Buổi tối bác sĩ Dương dựa vào đầu giường xem sách, Dụ Trừng tắm rửa sạch sẽ đi ra, thấy anh dựa vào đầu giường, áo ngủ mở ra, hai chân bắt chéo dài miên man, nhất thời mặt đỏ tim đập.
(灬º‿º灬)♡
Cậu không biết vì sao, càng ngày bác sĩ Dương càng đẹp trai trong ánh mắt cậu, anh quá gợi cảm, quá mê người.
(●♡∀♡)
Mặt anh từ trong sách ngước lên, nhìn thấy cậu đứng ngây tại cửa nhà tắm, liền hướng cậu ngoắc tay.
"Lại đây!"
(/¯◡ ‿ ◡)/¯ ~
Dụ Trừng đi tới, không chờ anh lên tiếng, cậu leo lên giường, hai tay ôm lấy cổ anh, lúc này hai chân cũng tách ra ngồi lên bụng dưới anh.
Anh nhíu nhíu mày, hơi kinh ngạc, buông sách trong tay ra, ôm cậu.
"Em..?" ( ಠ ಠ )!!??
Dụ Trừng thực sự không dám nói mình bị sắc tâm nổi lên, cũng không thể nói dối.
" Em... Em... Thấy hôm nay anh rất gợi cảm!"
(´• ω •') ♡
Ngực anh như chấn động, mỉm cười lập tức trở mình đặt Dụ Trừng dưới thân, anh cúi đầu nhìn cậu.
"Miệng em thật ngọt nha!"
(/¯◡ ‿ ◡)/¯
Trong không khí tràn ngập khí tức ám muội. Dụ Trừng chồm lên gặm vào hõm vai bác sĩ Dương một cái thật mạnh rồi ngã người trở lại giường.
Dụ Trừng hả hê nhìn bác sĩ Dương đau đến nhăn mặt. Lúc này bác sĩ Dương cũng không để cậu đắc ý quá lâu liền cúi đầu ngậm lấy môi cậu.
Đừng chuyển ver. Làm ơn!
Anh dùng đầu lưỡi tách hai cánh môi ra, hướng bên trong khoang miệng thăm dò. Dụ Trừng nghiêm ngặt phòng bị lưỡi mình, sợ anh sẽ trả thù. Hai chiếc lưỡi cùng quấn quýt, cậu vừa thả lỏng anh liền cắn nhẹ đầu lưỡi cậu, cùng một cái bóp mông.
"A..."
"Bà xã!" Bác sĩ Dương dịu dàng kêu.
Dụ Trừng nhướng mày như hỏi anh có chuyện gì?
"Khi nào em bắt đầu đi thực tập?"
"Thứ hai tuần sau."
"Công ty nào?"
"Dương Thiên."
"Ừm!"
Công ty dược Dương Thiên là sản nghiệp gia đình bác sĩ Dương. Hay nói cách khác là công ty con của tập đoàn Dương Thiên chuyên sản xuất và nhập khẩu máy móc, dụng cụ y tế cũng như bào chế thuốc.
Công ty này được ra đời khi bác sĩ Dương chính thức thành bác sĩ do ba bác sĩ Dương mở ra cho anh. Mong anh nếu không làm bác sĩ nữa thì lui về làm kinh doanh như bao anh em trong gia đình.
Dương Tấn Hoài là con út trong gia đình, rất được thương yêu. Nhưng từ khi biết được anh yêu người cùng phái liền rất tức giận mà đuổi anh đi cũng như truất quyền thừa kế công ty dược của anh.
Anh từ đầu cũng không để ý đến việc có công ty hay không có cũng không sao. Anh thích làm bác sĩ, công việc này cũng dư dã nuôi sống bản thân anh.
Lúc đầu ra đi anh cũng bị cha tịch thu lại nhà cửa, xe cộ, thẻ tính dụng... Anh ra đi với hai bàn tay trắng.
Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com Risa1705 (đã edit lại).
Mới đầu anh sống nhờ nhà bác sĩ Tống, sau lãnh lương liền dùng tiền lương cùng tiền trong sổ tiết kiệm mua một căn hộ gần bệnh viện, nơi mà anh và Dụ Trừng đang ở.
Từ đó đến nay cũng bốn năm, anh dành dụm cũng kha khá tiền. Lúc đầu cứ nghĩ sẽ sống một mình đến chết, nhưng lúc gặp Dụ Trừng liền thay đổi. Anh quyết cầu ông nội tác hợp cho hai người.
Một tháng trước, cha có gọi anh về, bảo anh tiếp nhận lại công ty cũng như thường xuyên về nhà cùng ông. Anh chấp nhận về nhà nhưng không chịu tiếp nhận công ty trở lại.
Giờ lại nghe Dụ Trừng thực tập ở Dương Thiên liền có suy nghĩ muốn thay đổi.
Cùng lúc anh suy nghĩ Dụ Trừng đã đem qυầи ɭóŧ cậu kéo xuống lộ ra cái mông tròn trịa. Mà anh vẫn còn suy tư.
"Ông xã!"
Bác sĩ Dương nghe cậu gọi mới giật mình, lấy lại tinh thần, nói:
"Bà xã! Chúng ta bắt đầu!"
Ngón tay giữa bác sĩ Dương bắt đầu lần mò cúc huyệt, rồi nhanh chóng đâm vào trong. Cùng lúc miệng anh mυ'ŧ liếʍ hai nụ hoa Dụ Trừng. Cho dù nhiều lần làʍ t̠ìиɦ, cúc huyệt của Dụ Trừng đều nhanh chóng trở lại giống như ban đầu rất căng mịn. Dâʍ ŧᏂủy̠ trơn trợt thay thế dầu bôi trơn.
Dụ Trừng hô hấp từ từ tăng lên, ngón tay bên trong cúc huyệt không ngừng mà ma sát. Tính khí phía trước bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn bắn tinh.
Bác sĩ Dương lấy tay ra, đỡ tính khí đâm vào cúc huyệt đã được mở rộng, Dụ Trừng cảm nhận được đại qυყ đầυ chen vào theo bản năng mà co thắt cúc huyệt. Nhưng lần này tính khí không toàn bộ đi vào, chỉ nhợt nhạt mà xuyên vào gần một nửa, rồi rút ra.
"A!.... Aaa...aaaa..."
Dụ Trừng bắt đầu rêи ɾỉ, dươиɠ ѵậŧ ở trong cúc huyệt bắt đâif hung hăng trừu sáp nơi mẫn cảm.
"A... Ông xã... Sướиɠ quá... Aaa...".
"A! .... Chậm một chút... em chết mất... Ân a a..."
Dụ Trừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt nhanh chóng lên cao trào, cúc huyệt đột nhiên co rút nhanh, tính khí phía trước bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Bác sĩ Dương tiếp tục luật động ra vào, tính khí của anh càng ngày càng trướng to, Dụ Trừng cảm nhận được từng sợi gân trên tính khí khi chạm vào vách tường mềm mại.
Bác sĩ Dương cúi người cắn nhẹ môi cậu, rồi trở mình cho Dụ Trừng nằm quỳ ở trên giường nhếch mông lên, đem tính khí nhắm ngay cúc huyệt thúc vào "ba ba ba".
Dụ Trừng bị va chạm lập tức nhào về phía trước, rồi bị anh kéo về.
"Hừ hừ... Thật thoải mái a...sướиɠ...ân..."
Cậu đem mông nhếch lên càng cao hơn, cho anh đâm càng sâu vào trong.
"Bà xã! Thả lỏng rồi rút chặt!"
Bác sĩ Dương chỉ dẫn cho cậu Dụ Trừng phối hợp với anh, lúc cúc huyệt bị cắm vào thì thả lỏng, khi rút ra lại nhanh chóng co rút khiến anh chỉ muốn đem cậu làm đến hỏng.
" Aa...Ông xã.... Mạnh.... Mạnh nữa...Cho em.... Em...tê...tê quá...!"
"Ông xã!... A!.... Sướиɠ... Chết mất.... Cho em bắn...!"
"Tiểu yêu tinh!
Anh nói xong liền thúc vài chục cái rồi bắn tinh.
"A!... Em bắn... Bắn ra đây.... Ô... Sướиɠ...sướиɠ quá... Ân...a...aaaa!"
Dụ Trừng bắn tinh lần thứ hai. Bị đè xuống làʍ t̠ìиɦ bắn tinh đến hai lần, cậu kiệt sức nằm úp sấp trên giường.
Bác Dương đem cậu quay mặt về anh.
"Bà xã! Anh còn muốn a!"
"Ông xã! Mau rút tính khí ra, em muốn ngủ."
Cậu trợn mắt nhìn anh. Nhưng sự thật không chiều theo Dụ Trừng, tính khí trong cúc huyệt bắt đầu ngóc đầu.
Hai lần rồi, nếu cứ vậy sẽ đến gần sáng mất. Mai là chủ nhật, bác sĩ Dương sẽ không tha cho cậu dễ dàng như vậy.
Đúng như dự đoán, một người bất tỉnh, một người hăng hái ra vào tới gần sáng.
Từ đó Dụ Trừng không bao giờ khen bác sĩ Dương nữa!
- Hết chương 40 -