá đạo của nam nhân, nằm dưới thân hắn cuồng loạn mà cao giọng rêи ɾỉ, tùy ý kêu to.

Ý loạn tình mê, thần hồn điên đảo.

Cố Lan nặng nề ngủ một giấc, tỉnh lại xem thời gian, đã tám giờ hai mươi. Hắn bận ngồi dậy, giữa chừng suýt chút nữa liền ngã trở lại, từ eo trở xuống vừa chua xót vừa đau, nơi tư mật kia càng truyền đến đau đớn khó có thể mở miệng.

Quá khó tiếp thu rồi, Cố Lan cau mày xoa eo, quay đầu thấy Tiết Hoàn nằm ở bên cạnh, hô hấp đều đặn, ngủ rất chìm, y hận đến nghiến răng, không nhịn được giơ tay hướng trên mặt Tiết Hoàn tát một cái, đánh xong lập tức nhanh hối hận rồi, bởi vì Tiết Hoàn mở mắt ra.

“… Hả?” Tiết Hoàn mê mang mở to mắt nhìn Cố Lan một cái, một giây sau liền nhắm lại.

Cố Lan ngừng thở nhìn chằm chằm hai phút, mãi đến tận khi xác định hắn thật sự đã ngủ, mới chậm rãi phun ra ngoài một hơi. Cố Lan vỗ vỗ ngực, vén chăn lên, rón rén xuống giường, tiến vào buồng tắm tắm rửa sạch sẽ mới đi ra, từ bên trong tủ quần áo chọn một bộ mặc vào, quay đầu nhìn thấy Tiết Hoàn vẫn đang ngủ say, cầm chìa khóa xe bước nhanh ra ngoài phòng ngủ.

Thời điểm phóng xe đến quán bar vừa vặn chín giờ, Cố Lan dừng xe xong, hạ cửa sổ xe xuống, ngồi ở trong xe chờ thời gian chừng hai điếu thuốc trôi qua, lúc này mới chậm rì rì xuống xe, hai tay đút trong túi, chậm rãi đi vào One Night.

One Night là một quán bar chế độ hội viên, yêu cầu nhập hội viên vừa tùy ý vừa biếи ŧɦái, đều phải xem tâm tình hai mỹ nữ Tạ Diểu cùng Tạ Ân Lam. Ngày hôm nay ngươi có sắc có tiền? Có thể, giao tiền làm thẻ. Ngày mai ngươi có sắc có tiền lại có quyền, vậy xin lỗi, tạm biệt không tiễn.

Why?

Không có lý do gì, chỉ là mỹ nữ Tạ Diểu hôm qua vừa mới làm móng tay liền hỏng, tâm tình cũng liền không tốt.

Rõ ràng, tối nay Tạ Diểu mỹ nữ tâm tình cũng không tốt, móng tay ngược lại cũng không tô vẽ gì, chính là khó chịu đến lợi hại.

“Ôi Trình đại thiếu, tôi có bao nhiêu năm không gặp anh rồi, ba năm? Giống như không phải đi, hay là bốn năm? Ôi anh xem trí nhớ tôi này, luôn luôn không nhớ được việc trọng yếu, có thể là do tôi chơi đùa nhiều nên thiếu chút nữa đã quên còn có nhân vật có tiếng tăm như anh a.”

“Tạ Diểu!” Tạ Ân Lam trừng mắt

liếc cô một cái.

“Ôi khát quá.” Tạ Diểu bưng rượu đỏ trước mặt lên, mạnh mẽ uống một ngụm lớn.

“Năm năm lẻ ba tháng.” Ngón tay Trình Dương khẽ vuốt ly, khẽ mỉm cười, “Tới hôm nay vừa vặn 1915 ngày.”

“1915. 9, 1, 5.” Tạ Diểu không rõ ý tứ hàm xúc mân mân môi dưới, “Trình Dương, anh thật có thể chịu đựng a.”

Tháng chín ngày mười lăm, sinh nhật Cố Lan. Năm năm trước, Cố Lan trong sinh nhật cùng ngày hướng Trình Dương biểu lộ, bị Trình Dương ngay mặt từ chối. Ngày thứ hai, Trình Dương bay đến nước Mỹ, từ đó không còn tin tức.

Trình Dương đi năm năm, Cố Lan tỉnh tỉnh mê mê năm năm.

Mà hôm nay, bọn họ lại muốn gặp mặt.

Tạ Ân Lam mịt mờ nhíu mày lại, hai bên đều là anh em, vô luận bên nào tổn thương, trong lòng anh cũng sẽ không dễ chịu.