Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp

Chương 16: Bị mẹ bắt gặp lúc ân ái!!

☆ Bị mẹ bắt gặp lúc ân ái!!

. .

Lại nói đến Hoắc Mộ Vân và Chung Nhược còn trên xe, Chung Nhược dang chân, chất lỏng màu trắng đυ.c và màu nâu trộn lẫn nhau dọc theo bắp đùi Chung Nhược chảy xuống, bẩn nhưng rất tình sắc. Trời sinh Chung Nhược có dáng vẻ mông lung hồn nhiên, mắt to chớp chớp nhìn Hoắc Mộ Vân, không cho hắn trên đường liếʍ hạ thể mình. Hoắc Mộ Vân đạn đã lên nòng, nhưng cũng không dám làm bậy, căm giận nói: "Mệt cho vật nhỏ cưng, chờ vào công ty xem anh thu thập cưng thế nào!!"

Chung Nhược thấy nam nhân thỏa hiệp, nháy mắt mặt mày hớn hở, làm nũng nói: "Vậy chúng ta đến nhanh một chút đi, chung quanh cái mông người ta dính dính ướt quá, khó chịu muốn chết ~ Anh Mộ Vân nói sẽ giúp em liếʍ sạch nha."

Dục hỏa Hoắc Mộ Vân cháy càng bạo hơn, hận không thể lập tức đem Chung Nhược nuốt ăn vào bụng. Hắn nhanh chóng xuống xe, kéo cửa bên ghế lái ra, đem Chung Nhược kéo ra bên ngoài. Chung Nhược vội vàng sửa sang lại quần áo, bị Hoắc Mộ Vân kéo đi, nhưng những bước nhỏ mới có thể chạy theo đuổi kịp bước chân Hoắc Mộ Vân, tà áo em bé vẽ nên những đường vòng cung, hình ảnh rất giống mấy phân đoạn bỏ nhà theo zai trong ba cái phim thanh xuân. (〃'ε'〃)

Cao ốc của tập đoàn đương lúc người tới lui dày đặc, vì vậy trong đại sảnh rất nhiều người nhìn thấy sếp lớn của bọn họ bước chân vội vàng mang theo một tiểu thư ký xinh đẹp như thiên tiên vào thang máy.

Hoắc Mộ Vân đi vào tất nhiên là thang máy riêng nối thẳng lên phòng tổng tài tầng cao nhất, bên trong sẽ không bị ai quấy rầy, không gian kín, rất thích hợp làm mấy chuyện xấu xa. Cửa thang máy vừa đóng lại, Hoắc Mộ Vân liền đem Chung Nhược đè lên tường cuồng nhiệt hôn.

Khuy áo thạch anh trên áo sơ mi 'lạch cạch' rơi trên nền đất, Hoắc Mộ Vân điên cuồng hôn lên đôi môi đỏ mọng, bắt đầu dời xuống trên cần cổ trắng như tuyết của Chung Nhược cắn ra mấy dấu vết đỏ thẫm, tiếp theo chuyển đến đầṳ ѵú ửng đỏ, đầu lưỡi liếʍ liếʍ một chút, răng cạ cạ mấy cái.

Chung Nhược bị miệng lưỡi nóng rực của nam nhân làm nóng đỏ ửng cả người, lúc thì đau nhói, lúc thì cảm giác ngứa ngáy khiến cậu không biết làm sao, cho dù sáng sớm bị nam nhân thao hai đùi phát tiết, cũng không có tâm trạng hoảng loạn như lúc này.

Hoắc Mộ Vân gặm cắn da thịt em bé non nớt, dưới tay tự nhiên cũng không rảnh rỗi đưa đến chỗ kín da^ʍ mỹ của Chung Nhược xoa nắn qua loa. Bàn tay chốc chốc lại nắm một nhúm âm mao trên da quấy rầy, chốc chốc lại nắm tay lại vỗ vỗ chỗ hội âm.

Chung Nhược bị làm đến không thở nổi, ngực phập phồng kịch liệt hơn, âm thanh run rẩy rêи ɾỉ: "Oa a... Thật khó chịu, cái mông càng ướt, ô ô.... Anh Mộ Vân không cần... Đầṳ ѵú muốn bị cắn, a... Tao cái mông bị liếʍ...."

Chỉ thấy Hoắc Mộ Vân đã chuyển địa điểm công kích đến chỗ kín lầy lội dính như keo của Chung Nhược. Hắn nửa quỳ trong thang máy, vặn hai chân thon dài của Chung Nhược, đem hai chân của cậu gác lên vai mình, đầu vừa vặn đυ.ng trúng chân Chung Nhược, men theo tìm đến vị trí của tiểu kê kê.

Hoắc Mộ Vân trong mắt lóe lên tia sáng như sói đói, ngậm thịt non đùi trong Chung Nhược không chịu nhả, tinh tế liếʍ liếʍ thưởng thức. Chất lỏng khiến làn da có vị của coca, so với coca còn mặn hơn. Đùa bỡn cặp đùi đã đủ, Hoắc Mộ Vân rốt cuộc dời đầu lưỡi đến địa phương bí ẩn, khẽ liếʍ thịt cúc béo múp, quanh rìa thí mắt trêu đùa.

Chung Nhược chỗ nào trải qua những thứ này, bị chơi đến liên tục thét chói tai: "Ưm a... Đầu lưỡi anh Mộ Vân, đυ.ng cái mông em.... A, nóng quá thật thoải mái... Nha, bên trong cũng bị liếʍ đến, anh Mộ Vân thật giỏi... Nhược Nhược sướиɠ muốn chết, ưm ha... Muốn nữa, anh Mộ Vân đem đầu lưỡi vào được hay không... Nhược Nhược rất là muốn..."

Thấy Chung Nhược bị đầu lưỡi mình chinh phục, Hoắc Mộ Vân hiển nhiên đắc ý không thôi. Nhưng bây giờ hắn không muốn dùng đầu lưỡi thao Chung Nhược, bởi vì cây dươиɠ ѵậŧ bự của hắn đã cứng đến mức muốn nổ tung. Hoắc Mộ Vân đứng lên đối mặt nhìn Chung Nhược, thấp giọng nói: "Đầu lưỡi không đủ thô, không có cách nào cho tao thí mắt của tiểu Nhược thoải mái. Để anh đổi cho em cái vừa thô vừa dài, cho Nhược Nhược thoải mái chết luôn, được không?"

Chung Nhược đã bị du͙© vọиɠ trào dâng chinh phục, hơn nữa không biết tại sao, từ cái đêm Hoắc Mộ Vân nửa đêm xông vào nhà dỗ cậu, cậu đặc biệt muốn ở gần Hoắc Mộ Vân, muốn tiếp xúc người đàn ông này càng gần hơn. Lúc này nghe nói có cách cho mình thoải mái, người nọ lại là Hoắc Mộ Vân, Chung Nhược hiển nhiên không nói hai lời đáp ứng: "Ưʍ... Được, Nhược Nhược... đều nghe theo anh Mộ Vân..."

Hoắc Mộ Vân rất hài lòng, dụ dỗ nói: "Nhược Nhược, nâng cái mông nhỏ lên nào, anh cho cưng ăn dươиɠ ѵậŧ bự..."

Chung Nhược tò mò: "Dươиɠ ѵậŧ bự làm sao ăn được, cái mông Nhược Nhược trước kia chưa từng ăn qua nha. Có phải rất căng hay không?"

Hoắc Mộ Vân cười đểu: "Đến lúc đó cưng khắc biết. Dươиɠ ѵậŧ anh rất bự nha, Nhược Nhược rất muốn thì cố gắng ăn vào đi, ăn xong thì thoải mái nhắm nhắm nhắm luôn." ~

Nói rồi, Hoắc Mộ Vân lôi cây dươиɠ ѵậŧ thô to của mình ra, đặt vào hậu huyệt Chung Nhược. Tiểu bảo bối vẫn là lần đầu tiên, Hoắc Mộ Vân không muốn qua loa, nhưng quả thật không nhịn được, chỉ có thể vào trước cách điểm ao ước một chút.

Ai ngờ, Hoắc Mộ Vân mới đưa qυყ đầυ đặt ở cửa vào nhục động nhẹ nhàng chạm vào, thang máy 'ding' một tiếng, cửa mở ra.

Chung Nhược choáng váng, không biết cái gì hết. Hoắc Mộ Vân bị dọa giật cả mình, hắn rõ ràng đã thiết lập để thang máy phải đóng cửa vận hành, đây là trở ngại gì chứ. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng dùng áo khoác âu phục khoác lên người Chung Nhược đang trần trụi, kéo quần mình lên. Kết quả, còn chưa kịp quay đầu lại, lập tức nghe được một tiếng hét chói tai.

Hoắc Mộ Vân trong lòng thầm nói nhân viên nào mà không có mắt như vậy, thấy tình hình thế này còn không mau tránh đi, ngu si đứng đó kêu hét cái gì. Hoắc Mộ Vân liền muốn quay đầu mắng mấy câu, nhưng đập vào mắt là gương mặt đó khiến cho đại tổng tài không gì không thể cũng phải tắt tiếng.

Bên ngoài thang máy đang há to miệng trừng mắt nhìn hai người bọn họ không phải là ai khác, mà là mẹ của Chung Nhược - Bạch Vân Yên.

(tèn tèn ten ~)

Bạch Vân Yên hôm nay giành với thư ký trực tiếp tới bàn chuyện làm ăn với Hoắc Mộ Vân, mục đích chủ yếu là muốn tới xem con trai vừa mới đi làm của mình một chút. Bởi vì sốt ruột nhớ con, Bạch Vân Yên tới quá sớm, thấy Hoắc Mộ Vân còn chưa tới nên tự mình đi lòng vòng, vô tình tới thang máy dành riêng cho tổng tài, kết quả là nhìn thấy một màn sấm sét giữa trời quang như vậy.

Con trai bé bỏng của bà, thuần khiết vô cùng - Nhược Nhược, bị một người đàn ông đè ở trong thang máy, quần áo đã cởi gần hết, trên da thịt đủ loại dấu vết thể dịch, vai trần xinh xắn lồ lộ ra hết bên ngoài, còn nâng chân lên, một bộ dạng chờ đợi nam nhân tiến vào.

Bạch Vân Yên lập tức rơi nước mắt, tiến lên gạt Hoắc Mộ Vân ra, ôm tâm can bảo bối Chung Nhược kêu lên. Chung Nhược không hiểu vì sao Bạch Vân Yên lại khóc, còn rất vô tội hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Bạch Vân Yên kích động: "Nhược Nhược, con nói cho mẹ, cái tên xú nam nhân này ép buộc con đúng không? Con yêu đừng sợ, mẹ sẽ làm chủ cho con, giúp con tiêu diệt hắn!!"

Chung Nhược lắc lắc đầu, có mấy phần không hiểu nói: "Không có a, anh Mộ Vân đối xử với con rất tốt. Nhược Nhược... muốn cho anh ấy làm cái kia... Mẹ, anh Mộ Vân ôm Nhược Nhược trần trụi, lúc làm chuyện kia với Nhược Nhược, Nhược Nhược cảm thấy rất thoải mái ạ, cũng cảm thấy thật hạnh phúc... Mẹ, mẹ cắt ngang tụi con rồi, cái mông Nhược Nhược cũng không ăn vào dươиɠ ѵậŧ bự của anh Mộ Vân..."

Bạch Vân Yên nghe được lời nói của Chung Nhược, giống như bị đả kích mạnh liên tiếp lui về phía sau, đỡ trán suýt chút nữa ngất đi. Hoắc Mộ Vân vội vàng đỡ mẹ vợ đang bị kích động quá độ, bình tĩnh mở miệng: "Chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện ạ."

Bạch Vân Yên vô tri vô giác bị mang vào phòng làm việc, ngồi trên ghế salon một lúc lâu mới tỉnh lại được. Hoắc Mộ Vân lựa theo tình hình mà làm, hết sức thành khẩn nói: "Bác gái, Nhược Nhược rất đơn thuần, em ấy cần có một người để yêu thương nâng niu em ấy cả đời. Con thật lòng yêu Nhược Nhược, sẽ dùng cả phần đời về sau của mình để bảo vệ ngây thơ của em ấy... Hy vọng bác gái có thể đem Nhược Nhược giao cho con, chấp nhận con giống như chấp nhận Isaac ạ."

Bạch Vân Yên cũng muốn không để ý hình tượng lớn tiếng gào lên, cái này là chuyện gì chứ!!???? Lại một thằng đàn ông nữa tới giành con trai với bà. Bà sinh ra là hai người con trai thứ thiệt, không phải con gái mà!!! Nhắc tới Isaac, trong lòng bà càng bế tắc. Trước đây tới 'hỏi' Chung Dục, một loạt máy bay chiến đấu tân tiến nhất bay trên nhà bọn họ, còn có một đống súng ống các loại như lưu manh, như thế kia muốn làm sao tiếp nhận, mọi người vui vẻ hòa thuận, muốn thì trực tiếp đem người cướp đi. Dù sao thì người ta cũng đã 'khoe' như vậy, trừ phi mời quân đội đến, nếu không ai có thể làm gì hắn.

Bạch Vân Yên chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: "Chung Dục biết chuyện này đúng không?"

Hoắc Mộ Vân gật đầu. Chung Nhược cảm nhận bầu không khí có phần không đúng giữa hai người, có chút sợ hãi nép vào trong lòng Hoắc Mộ Vân, hỏi: "Anh Mộ Vân, mẹ muốn làm gì vậy?"

Hoắc Mộ Vân giả vờ than thở: "Mẹ em không muốn cho Nhược Nhược và anh chung một chỗ, phải đem Nhược Nhược mang đi, cho Nhược Nhược làm những chuyện chúng ta đã làm kia với người khác, chuyện rất thoải mái..."

Chung Nhược nghe vậy lập tức vội vàng lắc đầu: "Con không muốn. Con thực thích chung một chỗ với anh Mộ Vân, một khắc cũng không muốn rời đi. Anh Mộ Vân anh ôm Nhược Nhược đi, liên tục ôm, không nên tách ra..."

Hoắc Mộ Vân hài lòng kéo thân thể mềm mại vào trong ngực, trong lòng nói mẹ vợ tới thật đúng lúc, để cho bà nghe được bày tỏ của Nhược Nhược. Dựa theo tình huống bây giờ, hắn lập tức có thể đem Chung Nhược toàn bộ ăn vào bụng được rồi. ~

Bạch Vân Yên nhìn bộ dạng dựa dẫm của Chung Nhược vào Hoắc Mộ Vân, cũng rất kinh ngạc. Nhược Nhược mặc dù đơn thuần, nhưng cậu vô cùng không thích tiếp xúc với người ngoài, dù là bình thường trong nhà có khách đến thăm, muốn chào hỏi với cậu, cậu cũng tận lực tránh được thì tránh. Nhưng hôm nay lại dính lấy Hoắc Mộ Vân như vậy, hơn nữa hai người kiểu mẫu sống chung cũng mang đến cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Bạch Vân Yên cũng không phải bà lão lớn tuổi cứng nhắc, bằng không nếu không thể rút ra từ Isaac, đây chẳng qua chỉ là Hoắc Mộ Vân, bà cũng đã hiểu biết quá ít rồi. Bạch Vân Yên cũng không nghĩ nhiều, nghĩ rằng nếu Chung Dục biết, vậy thì gọi điện hỏi một chút vậy.

Quên mất bài học mấy lần trước chính là, điện thoại vừa kết nối, bà còn chưa kịp lên tiếng, bên kia đã truyền đến âm thanh rêи ɾỉ yêu mị. Bạch Vân Yên nhất thời sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng. Bà thật không hiểu, hai đứa kia đói khát cỡ nào mà ban ngày làm, ban đêm cũng làm. Nghe nói Chung Dục còn luyện ra được skill vừa cong mông cho Isaac cắm, vừa có thể đọc ký văn kiện.

Chung Dục hôm nay có một mối làm ăn cần thảo luận, Isaac bồi y đi, xong việc liền trực tiếp mang y đến quán rượu, gọi cái tên mỹ miều hơn là đòi - tiền - dịch - vụ. Thể lực Chung Dục đều bị gã ép đến bay sạch. Nam nhân kia sinh long hoạt hổ, y không thể làm gì khác hơn là vô lực nằm trên giường tùy tiện cho nam nhân kia lăn qua lăn lại giày vò.

Isaac nằm trên người y, dươиɠ ѵậŧ ở trong cúc huyệt chín muồi ra vào, cái tay làm càn xoa xoa hai vυ' lớn của y, môi miệng cũng không nhàn rỗi, ở xương quai xanh y gặm cắn.

Chung Dục bị gã làm cho thở hổn hển, hừ hừ nghe điện thoại, hỏi: "Xin hỏi, a... Ai vậy?..."

Bạch Vân Yên áp chế lửa giận trong người, nói từng chữ: "Là - mẹ - con!"

Chung Dục cũng không ngại, dù sao y và Isaac về chuyện kia thì ai cũng biết, đều là người đã trưởng thành, có du͙© vọиɠ cũng là điều bình thường. Isaac tất nhiên cũng sẽ không vì cú điện thoại mà thu liễm mình, ngược lại tăng tốc cắm rút, xấu xa va đến tao điểm của Chung Dục, tay cũng đổi thủ đoạn gian trá bóp đầṳ ѵú Chung Dục, lớn tiếng nói: "Dâʍ đãиɠ, thoải mái sao? Chơi cưng đến phun sữa nhé, thế nào?"

Thân thể Chung Dục xinh đẹp như yêu tinh, hoàn toàn là nhờ nam nhân 'bồi bổ' ra. Bản chất y cũng không dâʍ đãиɠ như vậy, nhưng từ khi bị Isaac khai bao, liền một phát không thể thu được. Bị nam nhân kia hung mãnh thao làm, Chung Dục sướиɠ đến mức chảy nước mắt, càn rỡ hô to: "Ưm a... Sướиɠ chết em, oa... Ông xã đừng dừng, tiếp tục xoa xoa vυ' bự em... A, muốn phun sữa, ông xã mυ'ŧ... Đầṳ ѵú em, ưm, cái mông sướиɠ quá, thích dươиɠ ѵậŧ ông xã quá..."

Bạch Vân Yên thực sự nghe không nổi nữa, định cúp điện thoại, bên kia lại truyền tới âm thanh bất ổn của Isaac: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Bạch Vân Yên nói: "Mẹ muốn hỏi một chút chuyện của Hoắc Mộ Vân, các con đều biết chứ?"

Isaac dừng một lát, nói: "Vâng, bây giờ Dục nhi đang bận, không tiện nghe điện thoại. Mẹ đang ở tập đoàn Hoắc thị sao, một lát chúng con qua đó rồi nói ạ."

Bạch Vân Yên bấm tắt điện thoại, vuốt ngực, nói: "Chờ đi, lát nữa cũng gọi ba con tới. Cả nhà chúng ta nói chuyện với nhau, chuyện của hai đứa nên làm thế nào."

(khổ thân bác già lao tâm quá độ =))))))) )

Hoắc Mộ Vân thống khoái gật đầu. Dù sao ai tới cũng đều như nhau, Chung Nhược là hắn đã định rồi, đến mức Chung Nhược được Hoắc Mộ Vân dỗ ngoan, ở trong ngực hắn chu chu miệng nhỏ làm nũng đây. Hai người cười cười nói nói ngược lại phải nói rất vui vẻ.

Đầu kia Chung Dục lại bị thao đến bắn ra luồng sữa, trên vυ' là chất nhờn trắng đυ.c, khóe miệng không phân biệt được nước miếng của ai, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, sεメy lại có phần dâʍ đãиɠ.

Isaac cũng bắn mấy phát vào mông Chung Dục, lúc này đang lắng xuống cao trào, ôm Chung Dục chậm rãi liếʍ sữa cậu. Chung Dục hạnh phúc nâng cao vυ', thuận tiện cho nam nhân mυ'ŧ, hổn hển hỏi: "Mẹ lại có chuyện gì a?"

Isaac ậm ờ đáp: "Hoắc Mộ Vân và Chung Nhược bị bắt gian, đoán chừng cả nhà sẽ phải tra hỏi một trận rồi."

Chung Dục cười: "Tra hỏi có gì hay, ưʍ... Hai người bọn họ rất xứng đôi, a... Nhẹ một chút, nha, đừng dùng sức bóp, sữa phun ra ngoài, ở trong hết rồi... Hết rồi..."

Isaac đời nào nghe theo, chưa thỏa mãn nói: "Ông xã còn muốn, cưng nhìn xem, dươиɠ ѵậŧ lại cứng nè. ~"

Chung Dục vòng qua cổ gã, dùng ngực sữa to lớn thân mật cọ Isaac, nũng nịu nói: "Không phải muốn đến Hoắc thị sao, ôm em lên xe, còn đủ cho anh làm thêm một đường, ưʍ... Khốn khϊếp, sao vào lại rồi...."

Isaac cười khẽ: "Một phút cũng không thể lãng phí, như thế này mang cưng lên xe chẳng phải tốt hơn sao..."

--------------------

:"D