Ông Chồng Lớn Tuổi

Chương 26: (H) Rèm cửa

"Ừm..."

Từ trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ, Dụ Trừng ngẩng lên đầu, chặt chẽ tóm lấy vạt áo anh, nhếch miệng cùng anh hôn môi.

Cảm giác cơ thể từng cơn ngứa ngáy, da đầu một trận ngứa ngáy, huyết mạch cơ thể sôi trào, chỉ là vài lần môi lưỡi dây dưa, cảm giác mãnh liệt không thể khắc chế, theo xâm nhập của của anh mà sôi trào ham muốn.

Dụ Trừng hai tay vòng lấy eo anh, phần dưới cơ thể hai người kề sát nhau, càng lúc càng có nhiều biến hóa rõ ràng, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, cậu không tự chủ được uốn éo thân dưới của mình vào hạ thể của anh.

Anh thở dốc một tiếng, hai tay nâng cái mông của cậu, ôm cậu đặt trên bàn làm việc.

Dụ Trừng ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe mắt có chút ướŧ áŧ ửng hồng, khẽ mím lên đôi môi sưng tấy của mình, nhìn rất gợϊ ɖụ© người đối diện.

Anh lấy ngón tay kìm bờ môi cậu, âm thanh khàn khàn đến khiến lòng người nhảy loạn.

"Nơi này là phòng làm việc của anh, chúng ta có thể làm được không?"

Anh nói lời ám muội, làm cậu có chút ngượng ngùng, nhưng lại rất nhanh không thể khắc chế tìиɧ ɖu͙© lúc này, sắc mặt cậu đỏ đến mức sắp tích huyết.

"Kia...cái kia... Có thể hay không kéo rèm cửa sổ lại rồi làm...?"

Sau khi nói lời này cậu mắt cũng không dám nhìn anh, cúi đầu lộ ra chiếc gáy đỏ hồng. Khiến anh rất muốn liếʍ lên, không suy nghĩ nhiều bác sĩ Dương liền khom xuống mυ'ŧ sau gáy cậu để lại một dấu đỏ chói mắt.

Dụ Trừng tại lúc này tinh tế rêи ɾỉ, bị cưỡng bách trướng đau đến mức tách hai chân ra, cho anh thuận lợi tiến vào.

"Ưm!... "

Mỗi một lần tiến vào cơ thể Dụ Trừng đều co giật, hai chân trực tiếp gác lên vai anh.

"Em đừng cắn môi như vậy, sẽ sưng lên, em rên nhỏ sẽ không ai nghe thấy."

Đừng reup. Làm ơn!

Bác sĩ Dương thấy cậu cắn môi để không phát tiếng rêи ɾỉ mà đau lòng.

Văn phòng cách âm không tốt, ngoài cửa lúc nào cũng nghe tiếng gót giày, lâu lâu lại có tiếng cười nói của người đi ngang qua, làm cho Dụ Trừng hết sức căng thẳng, huống hồ anh cũng không có đem rèm cửa sổ kéo lại.

"Tiểu yêu tinh! Em thật chặt chẽ!"

"Ưm!... Anh đừng nói... Có...có...người nghe...thấy...Aaa..."

Cậu nói chưa dứt câu đã bị anh thúc mạnh vào.

"Em chỉ cần cảm nhận, không ai vào phòng này được."

Bác sĩ Dương ra vào bên trong cúc huyệt thật mạnh bạo, anh cũng không thèm để ý xem quần áo hai người đã biến thành cái dạng gì rồi.

"Cởi...cởϊ qυầи lót... Em ướt...sẽ...sẽ không có quần...mặc...mặc...aaa..."

"Không cần mặc cũng được, sẽ không ai phát hiện, trừ phi 'tiểu tử' của em cứ chào cờ."

Anh da^ʍ ngôn bên tai cậu.

"Anh...anh...A...Aaaa...a"

"Anh như thế nào? Có làm vừa lòng em không? Hửm? Thoải mái không?"

"Ưm!... Thoải mái...A...Aa..sướиɠ..."

"A.... Cho em...Mau...Em...em...sắp...Cùng em..."

"Chúng ta cùng nhau ra."

Anh nói nhỏ vào bên tai cậu.

Đến lúc qua cao trào nhìn lại quần áo hai người đều dính tϊиɧ ɖϊ©h͙. Bác sĩ Dương liền lấy qυầи ɭóŧ cậu mang giặt rồi dùng máy sấy cho khô.

Dụ Trừng bây giờ mới bắt đầu cảm thấy nơi này thật không tiện, thật giống như cậu khao khát tìиɧ ɖu͙© mà tìm đến đây cùng anh làm chuyện đen tối nơi công cộng.

Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com Risa1705 (đã edit lại).

Mà lúc này anh lại đang ôm cậu, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cậu, tay anh cũng thuận lợi mà xoa nắn vùng eo và bụng cậu. Có lúc đan xen mười ngón tay của nhau, vô cùng ôn nhu.

Cũng vì một chút ôn nhu của anh, làm cậu có thêm dũng khí, lấy hai tay ôm lấy eo anh, mà cũng không nói gì, chỉ đem cơ thể sát vào anh, mặt chôn ngay ***g ngực anh.

Bác sĩ Dương nhìn xuống, nhưng chỉ nhìn thấy phần gáy của cậu, cùng mái tóc đen mềm mại che đi đôi tai đang đỏ bừng vì e thẹn.

Đây được xem như anh tiến mười bước, cậu tiến nửa bước, cậu cẩn thận từng li từng tí một mà lại mang theo một chút lỗ mãng cùng ngây thơ.

Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com Risa1705 (đã edit lại).

Ở trong phòng làm việc rãnh rỗi đến nửa ngày, bác sĩ Dương lật xem bệnh án, cậu ngồi trên đùi bác sĩ Dương chơi game trong điện thoại, thỉnh thoảng len lén liếc mắt một cái xem anh viết gì, nhưng loại chữ rồng bay phượng múa cậu vô phương hiểu được, liền không hứng thú mà tiếp tục chơi điện thoại.

Hai người đều chú tâm vào việc của mình nhưng bầu không khí chung lại hòa hợp đến vô cùng tốt đẹp.

Dụ Trừng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng bác sĩ Dương đi đến giai đoạn thân mật đến thế này, cậu có cảm giác hơi sợ hãi về độ nhanh chóng của hai người.

Mỗi lúc ngước mắt lên đều nhìn thấy đường nét gương mặt góc cạnh, sóng mũi thẳng tắp của Dương Tấn Hoài là tim cậu lại đập liên hồi, cơ thể lại bắt đầu nhộn nhạo.

Cậu đối với anh có cảm giác từ trái tim chứ không phải cảm giác của bạn giường, còn anh sẽ cảm giác như thế nào, có giống như cậu không?

Đây thực sự là ảo diệu phức tạp. Thế nhưng Dụ Trừng cảm thấy hiện giờ không ổn chút nào, mỗi khi nói chuyện cùng bác sĩ Dương cậu lại đơ ra như khúc gỗ. Cậu ở bên anh không có gì phải sợ, nhưng lại rất dễ dàng khẩn trương.

"Anh có việc, ra ngoài một chút."

Điện thoại anh không ngừng phát ra âm thanh khẩn của bệnh viện.

"Ừ, anh đi đi."

Dụ Trừng cảm giác mất mát nhưng vẫn hiểu tính chất công việc của anh, nên miễn cưỡng gật đầu.

Anh sờ sờ đầu của cậu, dừng một chút, nói: "Anh sẽ nhanh trở lại."

Nghe được câu này, Dụ Trừng mới vui vẻ gật đầu.

Lần này anh đi có chút lâu, đợi đến chán mà anh vẫn chưa lại, lúc này cậu quyết định đi một vòng bệnh viện. Nếu không cậu sẽ như một oán phụ ngồi thẩn thờ trách móc.

Có ai đi dạo vòng vòng bệnh viện như cậu không, ai mà nghe được chắc nghĩ cậu bị hâm...

Dụ Trừng đi ngang qua từng phòng bệnh, cũng nhìn xem coi có bác sĩ Dương trong đó không, nhưng vẫn không thấy anh.

Ngược lại nhìn thấy anh trên hành lang bệnh viện đang đẩy một thanh niên tuấn tú đang ngồi trên xe lăn, người thanh niên dù không biết bệnh như thế nào nhưng cũng không giảm đi phần tướng mạo trẻ trung đó, làm mọi người phải nhìn kĩ một lần.

Trong nháy mắt cậu cảm giác khó chịu khi anh cùng người thanh niên đó bên nhau.

Đột nhiên, tay người thanh niên nắm lấy tay bác sĩ Dương trao đổi ánh mắt chỉ hai người hiểu, còn cậu đứng đây nhìn như kẻ thứ ba.

Sau đó hai người kia đồng thời nhìn thấy cậu đang đứng bất động nơi cách bọn họ không xa mà nhìn hai người.

- Hết chương 26 -