Anh Trai Dâm Ma Và Em Trai Dâm Đãng

Chương 14: Núp dưới bàn lúc họp!!

『 Núp dưới bàn dâʍ ɭσạи lúc họp 【lén lút làm trong phòng đông người, chân thao ngực sữa, ngón chân chơi hai huyệt. "Easter Egg", Lục Hoa phát tao lần một】』

. .

(Note: Easter Egg (彩蛋) hay Trứng Phục Sinh trong điện ảnh có nghĩa là "chi tiết thú vị trong phim". Thường thì kiểu những chi tiết nhỏ này hay bị bỏ qua hoặc tinh ý tìm hiểu sâu mới phát hiện ra. Thiệt sự tui cũng hông hiểu tác giả để Easter Egg chỗ này nghĩa là gì... chắc để ám chỉ em Hoa lên cơn mà người trong phòng họp không để ý ấy =))))

Tặng hình quả trứng nà)Lục Hoa ăn cơm xong nằm trên ghế salon nghỉ ngơi, quả nhiên là đồ đê tiện lẳиɠ ɭơ dùng thân thể kiếm tiền, trừ thỏa mãn du͙© vọиɠ sung mãn của ông chủ thì cái gì cũng không cần làm. Trong phòng làm việc nhiệt độ rất cao nên Lục Hoa cũng không cần mặc quần áo, ngọc thể nằm lăn lê lết, da thịt trắng như tuyết kết hợp hai chấm đỏ tươi trước ngực, còn có khu vực tam giác lông lá đầy hấp dẫn, đơn giản chỉ nằm cũng khiến cho người khác có suy nghĩ bậy bạ không kiềm được. Lục Dạ Hằng phê duyệt một số văn kiện, ngẩng đầu lên một chút nhìn Lục Hoa, cho dù ngủ như vậy nhiều lần, hắn mỗi lần nhìn đều mê mẩn, lộ ra niềm vui sướиɠ vì Lục Hoa cũng yêu mình. Nếu không... nghĩ đến em trai tư vị thân thể tuyệt vời này bị thằng đàn ông khác đè dưới thân tùy ý xâm phạm thưởng thức, hắn đoán rằng mình sẽ ghen tị đến mức đi gϊếŧ người mất.

Lục Hoa vẫn không quên mình bây giờ đang có thân phận là thư kí, lần này thật sự có cảm giác bị ông chủ thị gian, lãng huyệt vừa được thỏa mãn lại ướŧ áŧ một chút. Cậu không nhịn được co chân lại, làm bộ lơ đãng phơi bày cảnh xuân ở hạ thể mình nhiều hơn.

Thời điểm Lục Hoa nhịn không nổi muốn nhào tới lần nữa thì điện thoại trong tay vang lên. Lục Hoa nhận điện thoại, lại cố ý thay đổi tư thế. Tiểu mẫu cẩu giống như quỳ nằm trên ghế salon, mông to núng nính hướng về phía Lục Dạ Hằng. Cái mông thiếu thao vô sỉ lắc lư, mơ hồ thấy được thủy quang chảy xuống ở khe thịt...

Lục Dạ Hằng thầm mắng một tiếng tiểu lãng hóa, nhưng lại để bút trong tay xuống, mắt không chớp nhìn Lục Hoa đang phát tao.

Lục Hoa sao có thể không biết nam nhân đang nhìn mình. Nước trong tao động chảy càng dữ dội hơn, ngay cả âm thanh nói chuyện điện thoại cũng nhuốm mùi quyến rũ. Nhưng Nguyễn Ngưng đầu bên kia căn bản là không nghe ra, tâm tình phức tạp tâm sự với Lục Hoa: "Lục Hoa, tớ lại ngủ với hắn rồi."

Lục Hoa không cần hỏi cũng biết bạn tốt đang nói tới ai, ngón tay vân vê tóc, trả lời: "Chuyện đó không phải là bình thường sao? Dù sao đã nhiều năm như vậy cậu cũng không thể quên hắn."

Nguyễn Ngưng trầm mặc một hồi lại nói: "Cậu nói xem, tớ có nên hay không làm bộ như mấy năm nay đều "check" qua vô số kiểu người, cho hắn biết tớ không phải không có hắn là sống không được, ai bảo hắn ta năm đó không nói tiếng nào liền bỏ rơi tớ."

Cái vấn đề này... Lục Hoa thiệt cũng không biết trả lời làm sao. Đang xoắn xuýt thì thấy Lục Dạ Hằng đi tới, đoạt lấy di động, đáp lời Nguyễn Ngưng: "Liền làm như vậy đi. Sở Phóng nhất định sẽ ghen. Tên đó chính là cặn bã, không kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn một chút, cậu cam lòng sao?"

Nguyễn Ngưng vừa nghe, lúc này trả lời: "Tất nhiên là không cam lòng rồi. Được, cứ thế đi, chọc hắn tức chết!"

Lục Hoa nghe thế có chút sững sờ, ngồi dậy ôm cổ Lục Dạ Hằng, hỏi: "Anh, cách này có tin tưởng được không vậy?"

Lục Dạ Hằng hừ lạnh: "Em cho rằng Sở Phóng là tên đần sao? Hai người bọn họ đều đã ngủ với nhau, Nguyễn Ngưng có qua tay người khác không hắn lại không biết? Nguyễn Ngưng chọc hắn như vậy, vừa vặn cho hắn mượn cớ làm thêm mấy lần, chút trò mèo trêu chọc đó có là cái gì."

Lục Hoa không hiểu chấm hỏi: "Vậy mà anh còn ủng hộ hắn?"

Lục Dạ Hằng cúi đầu, cắn một cái lên đầṳ ѵú Lục Hoa, khó chịu nói: "Ai bảo tên đó là bạn trai em... trên danh nghĩa cũng không được. Không cho tên đó chịu khổ một chút, trong lòng anh khó chịu..."

Lục Hoa không nhịn được bật cười. Anh hai ăn giấm thật đúng là khiến người ta dở khóc dở cười, không nghĩ anh hai ngày thường trầm ổn khí phách như thế mà cũng có một mặt ngây thơ, thiệt thiệt thiệt cư toe quá đi mà (*>v<)ゞ. Vì vậy Lục Hoa bị nam nhân ngây thơ hiếm thấy làm cho đầu óc quay quay, hoàn toàn quên béng Nguyễn Ngưng, mặc kệ Nguyễn Ngưng đáng thương có ý đồ xấu xa bị phúc hắc Thái tử hắc đạo chỉnh vô cùng thảm...(´д⊂)

Lục Dạ Hằng cực kỳ yêu thích cơ thể nhỏ nhắn của Lục Hoa, dùng ngón tay quẹt một cái lên đầṳ ѵú mẫn cảm, hài lòng nghe Lục Hoa mềm nhũn rêи ɾỉ, sau đó về ngồi trước bàn làm việc ra lệnh: "Tiểu thư ký, pha cho ông đây ly cà phê."

Lục Hoa cố nén tìиɧ ɖu͙© vọt lên bên trong, ủy khuất xoa xoa vυ' mình, đứng dậy đi pha cà phê.

Đợi đến khi cà phê ấm vừa phải không còn quá nóng Lục Hoa mới bưng qua cho Lục Dạ Hằng. Nam nhân cầm tách cà phê cũng không uống, ngược lại kéo Lục Hoa vào trong ngực mình, sau đó đem ly cà phê đổ xuống thân thể ngọc ngà trần trụi. Chất lỏng ấm áp theo bả vai chảy xuống, thậm chí còn chảy vào hang động nơi tư mật không ít. Lục Hoa dâʍ ɭσạи uốn éo trong l*иg ngực nam nhân, không biết xấu hổ da^ʍ kêu: "Ưʍ... thật thoải mái. Cà phê chảy vào tiểu huyệt thoải mái muốn chết... Ô, dươиɠ ѵậŧ ông chủ lại cứng, ai nha, không muốn đâm cái mông mà ~ ông chủ thật háo sắc ~".

Lục Dạ Hằng cười khẽ: "Tiểu thư kí bây giờ lại chịu không nổi? Ông chủ còn muốn háo sắc hơn đây. Ông đây muốn cà phê thêm sữa bò. Tiểu thư kí phun sữa cho ông chủ uống, được không?"

Lục Hoa dùng bắp đùi cạ cạ eo nam nhân, yêu kiều nói: "Sữa người ta không phải ai cũng uống được nha. Bây giờ em muốn xem bản lĩnh của ông chủ, xem ông chủ có thể đem tiểu thư kí đùa bỡn đến chảy sữa dầm dề, tao dịch thật nhiều uống không hết hay không?"

Quả nhiên là bị tiểu yêu tinh này kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến phát điên, Lục Dạ Hằng cắn răng cắn lợi nói: "Dám nghi ngờ năng lực của ông chủ, em đúng là thiếu đòn." Vừa nói, bàn tay đã vói vào giữa hai chân Lục Hoa, bàn tay chỗ bắp đùi vuốt ve qua lại, động tác dịu dàng gãi gãi khiến nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn. Hắn không ngừng dùng ngón trỏ ở khe thịt cào cào một chút. Thịt non nhạy cảm bị cào đến tê dại. Nam nhân thế nhưng lại không chân chính đi vào, chỉ có bàn tay linh hoạt lởn vởn qua lại bên ngoài. Lục Hoa dục cầu bất mãn, sụt sùi khóc: "Ô ô.... Thật muốn, a.... Ông chủ tốt của em, ngài mau vào, dùng ngón tay hung hăng gian da^ʍ da^ʍ huyệt thư ký dâʍ đãиɠ, ưm a... Không muốn đυ.ng chỗ đó, nhột... nhột chết a... Tao âm đế được xoa, thật thoải mái, còn muốn nữa, a hưʍ...."

Tay Lục Dạ Hằng giữa hai chân lầy lội của Lục Hoa càng lúc càng tàn ác, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hai vυ' dâʍ đãиɠ bị cà phê đổ lên của cậu, cười nói: "Bảo bối lẳиɠ ɭơ, mới xoa âm đế em liền thoải mái thành như vậy? Vυ' còn chưa chơi qua đã trướng lớn, đầṳ ѵú cứng rắn phát tao, mau để ông chủ nếm thử một chút, bên trong có phải đầy sữa rồi không?"

Lục Hoa dâʍ đãиɠ vặn vẹo người, vυ' bự núng nính vung vẩy, chủ động đưa đến bên miệng nam nhân, nói: "Mau tới ăn, nha... Lục Hoa thích nhất được đàn ông hút vυ', a... Đầṳ ѵú bị cắn, a ha... Hút sướиɠ quá, thật thích bị đàn ông đùa bỡn, hưm a... Da^ʍ huyệt còn nhột, muốn ông chủ giúp em làm hết nhột... Lục Hoa, ư... mỗi ngày cũng không mặc quần áo, hưm a... bồi ông chủ ngủ..."

Lục Dạ Hằng điên cuồng bú ʍúŧ hai vυ' Lục Hoa, giống như đang ăn cái gì ngon mà vang lên hai tiếng "chách chách". Ngực sữa mềm nhũn ngoan ngoãn dán lên mặt nam nhân, mặc hắn liếʍ láp lung tung, đầṳ ѵú bị cắn sưng to dường như cảm thấy chưa đủ đem kề sát miệng nam nhân. Lục Dạ Hằng say mê lưu luyến bầu ngực Lục Hoa, một tay xoa mông bự lẳиɠ ɭơ, một tay kia đưa vào trong da^ʍ huyệt Lục Hoa làm loạn, tận tình vuốt ve khi dễ địa phương trơn trượt trong nội bích, cảm thụ huyệt thịt người dưới thân dây dưa không ngừng cắn chặt ngón tay hắn.

Chẳng qua bị nam nhân dùng tay và miệng đùa bỡn, thế mà Lục Hoa lại thoải mái chịu không nổi. Mồ hôi ướt rượt mái tóc đen, trong miệng kêu loạn, không lâu sau cả trên và dưới đều phun. Trên ngực toàn bộ là sữa, dâʍ ɖị©ɧ bên trong da^ʍ huyệt chảy đầy tay nam nhân.

Mãi đến khi Lục Dạ Hằng đem sữa trong vυ' sạch sẽ hút hết, Lục Hoa mới từ trong cao trào tỉnh lại. Nghĩ đến mình vừa rồi vô sỉ dâʍ ɭσạи, cậu có chút xấu hổ. Bất quá cậu biết mình còn muốn lắm, dẫu sao vừa rồi không được mạnh mẽ trực tiếp thao làm, nhiêu đây còn chưa đủ. Cậu không dám nhìn ánh mắt đầy vẻ đùa cợt của nam nhân, thế nhưng lại dùng mông mình cọ dươиɠ ѵậŧ nam nhân một cái, nói: "Ông chủ ~ chỗ này của ngài còn cứng a."

Lục Dạ Hằng cười khẽ: "Đúng vậy, cho nên tiểu thư kí nhanh nhanh giúp ông chủ dập lửa nào."

Lục Hoa ánh mắt ướŧ áŧ đảo quanh, âm thanh da^ʍ mị nói: "Nhưng ông chủ lát nữa phải đi họp mà. Ngài nói... tiểu thư kí theo ông chủ vào phòng họp giúp ông chủ dập lửa được không? Cái miệng nhỏ nhỏ nha, ngực sữa nha, lãng huyệt nha, chỗ nào cũng cho ông chủ dùng tùy thích...."

Mời gọi thế này thì thằng đàn ông nào cự tuyệt cho nổi? Lục Dạ Hằng ôm lấy Lục Hoa cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, từ cửa hông của phòng làm việc đi thẳng vào phòng họp. Lúc này vẫn chưa tới thời gian họp, phòng họp rộng lớn lại trống trơn. Lục Hoa muốn liếʍ liếʍ dươиɠ ѵậŧ bự của ông chủ, nhưng Lục Dạ Hằng trực tiếp đặt cậu lên bàn, lớn giọng: "Mấy trò lưu manh kia giữ lại từ từ chơi sau. Bảo bối ngoan, trước để ông đây trút lửa hết đã. Em thật sự không muốn nghẹn chết anh hai chứ?"

Lục Hoa nghe âm thanh cởϊ qυầи của nam nhân, hơi thở bắt đầu hỗn loạn. Chủ động banh ra da^ʍ huyệt của mình, hai chân cưỡi trên cổ nam nhân, ngón tay vẽ vòng tròn ở mép âʍ đa͙σ, lớn tiếng thở gấp: "Nhanh... nhanh một chút, mau vào, a... Em muốn điên rồi, thèm dươиɠ ѵậŧ bự muốn chết... Mau chơi em, ưm, sâu quá a... Nhanh quá, ưm ha... Chơi chết em rồi, thoải mái quá..."

Lục Dạ Hằng cắm vào cực kỳ thô bạo, nhiều lần rốt cuộc cũng nghe được tiếng xì xà xì xụp, dâʍ ɖị©ɧ dính dấp từ chỗ kết hợp của hai người không ngừng chảy ra. Lục Dạ Hằng không khống chế được bản thân, một mực muốn mạnh mẽ thao chết da^ʍ phụ dưới thân. Hắn điên cuồng muốn Lục Hoa, không ngừng dộng mạnh dươиɠ ѵậŧ của mình vào hạ thể cậu. Cặp đùi xinh đẹp trên vai hắn vô lực thõng xuống, bên tai là tiếng da^ʍ kêu càng dâʍ đãиɠ. Hai người tựa như hóa thân thành dã thú, quần nhau đến quên cả trời đất. Chờ đến khi dừng lại, Lục Hoa ngay cả khí lực nhấc chân cũng không có.

Lục Hoa nằm trên người Lục Dạ Hằng, tiểu huyệt cao trào nhiều lần không ngừng co rút, da^ʍ huyệt kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ không cho rời đi, miệng không ngừng níu kéo: "Anh hai.... thoải mái quá, ưʍ.... Không muốn rút ra, Lục Hoa muốn ngậm dươиɠ ѵậŧ bự, ô..."

Lục Dạ Hằng bên trong nhàn nhạt rút ra cắm vào mấy cái, hỏi: "Thế nào? Tiểu da^ʍ huyệt của Lục Hoa bây giờ một khắc cũng không muốn xa dươиɠ ѵậŧ đúng không?"

Lục Hoa mơ hồ trả lời: "Vâng, thích lắm. Lục Hoa một khắc cũng không muốn rời khỏi đàn ông, muốn bị liên tục chơi cạn. Cơ thể Lục Hoa chính là muốn được đàn ông "yêu thương". Anh hai ~ anh "thương" người ta nhiều hơn nha ~".

Lục Dạ Hằng cười khẽ: "Nhưng bây giờ anh hai phải đi họp. Lục Hoa muốn được "yêu thương" thì núp dưới gầm bàn đi, anh hai sẽ ở trên dùng chân chơi em, em nói được không?"

Lục Hoa chìm ngập trong cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng không ngăn cản nam nhân rút dươиɠ ѵậŧ ra. Lục Dạ Hằng thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời tất nhiên khen ngợi một chút. Hắn một bên vừa mặc quần áo, vừa dùng ngón tay thao thí mắt Lục Hoa, thành thạo móc gẩy bên trong. Lục Hoa bị làm đến sướиɠ chết, rì rì rầm rầm nhõng nhẽo, nam nhân khéo léo bế cậu đặt lên mặt đất.

Không tệ là bốn phía xung quanh bàn đều có mành che, nấp vào sẽ không bị người khác phát hiện. Trên đất trải thảm thượng hạng, dù có tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên đó cũng sẽ không cảm thấy khó chịu. Lục Hoa mới chui vào không lâu liền nghe được một loạt tiếng bước chân, sau đó là tiếng Lục Dạ Hằng nói chuyện. Không gian tối om khiến giác quan càng thêm nhạy cảm, huống chi chỉ cần có ai đó cúi đầu nhặt đồ, chẳng phải sẽ phát hiện ra cậu ngay lập tức sao? Nếu như bọn họ phát hiện ra mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mặc quần áo nấp dưới bàn bị nam nhân dùng chân đùa bỡn... Trời ạ! Kích động quá đi mất. Cậu chính là vui vẻ muốn anh hai thao hỏng, bị ăn hϊếp đùa bỡn cũng không có gì quá đáng.

Lục Hoa cảm thấy dưới thân mình nhất định là ướt một bãi rồi, xấu hổ quá đi mất. Nhưng nghĩ tới cơ thể dâʍ đãиɠ này đã đem lại cho bọn họ kɧoáı ©ảʍ kinh hồn vui vẻ hưởng thụ như thế nào, cậu cũng bình tĩnh trở lại.

Anh hai chậm chạp không chịu nhúc nhích, cậu cũng chỉ còn cách tự lực cánh sinh. Quỳ xuống dưới chân Lục Dạ Hằng, cậu bắt đầu cởi giày nam nhân ra. Bàn chân to đầy đặn hiện ra, Lục Hoa đói khát liếʍ lên, từ kẽ ngón đến lòng bàn chân không sót chỗ nào. Vì hắn mang giày từ sáng đến giờ nên ít nhiều cũng lên chút mùi, nhưng Lục Hoa không chỉ không ngại, ngược lại cảm thấy cả người cũng muốn phát tao. Cậu rất yêu nam nhân này, ngay cả liếʍ chân hắn cũng cảm thấy thật tình thú, thật sảng khoái.

(Ựa.....)

Nam nhân một chút cũng không biết điều, ngón chân trong miệng cậu lộn xộn chuyển động, còn đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cái lưỡi thơm tho và răng của cậu. Sau khi chơi đã mới chịu đi xuống, lúc này hai chân mới chịu hạ xuống đặt trên vυ' cậu, thỏa mãn đùa bỡn chúng.

Lục Hoa dứt khoát nằm lăn ra trên mặt đất, tùy tiện cho hai chân nam nhân làm loạn trên người mình, giơ bàn chân ngọc ngà lên đi chơi đùa dươиɠ ѵậŧ nam nhân. Lòng bàn chân cảm nhận chỗ cứng rắn lửa nóng của nam nhân đang gắng chịu, ngực sữa cực kỳ dâʍ đãиɠ lại bị nam nhân dẫm dưới chân gian da^ʍ. Cậu nén hết sức để không kêu lên, trên người ướt đẫm mồ hôi, da^ʍ huyệt và thí mắt ướt đến rối tinh rối mù.

Lục Dạ Hằng cũng không khá hơn là bao. Hắn căn bản không nghe được người khác nói gì, bàn tay không nhịn được cầm lấy bàn chân trắng nõn ánh nhuận của Lục Hoa chơi đùa, dươиɠ ѵậŧ nóng như lửa trên lòng bàn chân nộn nộn của cậu thao làm. Hắn có thể cảm nhận được Lục Hoa đang run rẩy, dường như cũng run đến tâm can hắn, hận không thể ôm tiểu nhân nhi này ra ngoài hung hăng thao một trận.

Cảm xúc trên chân thích vô cùng, quả nhiên cặρ √υ' to kia chơi kiểu gì cũng cực kỳ hưởng thụ, dồi dào co dãn, vừa mềm vừa thơm, đạp dưới chân một hồi cũng cảm giác ướŧ áŧ. Lục Dạ Hằng hô hấp không thông, tiểu tao hóa này, lại bị chân hắn chơi đến mức chảy ra sữa, nói không chừng phía dưới cũng cao trào rồi. Vào những lúc thế này thì da^ʍ huyệt khẳng định là ngon chết người, mang mùi vị dâʍ đãиɠ đặc trưng, vừa non mềm vừa trơn trượt giả bộ tội nghiệp há to miệng, dươиɠ ѵậŧ bự dộng vào liền không ngừng chảy nước mắt.

Nếu dươиɠ ѵậŧ không thể đi vào, vậy trước tiên dùng chân thao qua một lần cũng không tệ. Suy nghĩ như thế, Lục Dạ Hằng dời hai chân, đùa bỡn da^ʍ huyệt Lục Hoa. Khoảnh khắc khi ngón chân đè lên âm đế, Lục Hoa nức nở một tiếng, suýt chút nữa kêu lên: Thật thoải mái quá đi mất. Da^ʍ huyệt được nam nhân chạm vào, ngón chân đưa vào trong còn đạp lên âm thần, thế nào lại thoải mái đến vậy. Thí mắt cũng bị xâm phạm, hai cái lỗ đều ở dưới chân nam nhân. Cậu thoải mái chết đi được, đừng ngừng mà a, cứ tiếp tục chơi như thế...

Lục Hoa kẹp chân nam nhân thật chặt, sung sướиɠ rơi nước mắt liên tục.

------ ☆ ------

Mấy chương sau là series Easter Egg =)))