☆ Cảnh sát giao thông thấy chúng ta xa chấn!!
. .
Tần Tuyết Ca dưới sự sắp xếp của Hoắc Mộ Vân tạm lánh ở Chung gia, Chung Nhược một mực bồi bên cạnh. Bạch Vân Yên vừa vặn cũng ở nhà, hai đứa con trai của bà cũng theo trai hết rồi, cho nên bà đối với chuyện này cũng không kỳ thị, nghe đến cảnh ngộ Tần Tuyết Ca, ngược lại sinh lòng thương xót cậu.
TV trong phòng khách vẫn còn phát tin tức gây chấn động gần đây, xuất thân lai lịch Tần Tuyết Ca đều bị truyền thông đưa ra ánh sáng, từ nhỏ đến lớn trải qua cái gì cũng bị nói đến hăng say, cho dù những thứ cậu cố gắng có được cũng bị người khác xuyên tạc. Quả nhiên, một khi đã đeo lên chiếc kính đủ màu đi bình phẩm một người, vô luận người đó có làm cái gì, đều là sai, đều là bẩn.
Chung Nhược muốn mang Tần Tuyết Ca lên phòng nghỉ ngơi, ít nhất cũng đừng xem ba cái tin tức phiền lòng kia. Nhưng Tần Tuyết Ca tính cách cứng rắn, trên ghế salon ngồi bất động, chăm chú xem đoạn tin tức, gương mặt không chút cảm xúc nhìn qua khiến người ta vô cùng lo lắng.
Gương mặt Hoắc Mộ Vân xuất hiện trên đoạn phim, ở hắn bày mưu tính kế, toàn bộ ban quan hệ xã hội tập đoàn Hoắc thị thái độ đều vô cùng cương quyết, không có cái vì để cứu vãn hình tượng mà nói lời xin lỗi, mà là công khai tuyên bố, muốn kiện đám truyền thông liên quan xâm phạm riêng tư cá nhân, đồng thời cho thấy tín nhiệm và ủng hộ với Tần Tuyết Ca.
Vẻ mặt Tần Tuyết Ca có chút dịu lại, nhận lấy ly nước ấm Bạch Vân Yên đưa tới cầm thật chặt trong tay. Không tệ lắm, cậu còn có người nhà, không chỉ có anh trai, còn có cha mẹ, bọn họ đối xử với cậu trước giờ không tệ, chắc chắn sẽ không bỏ rơi cậu trong giây phút này.
Thế nhưng, đoạn phỏng vấn tiếp theo lập tức phá nát ảo tưởng tốt đẹp của cậu. Hoắc phu nhân Diêu Ngọc Điệp chủ động đồng ý nhà báo phỏng vấn, không chỉ đem người mẹ ruột đáng xấu hổ của Tần Tuyết Ca với những chuyện cũ nói ra hết, càng sắc mặt không đổi bôi đen Tần Tuyết Ca, nói cậu tính tình phản nghịch, vong ân bội nghĩa, cuộc sống riêng tư hỗn loạn, bây giờ làm ra chuyện xấu nhường này khiến cả nhà bà hết sức thất vọng. Mà Hoắc lão gia thái độ chính là không hề quan tâm, nói rằng nuôi dưỡng Tần Tuyết Ca chẳng qua vì chủ nghĩa nhân đạo, cùng phu nhân yêu thương, chuyện năm đó là sỉ nhục của ông, ông chưa bao giờ xem Tần Tuyết Ca như con trai.
Thì ra là như vậy.... Diêu Ngọc Điệp hẳn là căm ghét mẹ cậu đi, để cho cậu vào Hoắc gia vì muốn chặt đứt tất cả niệm tưởng về mẹ, để cho bà chịu đủ hành hạ chia lìa cốt nhục. Hôm nay lại đem mối hận này đổ lên người cậu, bỏ đá xuống giếng, mượn cơ hội trả thù...
'Xoảng' một tiếng, cái ly trong tay rơi tan tành. Tần Tuyết Ca nhìn hai tay không ngừng run rẩy của mình, rất muốn ngửa mặt lên trời cười lớn. Cậu quá ngu xuẩn mới cho rằng vợ chồng Hoắc gia với mình là thật lòng đối đãi. Bao năm như thế, cậu mới chính là một thằng ngu không hơn không kém, thằng hề, sống trong một thế giới đầy giả tạo, hèn mọn báo đáp ân tình giả dối, không hề biết mình sớm đã thành trò cười của người khác.
Thì ra đằng sau vở bi kịch còn có thể đau hơn, so với bị cha mẹ giả nhân giả nghĩa vạch trần, hãm hại của Aciri có là cái gì đâu?
So với vị thi nhân kia, kết quả ai thảm hơn đây. Cậu ăn nhờ ở đậu hai mươi năm, dè dặt bảo vệ người Hoắc gia với yêu thích của cậu. Kết quả sáng nay tỉnh mộng, nhưng phát hiện cái gì cũng không có.
Tần Tuyết Ca đột nhiên nghĩ tới một câu thơ : Ngã diệc phiêu linh cửu, thập niên lai, thâm ân phụ tẫn, tử sinh sư hữu. (*)
(*) (tui không hiểu chỗ này, nhưng tra ra thì đại khái là bạn bè thương xót tương tích mà không giúp, có tài nhưng không gặp thời, tâm trạng sầu khổ không chỗ nào báo ân. Văn chương Trung Quốc, ai hiểu thì nói tui chỉnh nha!)
Mẹ con Chung gia cũng không rõ tình hình nội bộ Hoắc gia, chỉ biết quan hệ Diêu Ngọc Điệp và Tần Tuyết Ca xưa nay rất xấu, cho nên cũng không nghĩ tới mấy câu Diêu Ngọc Điệp nói sẽ tạo thành đả kích phá hủy Tần Tuyết Ca, trở thành giọt nước tràn ly.
Tần Tuyết Ca chỉ nói muốn mình yên lặng một chút, nhưng lại không có ý thay đổi hành động. Chung Nhược và Bạch Vân Yên hai mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác là rời khỏi phòng khách, cho cậu một không gian yên tĩnh.
Tần Tuyết Ca thấy hai mẹ con lên lầu, lập tức đứng lên rời khỏi biệt thự. Quả thật, cậu không còn cách nào đối mặt với tất thảy trước mắt nữa, kiên cường chống đỡ trong khoảnh khắc sụp đổ. Cậu sẽ không đi tìm cái chết, chỉ là muốn cách thành phố này thật xa, tìm một thành phố nhỏ không ai biết cậu ở một thời gian, chờ ổn định lại tâm tình rồi quyết định sau này làm thế nào.
Tần Tuyết Ca còn giữ lại chút lý trí, vốn định len lén về nhà thu dọn ít đồ, sau đó chạy thẳng tới ga xe lửa, ngồi chuyến sáng sớm rời đi, đi càng xa càng tốt.
Nhưng không ngờ tới, chính cậu vừa ra khỏi cổng biệt thự Chung gia, lập tức giống như bị đám người áo đen từng biết bắt ném vào một chiếc Mercedes. Người ngồi chỗ ghế lái, chính là Aciri.
Tần Tuyết Ca đã không còn khí lực để so đo với hắn, có chút đau lòng nói: "Tôi không biết tại sao anh lại ghét tôi như thế, từ lần gặp đầu tiên liền nghĩ hết phương pháp làm nhục tôi. Nhưng cho dù anh bất mãn tôi cái gì, như bây giờ cũng đủ rồi chứ..."
Aciri đè xuống khóe miệng còn tụ máu, trầm giọng: "Isaac vừa rồi mới tìm tôi đánh một trận, hắn ta mắng tôi là tên khốn khϊếp... Em hẳn là cũng nghĩ như vậy đi. Các người làm sao cũng không hiểu đâu, tôi làm như vậy, là bởi vì tôi thích em, tôi muốn có được em."
Tần Tuyết Ca giống như nghe kể chuyện Ả Rập nghìn lẻ một đêm, lắc đầu cười khổ: "Đâu ai sẽ tổn thương người mình thích đâu. Aciri, làm cũng đã làm rồi, hôm nay lại khó dễ lấy lý do cho có lệ khiến người chán ghét, có ý nghĩa sao?"
Ngón tay Aciri nâng cằm Tần Tuyết Ca lên, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp băng lãnh động nhân của cậu, hỏi: "Tôi làm sao lại tổn thương em? Tôi để cho em thấy rõ mặt mũi kinh tởm của vợ chồng Hoắc gia, giúp em chạy ra khỏi lưới vây ân tình. Phải, tôi tung video tìиɧ ɖu͙© của em trước mặt mọi người, nhưng trong đoạn video cũng có tôi mà, tôi đang liên tục bồi em. Tôi khiến em mất đi công việc, trên vòng xoay thương trường không cách nào đặt chân lên, nhưng tôi sẽ cho em yêu thương càng nhiều càng nhiều hơn, cho em cả thế giới. Tần Tuyết Ca, là em ép tôi đấy thôi. Chỉ có như vậy, em mới không thể kết hôn với đàn bà, mới không thể đem sức lực của mình làm việc và trả ơn, mới có thể để tôi thành tất cả của em."
Tần Tuyết Ca đột nhiên bật cười, nụ cười lạnh lẽo như băng hàn, từng chữ từng chữ nói: "Aciri, anh đúng là ma quỷ."
Aciri hơi điên cuồng cười to: "Không sai, tôi là ma quỷ. Vậy thì chúng ta sẽ dùng phương thức của ma quỷ, tới yêu nhau đi..."
Nói xong, Aciri đạp chân ga, xe rít lên một tiếng lao ra ngoài, để lại phía sau đuôi một làn khói xám trắng. Tần Tuyết Ca ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cũng không giãy giụa. Chẳng qua chỉ là bị Aciri mang về biệt thự hành hạ nhốt lại. Cậu ngày hôm nay, còn có cái gì phải sợ chứ?
Tuy nhiên, Tần Tuyết Ca đã đánh giá thấp trình độ biếи ŧɦái của Aciri. Đối phương dừng xe tại khu thương mại phồn hoa nhất thành phố, bọn họ dừng ngay trước cửa một tòa cao ốc thương mại quy mô nhất, xung quanh nườm nượp người tới lui, vô cùng nhộn nhịp. Bên cạnh cũng là tòa nhà thương nghiệp mọc lên san sát, mấy tấm bảng điện tử to lớn lóe lên màu sắc sặc sỡ, có một bảng còn đang chiếu lên tai tiếng kia của Tần Tuyết Ca.
Tần Tuyết Ca rốt cuộc bị người đàn ông kia phá vỡ trạng thái tĩnh lặng như chết. Cậu phát hiện tim mình vẫn còn đập, bởi vì cậu sợ, sợ nhìn Aciri, hỏi: "Anh... Muốn mang tôi xuống xe thị uy công chúng?"
Aciri cởϊ áσ ra, lộ ra nửa thân trên cường tráng, cười tà: "Dĩ nhiên là không, thế thì không thú vị chút nào. Ở chỗ náo nhiệt như thế này, chúng ta chơi xa chấn đi, giống như rất nhiều người xa lạ nhìn chúng ta ân ái vậy, rất thoải mái đúng không nào..."
Tần Tuyết Ca không tin được Aciriu sẽ nói ra những lời này, nhưng cậu biết nam nhân này từ trước đến giờ nói được là làm được, vội vội vàng vàng mở cửa xe. Cửa xe không khóa, nhưng khi cậu đang mở một nửa, Aciri đã lạnh lùng nói: "Em dám đi tôi lập tức trên đường làm em. Làm trên xe hay trên đường, em tự chọn đi."
Do dự hồi lâu, Tần Tuyết Ca vẫn là đóng cửa xe, thấy chết không sờn tựa vào ghế ngồi.
Aciri đem ghế bên cạnh tài xế mở ra đến mức thấp nhất, cho Tần Tuyết Ca nửa nằm phía trên. Hắn khẽ cười dùng ngón tay tỉ mỉ mơn trớn lông mi run rẩy của Tần Tuyết Ca, cười nhẹ nói: "Không phải sợ... Lần này, tôi sẽ dịu dàng với em."
Aciri thuần thục cởi nút áo sơ mi Tần Tuyết Ca, nhưng cũng không cởi hết toàn bộ, chẳng qua chỉ mở rộng trước ngực, lộ ra rãnh trước ngực băng ngọc. Aciri chống hai tay lên ghế, môi bắt đầu hôn từ xương quai xanh, đầu lưỡi ở lõm xương quai xanh hấp dẫn qua lại, tận lực đảo lưỡi qua, lực đạo nhẹ vô cùng, mang đến cảm giác ngứa ngáy giày vò.
Công kích ôn nhu như nước dần dần di chuyển xuống, đầu lưỡi linh hoạt thoáng chốc ở tại núʍ ѵú nho nhỏ xấu hổ của Tần Tuyết Ca, sau đó đem hai nhũ viên cứng rắn ngậm vào trong miệng, không trêu đùa quá trớn, chỉ dùng khoang miệng ấm áp bao vây, thỉnh thoảng mυ'ŧ một chút, nhưng cũng lập tức thả ra.
Tần Tuyết Ca chỉ có hai lần trải qua đều mang tính chất cưỡng ép, chịu đựng cũng đều là thô bạo và đau đớn, chưa từng được hưởng qua ôn tình triền miên vuốt ve giữa hai người yêu nhau. Aciri chỉ trêu chọc mấy cái, cậu liền mềm nhũn cả người, không tự chủ tràn ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào mềm mại.
Aciri cởϊ qυầи hai người ra, đem hai cây dươиɠ ѵậŧ kề sát chung một chỗ. Cây gậy thô to của hắn đã cứng lên, nhiệt độ nóng bỏng, bỏng đến tiểu kê kê của Tần Tuyết Ca cũng dần dần đứng lên, bàn tay to lớn cầm lấy hai căn tính khí, vừa dùng tay tuốt, một bên có kỹ xảo di chuyển hông, để cho hai cây dương cụ dán chặt vào nhau ma sát an ủi. Từng cái hôn rơi trên người Tần Tuyết Ca cũng theo lực đạo dưới tay mà thay đổi, lúc nhẹ lúc nặng, giống như có tiết tẩu gảy khúc đàn, lúc nhẹ thì chỉ nhàn nhạt lướt qua, nặng thì lưu lại những dấu hôn đỏ thẫm.
Tần Tuyết Ca lúc này tựa như chim non lần đầu nếm qua hương vị tìиɧ ɖu͙©, chỗ bụng nóng ran thiêu đốt cả người cậu đỏ ửng. Trên người có vô số kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cậu phát điên, thời điểm mong muốn đối phương lại biến mất. Cái loại cầu mà không được, sâu hơn trong cơ thể trống rỗng khó nhịn, cộng thêm đương lúc nội tâm yếu ớt, đáng thương oa oa khóc lên: "Anh lại muốn khi dễ tôi... Tôi, khó chịu muốn chết, a... Cắn núʍ ѵú... Cầu xin anh cho tôi được sung sướиɠ, một đao gϊếŧ tôi, a... Đau, không... Ngứa, muốn điên rồi, đừng đυ.ng chỗ đó, ưʍ..."
Nước mắt dính đầy mặt, âm thanh cũng yếu ớt dần, Tần Tuyết Ca yếu ớt vùng vẫy, lộn xộn cả lên, quần cũng theo vẫy vùng của cậu mà tuột đến xương hông, kẹt tại chỗ đó, lộ ra chỗ kín da^ʍ mỹ tiêu hồn.
Aciri giống như chưa bao giờ thấy qua Tần Tuyết Ca dưới trạng thái như vậy, bị mê mẩn mất hồn, gầm lớn tăng tốc động tác trong tay, cùng Tần Tuyết Ca cùng nhau bắn một lần.
Hắn kéo Tần Tuyết Ca kéo qua chỗ ghế lái, không gian chật hẹp khiến chân dài Tần Tuyết Ca chỉ có thể tựa lên kính bên kia, hai chân bị Aciri banh ra, tiểu huyệt trực tiếp hướng về phía cửa sổ, mà cửa sổ lại chưa được hoàn toàn đóng kín, còn lộ ra một khe nhỏ....
Tần Tuyết Ca từng trải qua một lần chết đi, lấy lại tinh thần phát hiện mình đang trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, quá sức xấu hổ, lúc nào cũng sẽ bị người phát hiện. Cậu vươn tay níu vào vô lăng, 'thịch' một tiếng muốn né tránh. Ai dè Aciri lại không tắt máy, tay cậu quơ quào loạn xạ đυ.ng phải nút còi xe, tiếng "ting ting" cực lớn hấp dẫn người đi đường qua lại, đều nhìn hết về phía bên này.
Aciri tâm địa xấu xa nâng cao Tần Tuyết Ca cơ thể trần trụi, để cho cả người cậu chiếu vào kính trước xe, tựa như các ánh mắt qua lại đều đổ dồn lên cơ thể không mảnh vải che thân của cậu vậy. Tay xoa xoa đè lên cúc huyệt Tần Tuyết Ca, Aciri cười hỏi: "Còi vang như thế kia, rất khát vọng cho mọi người kéo lại xem em lần lượt bị thao sao? Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần tôi mở cửa sổ ra..."
Vừa nói, một tay khác Aciri đè lên nút điều khiển cửa xe ấn xuống. Tần Tuyết Ca hoảng hốt khóc nấc lên: "Không nên mở cửa, xin anh... Anh làm gì tôi cũng được, đừng... Đừng mở cửa sổ. Ô ô, tôi... không muốn cho người khác nhìn. Aciri, tôi, tôi chỉ bị anh thấy, tôi không muốn những người khác..."
Aciri thấp giọng bên tai cậu: "Vậy phải chờ xem biểu hiện của em..."
Tần Tuyết Ca không biết mình nên biểu hiện như thế nào, cậu chỉ biết là chỗ thịt mềm thí mắt bị đàn ông xoa xoa chơi đùa, đầṳ ѵú cũng không ngừng bị bóp. Một cỗ nhiệt lưu từ tràng đạo xông ra, một loại khát vọng điên cuồng nảy sinh từ tận đáy lòng. Quên hết xấu hổ, quên hết tất thảy, chẳng qua thật giống như...
Tần Tuyết Ca tự động nâng cao cái mông, mơ mơ màng màng hừ khẽ: "Ưm ha... Bên trong thật trống rỗng, muốn vật, a... lấp đầy tôi. Tôi muốn... a, dươиɠ ѵậŧ to hơn, ngón tay, a... Ngón tay đưa vào, thật thoải mái... Không đủ, ô ô... muốn to hơn..."
Cảm nhận thí mắt Tần Tuyết Ca đói khát mυ'ŧ lấy ngón tay mình, Aciri rút ra cắm hai cái, lại đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ hai người trước đó bắn ra bôi lên động nhỏ Tần Tuyết Ca, cười khẽ: "Thể dịch hai ta là bôi trơn tốt nhất đấy. Hửm, tao hóa, quả nhiên ở chỗ náo nhiệt có thể khiến em càng hưng phấn, kẹp so với trước kia còn chặt hơn... Ha, tiến vào thao, cắn tôi thoải mái chết đi được!"
Tần Tuyết Ca tựa lên người Aciri, cái mông bị dươиɠ ѵậŧ đỉnh vào lúc lên lúc xuống, cao giọng thét chói tai: "A... Chơi tôi, ưʍ... Dươиɠ ѵậŧ lớn quá, a, sâu quá... Thật thoải mái, rất thích bị thao, ô ô... Tôi là đồ đê tiện, gái điếm kỹ nữ sinh ra, anh thao chết tôi đi!!!"
Hai người làm đến hăng say, đột nhiên có người gõ lên cửa kính xe. Thì ra là cảnh sát giao thông, một bên gõ lên kính xe, kêu chỗ này không cho đậu xe...
Cậu ta không thấy được cảnh tượng bên trong, nhưng người trong xe có thể thấy cậu ta rõ ràng. Vị trí đó của cảnh sát giao thông, mặt vừa vặn hướng lên hạ thể đang mở lớn của Tần Tuyết Ca, giống như đem hình ảnh thí mắt thối nát cắm dươиɠ ѵậŧ đàn ông của cậu thu hết vào mắt.
Tần Tuyết Ca sợ hãi kêu lên: "A... Không cần, bị thấy rồi, thí mắt bị cảnh sát giao thông thấy rồi... Cậu ta có thể tới chơi cái mông tôi luôn không, thật đáng sợ... Ô ô, sẽ bị làm chết... Aciri, tôi không muốn, một mình anh cưỡиɠ ɠiαи, là đủ rồi... A, đừng, anh đừng mở cửa... Dừng lại a, tôi sau này sẽ ngoan ngoãn cho anh thao, cầu xin anh dừng lại..."
Aciri bị câu nào đó của Tần Tuyết Ca chọc giận, lại tăng nhanh lực đạo va chạm, căm giận mắng: "Đồ gái điếm hư hỏng không biết xấu hổ, còn dám ảo tưởng nhiều gã đàn ông lên chơi cái mông. Em con mẹ nó, lão tử trước chơi chết em, nhìn em có thể bò dậy đi tìm đàn ông thượng hay không!!"
Người bị gian da^ʍ nhếch lên thật cao, chân dài cũng bị dời lên theo, ngón chân chen vào trên khe hở cửa sổ, chỉ cần người ngoài liếc mắt một cái, cũng biết bên trong đang làm cái gì...
Cậu cảnh sát giao thông kia hiển nhiên không ngốc, đột nhiên thấy mấy ngón chân nhỏ nhắn trắng nõn, còn không ngừng đung đưa cũng đoán được chuyện mờ ám. Cậu ta nuốt nước miếng nhìn vào trong, mơ hồ có thể thấy bóng người kịch liệt lay động, chân dài trắng nõn...
Tiểu cảnh sát giao thông cho rằng bên trong bị cắm là một đại mỹ nữ, máu mũi thế là liền chảy xuống, vội vàng rút ra một tờ giấy phạt, từ khe hở cửa sổ nhét vào, vội vã chạy đi...
Mà tờ giấy phạt đáng thương kia vừa vặn rơi lên tiểu ngọc hành cương lên của Tần Tuyết Ca, bay sang trái sang phải rồi rớt xuống, hiện ra dâʍ đãиɠ vô cùng sắc tình...
--------------------
Hôm nay up chương mới an ủi
(´;ㅿ;`) Việt Nam thua Ù pa buồn quá :"(((