『 Trong công viên quay video dâʍ ɭσạи 【sữa phun lên ống kính, cửa xe mở toang phơi khô da^ʍ huyệt ướŧ áŧ, bị người qua đường cuồng thao. "Easter Egg", nếu anh hai mất trí nhớ.】』
. .Bạch trọc đậm đặc bắn vào miệng Lục Hoa, cậu hơi ngẩng cổ lên, cố gắng nuốt, có vài giọt từ khóe miệng chảy xuống dính trên cằm trắng nõn, cùng với đôi môi đầy đặn bị dươиɠ ѵậŧ thao đến sưng đỏ càng thêm rõ nét. Trong đêm đen rõ nhất là đôi mắt sáng ngời, ánh đèn xe vàng tờ mờ bên cạnh chiếu lên mặt cậu, khiến cho mỹ nhân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên ghế dài ở công viên càng thêm khí tức dâʍ ɭσạи. Mỗi tấc da thịt tản mác ra mùi vị tìиɧ ɖu͙© nồng nặc, khiến người ta trở nên điên cuồng.
Lục Dạ Hằng thở hổn hển lắng xuống thoải mái do cao trào, ánh mắt dán chặt trên người Lục Hoa, vừa thâm tình vừa nóng bỏng. Lục Hoa hơi híp mắt, một bộ dạng đang mơ màng say sưa, chóp mũi đáng yêu động động như đang tìm kiếm mùi hương nào đó, rốt cuộc men theo mùi thịt sống đậm đà, ngượng ngùng tìm được đại dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xáp đến thân mật cọ loạn, đem khúc thịt còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ từng chút quẹt lên mặt, đói khát hé miệng nhỏ đem quả trứng của nam nhân ngậm vào miệng nuốt vào nhả ra, bàn tay nhỏ bé cầm một bên khác phủ lộng làm Lục Dạ Hằng càng thêm thở dốc nặng nề.
Lục Dạ Hằng cố nén du͙© vọиɠ, tàn nhẫn rút dươиɠ ѵậŧ trong miệng Lục Hoa ra, nâng gương mặt nhỏ nhắn của cậu lên, cười nói; "Bảo bối, muốn anh hai chơi tiểu lãng huyệt sao?"
Lục Hoa làm bộ tội nghiệp, gật đầu nói: "Muốn, muốn lắm... Da^ʍ huyệt ngứa cả đêm, anh hai cũng không thèm chạm vào. Ô ô... anh hai nhất định không thương nó rồi, nhưng mà nó muốn anh hai lắm..."
Lục Dạ Hằng cười nhẹ nói: "Da^ʍ huyệt Lục Hoa ngoan nhất, Lục Hoa cũng phải ngoan như vậy, cho nên phải nghe lời. Chờ anh quay lại bộ dạng dâʍ ɭσạи này, liền thỏa mãn em."
Nói xong, nam nhân quay vào xe lấy ra máy quay phim, hướng về Lục Hoa còn chưa hiểu mô tê gì cả, bắt đầu dụ dỗ: "Người đẹp, sao nửa đêm không ngủ, còn không mặc quần áo ngồi đây?"
Lục Hoa lập tức tiến vào trạng thái, dịu dàng nói: "Bởi vì ngủ đến nửa đêm, da^ʍ huyệt đột nhiên thật là nhột, nhột muốn chết, cái vυ' cũng phồng căng, cả người trên dưới đều muốn được đàn ông sờ, nên... cho nên liền đi ra ngoài, muốn tìm một người đàn ông yêu thương."
Lục Dạ Hằng đi lên trước, một tay cầm vυ' Lục Hoa xoa xoa, máy quay còn cố ý cho ngực sữa một cảnh đặc tả, nghi ngờ nói: "Cái vυ' này vừa lớn vừa tròn, sờ tốt chết, nhưng sao vừa chạm vào đầṳ ѵú liền cứng rắn dâʍ đãиɠ như vậy? Thật sự không có bị đàn ông chạm qua sao?"
Lục Hoa uốn éo người, dùng sức đem hai bầu vυ' căng tròn dâng lên tay nam nhân, hừ kêu: "Ưʍ... Thật thoải mái, dùng lực... Đúng, bóp đầṳ ѵú em, a... Thật thoải mái. Đồ ngốc, ai nói với anh là không, không có bị đàn ông chạm qua, ư a... Xoa bên kia vυ', nha, bóp em sướиɠ quá, thật giống với thủ pháp của anh hai em a..."
Nam nhân rút tay lại, cười lạnh nói: "Thì ra là một tiểu tao hóa lσạи ɭυâи với anh trai mình. Vậy sao cưng không để anh trai chơi cưng, tối mịt chạy đến vụиɠ ŧяộʍ là thế nào?"
Lục Hoa ưỡn ngực kề sát người nam nhân, nũng nịu nói: "Không cần đi mà, người ta đang được anh chơi sướиɠ quá... Anh hai bỏ rơi em đi tham gia yến hội, trễ như vậy vẫn chưa thấy về, em thật khó chịu. Ô ô... dâʍ ŧᏂủy̠ chảy làm ướt hết drap giường, tiểu tao động không được ăn dươиɠ ѵậŧ muốn khóc đến chết. Anh là người xấu, không thương tiếc người ta..."
Lục Dạ Hằng đem máy quay phim nhắm ngay hạ thân Lục Hoa, nói: "Chỉ bằng cưng nói, anh làm sao biết da^ʍ huyệt cưng có đủ dâʍ đãиɠ hay không, có mùi vị hay không? Cự pháo của anh có thể thao da^ʍ huyệt cưng, muốn thao thì banh chân ra cho anh đây kiểm tra một chút, có bị thao lỏng chưa?"
Lục Hoa phong tình vạn chủng cười một tiếng, quyến rũ lắc lư mái tóc dài, hướng về ống kính mở rộng hai chân, đem hai cái lỗ ướt dầm dề cùng tiểu nhục bổng bé xinh và trứng lồ lộ trước ống kính. Nam nhân hô hấp nặng nề hơn, chậm rãi đem máy quay phim di chuyển lên trước, trong ống kính chỉ còn lại nộn bức hồng hồng ướt đẫm. Hắn chen ngón tay vào trong, thấp giọng nói: "Thật đẹp mắt. Ngoan, đừng lộn xộn, cho anh đây kiểm tra kỹ một chút, có hay không bị lỏng rồi?"
Tao huyệt trống trải một đêm bị ngón tay của nam nhân gian da^ʍ, mặc dù không phải dươиɠ ѵậŧ to lớn nhưng lại linh hoạt, bên trong huyệt xoa làm đâm đâm khắp nơi, Lục Hoa sướиɠ đến mức da^ʍ kêu liên tục: "Không có... Tao hóa tốt nhất chính là cái da^ʍ huyệt nộn nộn này. Ưʍ... thao thế nào cũng sẽ không lỏng, a nha... Sướиɠ quá, em bị ngón tay gian da^ʍ, ấn sâu hơn, a... Đâm đến hoa tâm rồi, muốn đến... Người tốt, anh yên tâm chơi. A! Tao hóa có thể chịu được..."
Nam nhân ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ống kính, bên trong là hình ảnh cực kỳ dâʍ đãиɠ. Đem da^ʍ huyệt Lục Hoa chụp rõ ràng, hai ngón tay nam nhân ở bên trong không ngừng ra ra vào vào, mỗi lần rút ra đều mang theo chất lỏng nhớp nháp trong suốt, nhục huyệt không ngừng ngọ nguậy, cố gắng kẹp chặt ngón tay thon dài.
Dươиɠ ѵậŧ nam nhân trướng chịu không nổi, rút ra ngón tay ướt dầm dề, đem máy quay đặt trên giá rồi ôm Lục Hoa. Lục Hoa thuận theo cái ôm của nam nhân, cố gắng tách hai chân ra, hỏi: "Người tốt, anh muốn chơi em sao? Nhanh nhanh một chút ~ chơi xong người ta còn phải về tiếp tục cho anh hai chơi nữa... Anh ấy uống rượu xong lúc về khẳng định sẽ muốn chơi cái da^ʍ huyệt mình thích nhất ~."
Nam nhân thấy Lục Hoa vừa sung sướиɠ vừa gọi anh hai, trong lòng hết sức ghen tị. Hắn hung hăng niết âm đế Lục Hoa một cái, lạnh lùng nói: "Thao chết tao hóa! Nếu muốn anh trai cưng thì nhịn để hắn vào thao đi, còn cầu xin anh làm gì hả?"
Nói xong nam nhân muốn bỏ Lục Hoa ra rời đi, nhưng dươиɠ ѵậŧ sưng đến khó chịu, hơn nữa cực phẩm mỹ nhân kia hắn cũng không bỏ được... Không muốn thỏa mãn da^ʍ huyệt cậu, vì vậy dươиɠ ѵậŧ liền chen vào thí mắt Lục Hoa.
Thí mắt Lục Hoa cũng là cực phẩm trong cực phẩm, vừa rồi còn chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, muốn mà không được. Cậu cho là nam nhân sẽ thích thao da^ʍ huyệt hơn nên mới không biết xấu hổ dùng huyệt trước câu dẫn, bây giờ bị thao thí mắt, cậu cũng vui vẻ, chủ động vặn vẹo trên người nam nhân, phóng đãng kêu: "Dươиɠ ѵậŧ thật giỏi, a ha... Chơi giỏi quá, anh sớm nói thích, a... Chơi thí mắt, thí mắt tao hóa muốn làm chết dươиɠ ѵậŧ, nha... Nhanh lên một chút, chơi đến tuyến tiền liệt của tao hóa, ưm a... Muốn bay, bay sướиɠ quá, hức a..."
Nam nhân cũng sung sướиɠ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, ra sức làm, chỉ hận không thể đem hai quả trứng cũng đi vào thao, thấp giọng thở gấp: "Mẹ nó sướиɠ quá. Quá da^ʍ! Lần đầu tiên được chơi cái mông dâʍ đãиɠ đến vậy, mẹ nó cắn chặt thật. Hưm, chơi chết cưng. Nói! Tao thí mắt có bị dươиɠ ѵậŧ chơi qua chưa?"
Lục Hoa thoải mái không kiềm chế được, phản xạ có điều kiện đáp: "Có chơi qua, a... Anh trai cũng thích tao thí mắt em, hưm a.... Sướиɠ quá, đã chơi qua nhiều lần, thích dươиɠ ѵậŧ... ưʍ... Làm em, làm chết em..."
Nam nhân mặc dù đã sớm biết câu trả lời, nhưng khi nghe Lục Hoa nói vẫn là nổi cơn giận dữ, giống như muốn hả giận mà dùng sức xoa vυ' Lục Hoa. Cặρ √υ' nhạy cảm hoàn toàn bị xoa mấy cái liền phun ra một luồng sữa thơm ngọt, tất cả đều phun lên ống kính...
Nam nhân bị cảnh tượng dâʍ đãиɠ trước mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bắn một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào mông Lục Hoa mới chịu bỏ qua. Lục Hoa bị làm cho mất sạch khí lực, nhưng da^ʍ huyệt cả đêm trống vắng vẫn chưa được thỏa mãn, luôn cảm thấy thiếu một chút. Kết quả nam nhân đứng dậy đầu tiên, Lục Hoa ôm lấy eo nam nhân không cho hắn đi, mềm nhũn nói: "Anh hai, anh còn không thao da^ʍ huyệt Lục Hoa mà, ngứa muốn chết."
Lục Dạ Hằng đẩy tay Lục Hoa ra, lạnh lùng nói: "Không phải anh hai không có ở đây nên đi vụиɠ ŧяộʍ sao? Anh hai cái gì, đợi một lát có dươиɠ ѵậŧ tùy tiện tới, em để cho hắn thao đi. Dù sao da^ʍ huyệt chỉ biết đến dươиɠ ѵậŧ."
Lục Hoa bị nói đến sững sờ, nước mắt lập tức tràn ra. Bọn họ nói những lời đó, không phải là tình thú sao? Cậu cho là anh hai thích nên mới phối hợp, giữa những tình nhân thỉnh thoảng bày ra tình thú không phải rất bình thường sao? Nếu như người khác, cậu làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc đυ.ng chạm thân thể, Lục Hoa tức giận kêu to: "Lục Dạ Hằng! Anh là tên khốn khϊếp! Anh lại... nói em như vậy. Nếu không phải là anh, em... Anh cút đi, em không muốn anh chạm vào nữa."
(bài học rút ra: cô nào muốn chơi tình thú với người yêu cũng tém tém nha...chơi nhiều nó phản dam là bỏ bu...)
Lục Dạ Hằng tất nhiên biết Lục Hoa chỉ thừa nhận một mình hắn, nếu không phải hắn, Lục Hoa cả đời cũng sẽ không có người đàn ông khác. Tuy nhiên, hắn cố ý nói vậy để chọc giận Lục Hoa vì muốn chơi cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn (đậu má...). Haizz, mặc dù đau lòng, nhưng mà cái sự ác ôn vl của hắn vẫn chiếm thế thượng phong. Dù sao Lục Hoa cũng không tức giận được lâu, hắn lập tức sẽ cho cậu sướиɠ đến thăng thiên ngay ấy mà. Lục Dạ Hằng dằn xuống đau lòng, lạnh lùng nói: "Là em nói đấy. Vậy thì tự mình ở đây đi."
Buông ra lời tàn nhẫn, Lục Dạ Hằng lại đi thật. Lục Hoa vô tri vô giác trở về nằm trong xe. Cửa xe cũng không đóng, hai bắp đùi buông thõng bên ngoài. Mặc dù tức giận, nhưng da^ʍ huyệt vẫn chưa được thỏa mãn không ngừng chảy nước ra ngoài, khiến cả người ngứa ngáy khó nhịn. Anh hai chê thân thể cậu lẳиɠ ɭơ, một khắc cũng không được ăn đại dươиɠ ѵậŧ. Ô ô, cậu thế nào lại biến thành như vậy, nhưng mà, thật khó chịu. Cậu muốn, muốn anh hai.
Lục Hoa tự giận bản thân đem một chân gác lên lưng ghế, hướng về phía bên ngoài lộ ra hạ thể, hong khô da^ʍ huyệt ướt đẫm. Gió đêm thổi tới trên huyệt thịt trống vắng, tao nhục không nhịn được run lên, so với hồi nãy nóng hừng hực thì khá hơn một chút.
Ai ngờ Lục Dạ Hằng lúc này đang núp bên cạnh, thấy Lục Hoa mở lớn chân hong khô da^ʍ huyệt, không nhịn được buồn cười. Tiểu tao hóa của hắn sao có thể đáng yêu đến vậy. Hơn nữa, cái tư thế này của cậu cũng quá dâʍ đãиɠ, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy trong xe lộ ra một cái mông to, sau đó ở cánh cửa mở lớn là hạ thể sống động chờ người đến thao.
Lục Dạ Hằng du͙© vọиɠ tăng vọt, cũng không ủy khuất bản thân nữa, mặt đầy háo sắc đi tới Lục Hoa.
Lục Hoa chịu đựng gió lạnh lướt qua tao động, trông chờ cơn gió đem dâʍ ŧᏂủy̠ làm khô, trong lòng suy nghĩ cùng anh hai nhu tình mật ý, càng nghĩ càng thương tâm, không chú ý động tĩnh xung quanh. Thời điểm cậu phản ứng lại, tao huyệt đang hé miệng đã bị người xâm phạm... Dươиɠ ѵậŧ bự nóng như lửa hưởng thụ thao làm tao huyệt cậu, khiến hắn cũng thật thoải mái... Lục Hoa bây giờ mới phản ứng được, nhưng anh hai cũng thật quá đáng, vì muốn chơi tình thú lại nói ra những lời đó. Cậu dứt khoát làm bộ không nhận ra, âm thanh khϊếp đảm hỏi: "Ai? Đi ra, không muốn... Tên khốn khϊếp, dám cưỡиɠ ɠiαи ta. Cứu mạng, a..."
Nam nhân thấp giọng cười nói: "Cưỡиɠ ɠiαи? Cưng banh da^ʍ huyệt nằm đó, không phải chờ ai đó tới thao sao? Ha, nhìn cưng ăn ngon miệng chưa kìa, anh đây đút cưng ăn dươиɠ ѵậŧ, nhìn cưng cũng thật quyến rũ. Hưm, dùng sức kẹp vào, sướиɠ chết được."
Lục Hoa được chơi đến vô cùng thỏa mãn, cũng lười phản kháng, chỉ buông ra mấy lời da^ʍ kêu: "Hức a... Lâu lắm rồi chưa được ăn cây gậy thịt to nào như vậy. Em mới không phải chờ anh thao... Nam nhân của em đem em vứt chỗ này, anh ấy, ưm a... Không hiểu phong tình gì cả. Khốn khϊếp, không ngờ anh khỏe quá, anh chơi so với ảnh còn thoải mái hơn, ưm a... Sâu quá..."
Nam nhân được khen ngợi càng đưa vào sâu hơn, hỏi: "Lại đem một vưu vật như cưng bỏ rơi, hắn quả thật có mắt như mù. Đi theo gia đi, dươиɠ ѵậŧ bự của anh với của hắn, ai chơi cưng sướиɠ hơn hả?"
Lục Hoa uốn éo cái mông dâʍ đãиɠ nghênh hợp nam nhân, lẳиɠ ɭơ nói: "Anh bự, nha... Dươиɠ ѵậŧ anh là cái lớn nhất em từng ăn, muốn thao chết em, a nha... Cho tới giờ chưa từng thoải mái như vậy, thao chết em, dươиɠ ѵậŧ bự của anh, tao hóa muốn cho anh thao..."
Lục Dạ Hằng nhìn bộ dáng tràn đầy xuân tình của Lục Hoa, biết tiểu tử này lại bị mình thao cũng vui vẻ không thôi. Cũng không trêu chọc cậu nữa, hắn ôm lấy người của mình ôn nhu hôn. Lục Hoa lúc đầu vùng vẫy hai cái, về sau cũng ngoan ngoãn thuận theo hắn.
Hai người mạc thiên tịch địa(*) làm loạn một trận. Lục Hoa bị thể lực biếи ŧɦái của nam nhân làm cho cả người vô lực, nằm trong ngực nam nhân, cũng không quên sau đó tính sổ, hừ nói: "Đã nói không cho anh chạm vào rồi, còn về chi nữa?"
(*) (幕天席地/mạc thiên tịch địa (thành ngữ): chỉ sự phóng túng, khoái đạt. )
Lục Dạ Hằng tay xoa xoa vυ' Lục Hoa, ôn nhu dụ dỗ nói: "Bảo bối ngoan, em không cho anh hai chạm vào, chẳng lẽ muốn anh nghẹn chết sao. Những lời vừa nãy là anh cố ý nói bậy để chọc giận em. Anh biết Lục Hoa bảo bối trong lòng chỉ có mình anh mà thôi, dù dâʍ đãиɠ đến chết cũng chỉ nhận cây dươиɠ ѵậŧ của mình anh."
Lục Dạ Hằng lại ghé lên mặt Lục Hoa hôn loạn xạ, thủ thỉ nói: "Bảo bối, anh hai yêu em chết được, sao em có thể tốt như vậy... Chờ anh hai làm xong tuần này liền tới trường bồi em, được không?"
Lục Hoa bị nam nhân nói đến mức trái tim cũng tan chảy ra, vốn cũng không phải thích trêu chọc tâm tình người ta, liền không so đo nữa, tùy ý cho nam nhân ôm cậu vào trong ngực hôn hôn rồi sờ một cái, đang mong chờ anh hai đến trường học bồi cuộc sống của mình.
Một tuần nay Lục Hoa không làm sao đến trường được, tận lực kéo dài thời gian ở công ty Lục Dạ Hằng, cố gắng theo các tiền bối học hỏi kinh nghiệm làm việc, tùy thời tùy chỗ nghe ông chủ sai bảo, đến phòng làm việc bồi ngủ. Cuộc sống trôi qua tương đối dễ chịu, cả người như phát sáng, kiều diễm ướŧ áŧ bức người.
Lục Dạ Hằng hoàn thành xong một hạng mục lớn, thời gian rảnh rất nhiều, lập tức như đã hứa bồi Lục Hoa đi học. Trường cấp 3 quý tộc đặc biệt nhất chính là ở chỗ vô cùng tự do, chỉ cần lên lớp vào sáng sớm nửa học kỳ đầu, thời gian còn lại học sinh có thể lựa chọn nếu thích thì lên, thuận tiện tự học chuẩn bị thi cuối kỳ.
Lục Hoa không có thấy sắc quên bạn, đem anh hai đuổi đi phòng tự học tìm chỗ ngồi, còn mình thì đi tìm Nguyễn Ngưng bé bỏng. Lục Hoa bị sắc mặt Nguyễn Ngưng dọa cho giật mình, hỏi kỹ ra mới hay cậu ta với Sở Phóng là hoàn toàn "gãy" cmnr. Lục Hoa nhức đầu, quả nhiên phương pháp của anh hai không đáng tin cậy chút nào. Nguyễn Ngưng nổi gân xanh, bây giờ còn có thể làm sao nữa?
Lục Hoa đang khổ sở tìm cách khuyên nhủ thế nào, chỉ thấy Sở Phóng thong dong từ xa đi tới đứng trước mặt Nguyễn Ngưng. Nguyễn Ngưng lập tức đứng lên muốn đi, kết quả bị con gấu Sở Phóng ôm lấy, ôm không buông tay, sau đó chịu đựng làm bộ tội nghiệp nói: "A Ngưng, em không muốn anh sao? Ngày đó em ném lại một câu chia tay rồi bỏ đi, anh còn chưa đáp ứng mà ~~~~ Sao em có thể làm thế, ngủ với anh xong cũng không chịu phụ trách?"
Lục Hoa chớp mắt mấy cái. Quể, cái này... là cái tình huống gì đây? Sở Phóng hùng hồn đâu sao lại thay đổi rồi? Quả nhiên có chút không thích ứng nổi, Lục Hoa vội vã chạy lẹ đi tìm anh hai yêu dấu của mình.
Nguyễn Ngưng cũng đần ra, cho rằng Sở Phóng muốn khi dễ mình, cậu dùng sức giãy giụa nhưng không sao thoát ra được, bất đắc dĩ nói: "Sở Phóng, đã qua nhiều năm vậy rồi, chúng ta đều đã thay đổi, cần gì phải làm khó nhau thế. Buông tôi ra đi, tôi không còn là A Ngưng đơn thuần trẻ trung kia của cậu nữa."
Nguyễn Ngưng cười khổ trong lòng, trước đây vì muốn chọc giận Sở Phóng nên nói mình đã trải qua vô số người, bây giờ có giải thích nữa hắn cũng sẽ không tin, dứt khoát bịa chuyện một chút để hắn rời đi. Cậu mệt mỏi rồi, cũng sợ nữa, sợ thái độ muốn tới thì tới muốn đi thì đi của người đàn ông này.
Sở Phóng nào chịu nghe theo, chăm chú nhìn Nguyễn Ngưng, nói: "Anh không quan tâm, anh chỉ biết là anh muốn em. Cho dù em có trở nên như thế nào đi nữa anh đều muốn. Quá khứ anh không cần, bắt đầu từ hôm nay em chỉ có thể là của anh."
Nói xong, Sở Phóng không biết xấu hổ xáp lại hôn, Nguyễn Ngưng có đánh hắn cũng không chịu thả tay ra, còn vô sỉ hơn đem tay lần mò vào trong quần áo Nguyễn Ngưng, mơ hồ ca ngợi: "Ưm, A Ngưng... Da em thật trơn trượt, mịn quá, sờ thích thật. Ngoan, đừng lộn xộn, cho anh sờ một cái, anh đã muốn nhiều năm rồi..."
------ ☆ ------
Trường quý tộc
Máy quay phim
--------------------
Tui chợt nhận ra một điều là mọi người không coi theo thứ tự mà chương nào có cặp SPxNN là lượt xem nhiều hơn cả =))))))