Ngốc Tử

Soả tử - Chương 22

Chương  22: Đứa bé sinh ra (hạ)

Vì thể lực không còn, Thường Cửu sau khi sinh ngủ một giấc lại lo lắng tỉnh lại. Khi tỉnh lại thấy Bạch Túc Hiên ở bên giường trông coi cậu, nét mặt lo sợ  giảm bớt đi.

"Ca ca... " Thường Cửu mới hé miệng, nước mắt rào rào rơi xuống.

"Sao vậy? Tiểu Cửu đừng khóc, em khóc ca ca sẽ đau lòng... " Bạch Túc Hiên luống cuống chân tay lau Thường Cửu, ôn nhu hỏi:  "Có bị đau chỗ nào không?"

Hắn vừa hỏi xong, Thường Cửu khóc lớn tiếng hơn, ủy khuất lắp bắp nói:  "Tiểu Cửu chỗ nào cũng đau! Ô... Thân thể như muốn nứt ra...  "

"Đều do ca ca không tốt, sớm biết Tiểu Cửu sợ đau không nên làm cho Tiểu Cửu có bầu. " Bạch Túc Hiên một bên tự trách một bên cầm khăn nóng lau mồ hôi cùng nước mắt trên mặt Thường Cửu. Thừa dịp lúc Thường Cửu ngủ, Bạch Túc Hiên đã giúp cậu thay quần áo, thấy vết thương ở hạ thân Thường Cửu bởi vì sinh con mà bị cắt ra, hắn nhìn thấy mà đau lòng. Tiểu Cửu đau đớn thế nào hắn không tưởng tượng nổi, chính là bởi vì như vậy, hắn càng thêm lo sợ.

Thường Cửu bĩu môi, hình như trước đây chính bản thân cậu muốn sinh  ah... Cũng không thể trách ca ca...

"Ô...Dù sao thì...Dù sao thì Tiểu Cửu không muốn sinh nữa! Thật là đau... Sẽ chết mất... Ô... " Thường Cửu viền mắt đỏ bừng, rất giống một con con thỏ nhỏ bị khi dễ bi thảm.

"Tiểu Cửu nói không sinh thì không sinh. " Bạch Túc Hiên lập tức nịnh nọt gật gật đầu.

Thường Cửu nhìn xung quanh, kỳ quái hỏi:  "Ca ca. . . Bảo bảo đâu?  "

"Liễu Lệ tỷ tỷ bồng rồi, sợ đánh thức em nên ôm đi. " Bạch Túc Hiên giải thích.

Liễu Lệ ngồi trên một cái giường khác, trong lòng ôm Bạch Thiên Lý mới ngủ. Nàng đi tới đem đứa bé đặt bên gối Thường Cửu, cười nói:  "Trong mắt Tiểu Cửu chỉ có ca ca em thôi à, chị ở bên cạnh mà cũng không thấy.  "

"A. . . ! " Thường Cửu nghe vậy chợt xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Thì ra Liễu Lệ tỷ tỷ đã ở. . . Xin lỗi, Tiểu Cửu không cố ý. . .  "

"Cái gì mà xin lỗi tỷ tỷ chứ, " Liễu Lệ cười cười,  "Tỷ tỷ trở về nấu thức ăn cho em, lát nữa mang tới, hiện tại để ca ca ở lại với em nha.  "

"Dạ! Tỷ tỷ gặp lại sau! " Thường Cửu khéo léo hướng nàng gật đầu.

Bạch Túc Hiên đứng dậy tiễn nàng ra khỏi phòng bệnh, cười nói:  "Lệ Lệ, làm phiền chị.  "

"Khách khí cái gì, dù sao thì ta hôm nay không phải đi làm nha. Trái lại mi á, nhớ mấy thứ vừa mới giao phó cho mi đó ! chiếu cố thật tốt Tiểu Cửu.  "

"Dạ dạ dạ, bác sĩ và y tá cộng thêm chị, thời kỳ hậu sản hộ lý đã nói qua ba lần rồi, khẳng định nhớ. " Bạch Túc Hiên gật đầu cười.

Tiễn Liễu Lệ, Bạch Túc Hiên trở lại bên giường Thường Cửu, Thường Cửu chớp mắt, nói:  "Ca ca.  "

"Ơi?  Sao vậy?"

"Bảo bảo. . . Thật xấu ah. " Thường Cửu nhìn đứa bé bên cạnh, do dự một lát đột nhiên nói.

Phấn hồng một đoàn, lại còn nhăn nhúm.

"Không giống ca ca, cũng không giống Tiểu Cửu. . . "Thường Cửu rơi vào nghi hoặc:  " Có thật là Tiểu Cửu sinh không vậy?  "

Bạch Túc Hiên phốc một tiếng cười, mặc dù hắn lần đâu tiên nhìn thấy cũng làm ra phản ứng như thế:  "Bảo bảo quá nhỏ, vẫn chưa lớn, về sau sẽ trở nên dễ nhìn. Ca ca lúc mới sinh cũng xấu xí như thế này, Tiểu Cửu cũng thế nha.  "

Thường Cửu suy nghĩ, bất đắt dĩ tiếp nhận cách giải thích này, cậu nhìn phía Bạch Túc Hiên, nói:  "Hộ sĩ tỷ tỷ nói là bé trai, cho nên. . . Chúng ta gọi bé là Thiên Lý à?

Trước đó có nói, sinh ra bé trai nhũ danh gọi là Thiên Lý, sinh ra bé gái thì gọi Tiểu Nguyệt.

"Ừm, gọi là Thiên Lý. "Bạch Túc Hiên ôn nhu nhìn Thường Cửu cùng đứa bé bên người cậu, lòng chan chứa vui sướиɠ khi lần đầu làm cha.

"Thiên Lý. . . "Thường Cửu gọi nhũ danh bảo bảo, nhịn không được đưa ngón tay nhẹ nhàng đυ.ng trên khuôn mặt bé.

Nào biết lại làm cho con tỉnh giấc, Bạch Thiên Lý há miệng oa oa khóc lớn, Thường Cửu chân tay luống cuống mà nhìn bé, theo bản năng đem bảo bảo ôm vào trong ngực, ngửi được hương vị trên người Thường Cửu, tiếng khóc Bạch Thiên Lý dần dần nhỏ đi.

"Có phải bảo bảo muốn uống sữa không ? " Thường Cửu hơi ngồi dậy, Bạch Túc Hiên vội vàng đem cái gối đệm ở sau lưng của cậu.

Thường Cửu cởi cúc áo, ôm Bạch Thiên Lý đến gần, dựa vào bản năng, Bạch Thiên Lý ngậm đầṳ ѵú Thường Cửu mυ'ŧ.

"Ân. . . " Thường Cửu nghiêng đầu nhìn Bạch Túc Hiên, nói: "Trông  như ca ca vậy.  "

Bạch Túc Hiên sờ sờ, dở khóc dở cười nhìn Thường Cửu:  "Vẫn có chút khác . . .  "

Thường Cửu nghĩ, gật đầu, nói:  "Ân, ca ca ngậm vào dễ chịu hơn.  "

May quá, trong phòng bệnh không có người khác. . .

Bạch Túc Hiên bật cười, Tiểu Cửu thành thực quá không biết là tốt hay là không tốt.