Mục Sam ngồi trên đùi của Hiên Viên Khải ăn tới ăn lui. Y dựa vào lòng anh và hỏi:
- Khải, anh nghĩ Lạc Thần với anh của anh đang làm gì trong đó nhỉ?
Anh cười nhẹ, hôn lên tóc y và nói:
- Em đó, heo con nhiều chuyện. Làm sao mà anh biết được a?
- Thì anh đoán đi.- y chu chu mỏ, lắc lắc hai cái chân nói.
Hiên Viên Khải cũng suy nghĩ một lúc, mặt trông khá là nghiêm túc, sau đó anh rút ra một kết luận:
- Anh không biết.
- Nói chuyện với anh chả vui gì hết, đồ lạnh lùng ít nói. - Y bĩu môi, thật là chán mà...
- Anh thấy bình thường mà, làm gì có lạnh lùng a. Vợ đừng vu oan cho anh chứ.- Anh cười cười nói.
- Vợ chồng gì ở đây. Tôi nào quen mấy người...
- Không quen hả???- Anh cắn vào vành tai của y một cái và hỏi.
Bởi vì công lực của anh rất cao, vừa cắn vừa liếʍ làm y chịu không nói nên y đành phải chấp nhận chịu thua:
- Quen, quen mà.
- Quen như thế nào hả?- Anh lại tiếp tục đùa dai mà hỏi
Y vì nhột mà né qua né lại:
- Quen như thế nào làm sao mà em biết a.
- Không biết thì anh tiếp tục vậy.- Hiên Viên Khải cười một cách "hiền lành" nói.
- Thật sự là em không biết mà, anh đừng có vô lí vậy chứ...
Hiên Viên Khải:
- Thật sự không biết!?
Y bắt đầu nhíu mày:
- Người ta đã nói không biết rồi mà cứ ăn hϊếp người ta hoài vậy.
- Không biết thì bây giờ biết a. Gọi ông xã đi em yêu.
- Kì lắm, kì lắm không nói đâu.
- Không muốn nói ở sofa vậy thì anh và em cũng nhau vài phòng bàn hén.
- No no no ông xã không cần đâu. Đi từ đây lên phòng mệt lắm, phí sức, no need.- Y liên tục lắc lắc cái đầu nho nhỏ của mình, y mới không có ngu đâu. Vào phòng là chắc chắn y chết.
- Nè nè, hai người hạnh phúc thì cũng đâu cần phải phô bày cho người khác biết. Tớ Gato lắm đấy.- Lạc Thần vác cái bụng bầu đi ra, vừa đi vừa nói.
Cậu bước xuống cầu thang, Hiên Viên Hàn liền đưa tay đỡ, nhưng cậu lại hất ra:
- Cũng không phải phế nhân, anh đỡ tôi làm gì?
Hiên Viên Hàn:
- Em là vợ anh a.
Mặt Lạc Thần nhăn lại thành một đoàn:
- Không có vợ chồng gì cả, tôi không quen biết anh. Tránh ra tránh ra đi, làm ô nhiễm bầu không khí.
- Anh xin lỗi.- Nói xin lỗi thì xin lỗi nhưng hắn vẫn đi theo đỡ cậu. Cậu cũng chẳng buồn quan tâm đến hắn, lúc nãy cậu đã nói rõ ràng rồi, hai người đường ai nấy đi, từ giờ chuyện của hắn không liên quan gì đến cậu. Mặc dù cậu vẫn để cho hắn đỡ mình
- Nè nè, hai người hạnh phúc cũng đừng phô bày cho người khác thấy chứ. Tớ Gato đấy.- Mục Sam ôm cổ Hiên Viên Khải chu mỏ nói lại lời nói của bạn thân mình.
- Tiểu Sam à, cậu thật là quá đáng nha. Ai cho cậu bắt chước tớ hả.- Lạc Thần đang bực tức Hiên Viên Hàn lại bị Mục Sam đùa giỡn, tức giận quá giơ tay chỉ vào y mà la.
Ngay lập tức Hiên Viên Khải quay sang, nhìn cậu như muốn gϊếŧ người. Hiên Viên Hàn nào để bà xã của mình chịu thiệt, ngay lập tức ôm Lạc Thần vào lòng, nhìn lại Mục Sam.
Mục Sam và Lạc Thần vùng vẫy thoát khỏi ra vòng tay của hai anh em họ nhà Hiên Viên, vào nhà bếp, lấy đồ ăn và ăn. Vừa ăn vừa bàn về món ăn a. Hai người đàn ông chẳng biết nói gì, tiếp tịc vào bếp bồi vợ mình ăn a.
Mấy ngày sau, Hiên Viên Hàn vác Lạc Thần về biệt thự của mình ở cạnh bên nhà của Hiên Viên Khải. Lại mấy ngày nữa trôi qua...........
- Anh à...!- Mục Sam lên tiếng gọi Hiên Viên Khải. Vác cái bụng bầu đã gần 8 tháng đi về phía anh.
- Bà xã đại nhân của anh có gì khó chịu sao, nhìn mặt em có vẻ không khỏe lắm?- Anh lo lắng đỡ lấy bụng bầu của y, hỏi han.
- Y nhăn mặt trả lời, ngực của em hơi khó chịu, có cảm giác trướng trướng.- Y dựa người vào anh nói. Thật ra y đã khó chịu mấy ngày nay rồi. Nhưng y nghĩ chắc cũng không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một vài ngày chắc sẽ hết nhanh thôi. Ai ngờ.... haiz.
Bây giờ đến anh nhíu mày:
- Em cũng thật là, có phải khó chịu từ mấy ngày trước không. Mấy bữa nay anh cảm giác em là lạ. Để anh lấy xe đưa em đi bệnh viện.
Mục Sam cúi đầu xuống ậm ừ vài tiếng như đứa trẻ làm sai sợ bị trách phạt.
Đến bệnh viện, Hiên Viên Khải dịu dàng dìu y đi từng bước cứ như là nếu anh buông tay thì y sẽ ngã vậy. Mọi người ai cũng nhìn y bằng đôi mắt ganh tị, ngưỡng mộ làm y ngại muốn chết.
Y đỏ mặt nói:
- Để em tự.... tự đi.
- KHÔNG.- Anh trả lời dứt khoát mà kiên quyết làm y không dám nói gì thêm chỉ biết cúi đầu mà đi.
Bước vào phòng khám, Mục Sam quay sang nói với Hiên Viên Khải:
- Để em tự vào được rồi. Anh không cần đi chung em đâu
Anh cũng không cãi lại, bà xã đại nhân đã ra lệnh thì phải làm chứ biết sao giờ, dựng phu là trên hết mà.
Đợi đến khi y ra thì mặt đã đỏ bừng, không nói lời nào mà kéo tay anh về nhà. Nhìn thấy biểu tình của y anh có hơi lo lắng, anh hỏi:
- Có chuyện gì vậy Tiểu Sam. Nói anh nghe đi, em cứ đi nhanh như vậy là nguy hiểm lắm đó.
- Về nhà được không? Em không muốn nói ở đây đâu.
- Tuân lệnh bà xã.
Về đến nhà Mục Sam vẫn còn ngại ngùng mà đỏ mặt. Hiên Viên Khải lo lắng kéo y lại sofa hỏi:
- Có chuyện gì vậy bảo bối? Đừng ngại, anh sẽ giúp em nghĩ cách giải quyết mà.
Y lắp bắp:
- Bác...bác sĩ nói em trướng..... trướng......
- Trướng gì?
- Sữa a. Bác sĩ còn nói, nếu khó chịu cứ... cứ bảo anh... anh hút nó ra.- Y đỏ hết mặt rồi nha. Chuyện này mà cũng nói ra thì hơi kì đó. Y không muốn mất mặt đâu nha.
- Nga~~~~~~~.- Anh nhanh chóng đè y nằm xuống. Kéo đứt nút áo của y. Hai đầu nhũ đỏ hồng sưng to cực mê người. Khiến ta phải phạm tội a.
Anh há miệng, ngậm vào đầu nhũ của y. Một dòng sữa ấm nóng ngọt ngào chảy ra, anh luyến tiếc hút mãi không thôi.
- Ân... anh mau dừng.... lại..... Sữa để cho con.....a.- Tuy nói vậy nhưng Mục Sam vẫn ưỡn ngực lên cho anh hút. Hai tay luồn vào tóc anh.
- Tiểu Sam à,.... sữa của em.... hảo ngọt....- anh vừa ngậm vừa nói.
Để thuyết phục y anh nói thêm một câu nữa:
- Bây giờ em đang khó chịu, anh chỉ muốn...... giúp em thôi. Con bây giờ cũng đâu thể giúp em.
Thế là Hiên Viên Khải hút đến không còn giọt sữa nào, vậy mà anh vẫn luyến tiếc mυ'ŧ tiếp. Y phải cầu xin anh rất nhiều lần anh mới chịu buông tha cho y a~~~~~~~
Buổi tối, hai người ngồi ăn cơm cùng nhau xong rồi xem TV. Cuối cùng là vào phòng ngủ. Trong phòng.....
- Tiểu Sam, cho anh nghe con nha. Từ lúc mang thai tới giờ anh chỉ được chạm chứ chưa được nghe a.- Anh làm bộ dáng ủy khuất để y siêu lòng mà đồng ý.
Hết cách, Mục Sam đành phải ngồi trên giường để anh ngồi chồm hổm mà nghe.
- Em nghe nà, con chúng ta đang động đấy.- Anh mừng rỡ ngước đầu lên vừa mỉm cười vừa nói chuyện với y.
Thấy anh cười một cách hạnh phúc y cũng mỉm cười theo:
- Đúng vậy, bọn nhỏ rất hiếu động, lúc nào cũng đạp em.
Anh hiếu kì, hỏi cậu:
- Bọn nhỏ? Làm sao em biết?
- Lúc sáng em nhân tiện siêu âm luôn!
- Trai hay gái?? Tốt nhất là con gái.- Anh vừa suy nghĩ vừa nói.
- Tại sao?- Y khó hiểu hỏi lại anh
-Tại vì con gái mới giống em, đẹp.- Anh hôn lên tóc y nói
- Là hai đứa con trai. Xin chúc mừng anh, ước mơ vẫn chỉ là mơ ước.- Y cười lúm đồng tiền nói.
Anh vui vẻ cười với y, không sao con trai thì để nó bảo vệ em gái của mình thôi:
- Cảm ơn em đã tặng cho anh hai đứa con trai, nhưng lần sau nhất định phải là con gái đấy. ANH YÊU EM.
- EM CŨNG YÊU ANH.
Hai người trao cho nhau một nụ hôn rồi ôm nhau đi ngủ.