Chương 7: Biết Bạch Túc Hiên chụp hình Tiểu Cửu trong phòng riêng ghen tị (ngồi cưỡi bồn tắm play)
Edit: Phòng riêng ở đây kiểu như phòng chụp indoor vậy
"Trương Kỳ, cô trông Tiểu Cửu một lúc, tôi chụp xong sẽ trở lại. " Bạch Túc Hiên mang túi cùng trợ lý dự định đi ra ngoài quay phim, bởi vì danh sách nhận được là phòng riêng, cho nên không tiện mang theo Thường Cửu đi.
Thường Cửu rúc trên ghế sa lon ở phòng làm việc ngủ trưa, Bạch Túc Hiên không có đánh thức cậu.
Trương Kỳ hướng hắn gật đầu: "Yên tâm đi Hiên ca! "
Bạch Túc Hiên đi ra ngoài, bỗng nhiên quay trở lại: "Không cho phép cho cậu ấy mặc, trang phục, con gái. "
"...Vâng Vâng Vâng, anh phát tiền lương anh lớn nhất. " Trương Kỳ vẻ mặt thất vọng.
Bạch Túc Hiên đi trong chốc lát, Thường Cửu xoa xoa con mắt bò dậy, theo bản năng kêu Bạch Túc Hiên một tiếng, thì phát hiện hắn không ở đây.
Trương Kỳ mang ra cho cậu điểm tâm nhỏ, cười nói: "Hắn đi vào phòng chụp riêng rồi, cho nên để tỷ tỷ tới chăm sóc em. "
"Phòng riêng là gì? " Thường Cửu nháy mắt một cái mà nhìn Trương Kỳ, rất tò mò cái từ đó nghĩa là gì.
". . . Chính là chụp ảnh. " Nàng sai rồi, nàng theo thói quen mở miệng nói phòng riêng, bé Tiểu Cửu đơn thuần như vậy nàng thực sự có chút không tốt mà giải thích phòng riêng là gì.
"Ah. . . " Thường Cửu nhu thuận gật gật đầu. Chụp ảnh cậu vẫn là biết, thứ bấm một cái gọi là máy chụp hình đi, bên trong sẽ xuất hiện người đến cũng giống như mình.
Tuy Bạch Túc Hiên muốn Trương Kỳ trông coi Thường Cửu, bất quá bản thân nàng cũng có công việc phải làm, liền đưa cho Thường Cửu máy tính bảng chơi game.
Thường Cửu mặc dù là đứa ngốc, nhưng đối với chơi game vẫn tương đối say mê.
Chơi trò chơi một lúc, Thường Cửu không cẩn thận đăng xuất ra, cậu bấm lung tung trên biểu tượng, muốn trở lại chơi trò chơi, nhưng không cẩn thận mở ra thư viện ảnh.
Có một thư mục trong thư viện ảnh được gọi là phòng riêng, tất cả đều là Trương Kỳ đưa cho Bạch Túc Hiên xem tham khảo.
Thường Cửu ngẩn người, nhìn bên trong người mẫu trần trụi, rốt cục hiểu trong miệng Trương Kỳ phòng riêng là chỉ cái gì rồi.
Ngực so với cậu lớn hơn, cái mông so với cậu vểnh hơn. . .
Cực kỳ tức giận ah. . . Thường Cửu bĩu môi, đem máy tính bảng để trên bàn. Không biết tại sao, trong lòng đột nhiên cảm giác có điểm ủy khuất
Tỉnh lại không tìm được ca ca, cậu có chút không vui. Bây giờ còn biết ca ca muốn cởi sạch quần áo cùng người khác ở chung một chỗ, trong lòng cậu ê ẩm.
Ca ca đã ba ngày chưa cùng cậu làm loại chuyện đó rồi. Tuy là vì cậu nói rằng đau. . . Nhưng mà ̣. . .
Thường Cửu cắn môi, bò lại trên ghế sa lon, dùng thảm bao lấy chính mình từ đầu đến chân, trốn ở bên trong khó chịu
Trương Kỳ cách cái bàn thấy không rõ lắm, còn tưởng rằng Thường Cửu đang ngủ. Mãi cho đến buổi chiều giờ tan việc sớm Bạch Túc Hiên mới lái xe mang Thường Cửu trở về nhà. Thường Cửu hiển nhiên mang vẻ mặt rầu rĩ không vui, Bạch Túc Hiên không biết đã xảy ra cái gì, không thể làm gì khác hơn là vừa lái xe vừa cười hỏi: "Tiểu Cửu sao rồi, sao lại mang dáng vẻ không vui vậy? "
". . . " Thường Cửu bỉu môi giận dỗi không nói lời nào. Cậu cố chấp không muốn để cho Bạch Túc Hiên biết tại sao cậu không vui.
Bạch Túc Hiên không biết rõ ý nghĩ Thường Cửu, càng muốn biết cậu lại càng không chịu nói. Bản thân hắn là người có tính khí dễ nóng nảy, tư duy Thường Cửu lại không thể như thường người bình thường hiểu được, sau vài lần hỏi cậu, Bạch Túc Hiên cũng bắt đầu có chút không kiên nhẫn, khẩu khí không tự chủ hung dữ thêm vài phần:"Có chuyện gì với em? Anh không phải bảo Trương Kỳ trông nom em sao, vậy em giận giữ cái gì? ! "
"Em. . .em không sao. . . " Thường Cửu bị ngữ khí của hắn làm giật mình, lập tức cúi đầu, bất an xoắn quần áo mở.
Bạch Túc Hiên xem tình hình giao thông, không còn quá để ý đến Thường Cửu. Qua một lúc lâu, đợi cho đến khi đèn xanh mới phát hiện người kế bên một chút động tĩnh cũng không có. Hắn hơi ngạc nhiên, quay đầu liếc mắt nhìn Thường Cửu, thấy cậu cúi đầu, nước mắt từng viên lớn mà rơi lên trên đùi, xem cái quần ướt thành như vậy, khóc được một lúc rồi.
Việc này đổi cho Bạch Túc Hiên chân tay luống cuống, kéo tờ giấy đưa cho Thường Cửu lau nước mắt, bất đắc dĩ nói: "Đừng khóc. . . Là ca ca không tốt, ca ca không nên hung dữ với em. "
Thường Cửu hít mũi một cái, nức nở mà ngừng khóc
"Vậy tại sao Tiểu Cửu lại tức giận, vì ca ca không mang em ra ngoài sao? " Bạch Túc Hiên ôn nhu nói.
Thường Cửu lắc đầu, không nói gì.
Bạch Túc Hiên buộc lòng phải nói: "Được rồi, Tiểu Cửu không muốn nói thì không nói " hắn dù sao còn phải lái xe, việc gì thì chờ về đến nhà rồi nói sau.
Về đến nhà, hai người lặng yên ăn cơm tối xong, Thường Cửu đi tắm.
Bạch Túc Hiên không hiểu ra sao mà gọi điện thoại cho Trương Kỳ: "Tiểu Cửu sao vậy, tại sao lại giận tôi? "
Trong phòng tắm Thường Cửu bỗng nhiên kêu hắn một tiếng, Bạch Túc Hiên để điện thoại di động xuống đi vào phòng tắm, Thường Cửu toàn thân trần trụi ngồi trong bồn tắm, con mắt ướt nhẹp nhìn hắn.
Bạch Túc Hiên vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên bị Thường Cửu kéo vào bồn tắm, hắn không có đứng vững, lập tức nhào vào trên thân thể mềm mại Thường Cửu, đè nặng trên ngực nho nhỏ của cậu.
"Ca ca. . .Chụp cái loại hình này, ảnh chụp, không thích. . . " Thường Cửu khóc , " biểu tình mong muốn , "Có phải là không cùng Tiểu Cửu làm loại chuyện đó, cho nên ca ca muốn cùng người khác. . . "
Tiểu Cửu biết hắn chụp là phòng riêng? Bạch Túc Hiên có chút bất ngờ, cho nên Tiểu Cửu đang ghen phải không? Hắn nhịn không được lộ ra vẻ mỉm cười: "Tiểu Cửu là vì chuyện này mà giận ca ca? "
Thường Cửu ủy khuất nhìn hắn: "Tiểu Cửu rất là buồn. . . "
Bạch Túc Hiên ôm Thường Cửu ngồi xuống, cọ mũi cậu nói: "Là ca ca không tốt, không nói cho em biết. Đây chẳng qua là công việc, ca ca làm việc mới nuôi Tiểu Cửu được, mua cho Tiểu Cửu kẹo ăn. Ca ca chỉ thích một mình Tiểu Cửu, cho nên đừng buồn có được không?"
Thường Cửu gật đầu, ôm lấy cổ Bạch Túc Hiên, hôn môi hắn một cái, nói: "Ca ca, cùng Tiểu Cửu làm loại chuyện đó a !. . . Em không đau ah. . . "
Bạch Túc Hiên thở gấp một hơi, lời mời thẳng thắn vậy sao hắn có khả năng cự tuyệt, không bằng cái lúc nhìn thấy Tiểu Cửu toàn thân xích͙ ɭõa ngồi trong bồn tắm hắn liền có phản ứng.
Bởi vì mấy ngày hôm trước sau khi phá thân Tiểu Cửu, cậu nói trong tiểu huyệt có chút đau, cho nên mấy ngày nay Bạch Túc Hiên ngoại trừ sờ sờ vυ' Tiểu Cửu, đúng thật là nhẫn nhịn đến khổ a.
Bạch Túc Hiên hôn môi Tiểu Cửu: "Cho nên Tiểu Cửu tha thứ cho ca ca sao? "
Thường Cửu lắc đầu: "Là Tiểu Cửu không tốt. . . "
Bạch Túc Hiên cười cười, nói: "Chúng ta không nói cái này. " Hắn cởϊ qυầи áo bị nước làm ướt nhẹp, lộ ra thân thể cường tráng.
Hắn để Thường Cửu mở, lộ ra bên trong hoa huyệt béo mập.
Bạch Túc Hiên đưa tay sờ xoạng lấy mật huyệt, huyệt nhục mềm mại ướŧ áŧ thật là làm cho hắn yêu thích buông tay.
"Ân a. . . " Thường Cửu phát ra tiếng rêи ɾỉ, không nhịn được tự mình sờ lên bộ ngực nhỏ nhắn xinh xắn, xoa nắn đầṳ ѵú trở nên cứng rắn.
Bạch Túc Hiên tách ra hai phiến thịt non, vân vê tiểu âm đế cất giấu trong âm thần, nhẹ nhàng mà lôi kéo xoa nắn .
"A a. . . Nơi đó. . . " Thường Cửu kêu thành tiếng, thân thể nhạy cảm phản hồi lại làm hắn vui vẻ.
Tiểu huyệt tuôn ra một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠, Thường Cửu lắc mông, nghênh hợp với động tác Bạch Túc Hiên.
Bạch Túc Hiên cắm vào một ngón tay, trong tiểu huyệt trơn trợt căng mịn, thỉnh thoảng còn có dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, hắn cười cười, đỡ hông của Thường Cửu, để cậu ngồi xuống.
Côn ŧᏂịŧ to lớn tách huyệt nhục mềm mại, tiến nhập vào trong dũng đạo căng mịn, mị thịt gắt gao bao quấn lấy côn ŧᏂịŧ, theo hô hấp co rút rồi thả lỏng.
"Ân. . . " Thường Cửu chống bên mép bồn tắm, ngực phập phồng. Cậu dạng chân ở trên người Bạch Túc Hiên, tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ lớn đẩy đến chỗ sâu trong, dâʍ ŧᏂủy̠ không kiềm chế được mà chảy ra ngoài.
Thường Cửu hít thở sâu một hơi, bỗng nhiên nâng cao mông, để cho côn ŧᏂịŧ rút ra ngoài một phần, sau đó lại ngồi xuống. Tiểu huyệt phối hợp phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ, không có sự bài xích với kích thước khổng lồ của cái cây đang ra vào trong cơ thể của mình.
Bạch Túc Hiên có chút bất ngờ với sự chủ động Thường Cửu, thấy Thường Cửu chu miệng nhỏ bé, bỗng nhiên nhận ra rằng hắn kỳ thực vẫn không bỏ xuống được a. Bạch Túc Hiên cười cười, đưa tay nắm lấy vυ' nho nhỏ Thường Cửu, ngón tay ôn nhu xoa nắn đầṳ ѵú đứng thẳng hồng nộn.
"Đừng sợ, ca ca là người của Tiểu Cửu ah. " Bạch Túc Hiên sờ ngực Thường Cửu, sáp đến cắn đầṳ ѵú.
"Ô. . . ! " thân thể Thường Cửu trắng như tuyết run một cái, ôm lấy cổ Bạch Túc Hiên, "Tiểu Cửu cũng là. . . "
Thường Cửu phập phòng cái mông, tiểu huyệt không ngừng phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ to lớn, điểm nhạy cảm bên trong không ngừng bị côn ŧᏂịŧ ma sát, eo bị đỉnh đến mỏi nhừ.
"A a. . . A. . . " Thường Cửu ngẩng đầu lên, một đôi vυ' trắng như tuyết nho nhỏ lay động trên không trung.
Bồn tắm chật hẹp hai người chen lấn có vẻ hơi chật chội, nước trong bồn tắm bởi vì động tác Thường Cửu làm bắn tung toé, phát ra âm thanh ào ào.
"A a. . . Thật sâu. . . Ân a. . . " mồ hôi từ trên trán Thường Cửu chảy xuống, nước bọt không kịp theo môi nhỏ đến khẽ nhếch tích lên Bạch Túc Hiên, Bạch Túc Hiên cầm tiểu côn ŧᏂịŧ Thường Cửu cương cứng chuyển động lên xuống, ngón tay lướt qua qυყ đầυ nhạy cảm, một bạch trọc dịch từ trong niệu đạo phun ra ngoài, tay Thường Cửu mềm nhũn, không chống lên được bồn tắm, người ấy bổ nhào trên người Bạch Túc Hiên.
"Ngô ngô. . . " Bạch Túc Hiên hôn lên đôi môi mềm mại Thường Cửu, đêm tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng cậu ngăn lại. Đầu lưỡi cậy mạnh xông vào khoang miệng không phòng bị của Thường Cửu, môi lưỡi quấn quít phát ra tiếng vang mập mờ, cướp đoạt lấy dưỡng khí không có mấy còn dư lại của Thường Cửu.
Hôn Thường Cửu đến hô hấp không thông nhuận, Bạch Túc Hiên đành lưu luyến không rời mà rời khỏi, rời khỏi nhưng vẫn không quên gặm cắn cánh môi đỏ tươi của cậu.
Bạch Túc Hiên ôm lấy Thường Cửu, đem côn ŧᏂịŧ hung hăng xỏ xuyên qua hoa huyệt cậu.
"A a --! Ân. . . A a. . . Hắc a. . . " Thường Cửu ôm thật chặt Bạch Túc Hiên, cảm giác được trong bụng có một dã thú thô to hung mãnh hung hăng va chạm điểm nhạy cảm của cậu.
Nhũ hoa trắng nõn cứng rắn trên ngực ma sát, đầṳ ѵú nhạy cảm bị ma sát càng thêm sưng to lên.
Bạch Túc Hiên nhanh chóng thao tiểu huyệt căng mịn, khi côn ŧᏂịŧ cắm vào, còn nghĩ để một ít nước nóng tiến vào, nội bích co rút lại chèn ép côn ŧᏂịŧ, sảng đến Bạch Túc Hiên thở hổn hển làm càng thêm dùng sức.
"A a. . . Ca ca. . . Dùng quá sức rồi. . . Ân. . . A a a --! " Thường Cửu bỗng nhiên cất cao âm điệu, lắc eo, tay chân bị thao đến bủn rủn vô lực, eo một trận tê dại, một cỗ đại dâʍ ŧᏂủy̠ từ huyệt tâm phun trào ra ngoài, dươиɠ ѵậŧ bắn tất cả lên mặt Bạch Túc Hiên.
Bạch Túc Hiên ác thú vị mà dùng ngón tay xóa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ Thường Cửu bắn ở trên người mình, sau đó đưa ngón tay nhét vào trong miệng Thường Cửu.