Vương Nhất Đại

Chương 30: ᒪàʍ Ŧìиɦ trên phi cơ

Trên phi cơ, vẻ mặt Thượng Quan Việt dường như rất trầm mặc, giữa hai người giao lưu cũng rất ít.

"Tiên sinh, rượu đỏ của ngươi " tiếp viên hàng không nhìn Thượng Quan Việt, trên gương mặt xinh đẹp mang theo một chút ngượng ngùng, đưa một ly rượu đỏ qua.

"A, cảm ơn" Thượng Quan Việt hồi lâu chưa mở miệng nói chuyện khẽ khép lại máy tính, lộ ra một nụ cười lịch sự, khi đưa tay đón lại không cẩn thận đem chén rượu đổ vào trên đùi Vương Nhất Đại đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Ta xin lỗi, xin lỗi..." Tiếp viên hàng không lập tức hoảng sợ, tay chân luống cuống muốn đưa tay đi lau.

Tay của Vương Nhất Đại và Thượng Quan Việt cùng lúc ngăn lại nàng, Thượng Quan Việt đưa tay che ở giữa hai người, trực tiếp nói với người tiếp viên hàng không kia một câu "Không có việc gì, tự chúng ta lau là được."

"Nhưng mà..." Người tiếp viên hàng không nhìn vết bẩn giữa hai chân Vương Nhất Đại quá mức rõ ràng kia, xấu hổ không biết làm sao.

"Ta đi toilet một chút " Vương Nhất Đại hướng người tiếp viên hàng không kia cười cười tỏ ý hắn không để ý gì, đứng lên đi toilet.

Thượng Quan Việt nhìn bóng lưng của Vương Nhất Đại, biểu tình bình tĩnh ban đầu bỗng thoáng hiện một chút kỳ dị nhàn nhạt.

Vương Nhất Đại đang tập trung chùi vệt bẩn giữa hai chân thì nghe tiếng đập cửa truyền đến, hắn đến trước cửa nói vọng ra bên ngoài "Có người", nhưng tiếng đập cửa cũng không có dừng lại.

"Nhất Đại, là ta" Là âm thanh của Thượng Quan Việt.

"..." Cửa vừa mở ra, Vương Nhất Đại nghi ngờ nhìn hắn.

Thượng Quan Việt trực tiếp chen lấn tiến vào, tiện thể khóa cửa lại.

"Đây là trên phi cơ" bên trong phòng là không gian chật hẹp chỉ đầy 4 thước vuông, Vương Nhất Đại nhìn Thượng Quan Việt đang ngồi xổm người xuống kéo khóa quần bản thân xuống, bất đắc dĩ mở miệng.

"Còn đến 8 giờ, chúng ta có rất nhiều thời gian" Thượng Quan Việt móc ra tính khí của Vương Nhất Đại, nỗ lực cầm trên tay, vuốt ve lên xuống, đôi môi chầm chậm phủ lên, mυ'ŧ mạnh lấy côn ŧᏂịŧ nóng rực, đầu lưỡi trơn trợt ở phía trên chậm rãi liếʍ thẳng xuống một đường, âm thanh có chút câu dẫn nói "Chắc là ngươi tối hôm qua cùng Ấn Buồm điên cuồng quá, cho nên hôm nay không có khí lực."

Mặc dù biết Thượng Quan Việt cố ý nói ra những lời này, nhưng một khi lời nói này thốt ra ngoài, vẫn khiến Vương Nhất Đại tự ái, hắn đưa tay, trực tiếp đè lại cái ót của Thượng Quan Việt, đôi môi không kịp mở lớn bị dùng lực ép trực tiếp nuốt vào hơn phân nửa dươиɠ ѵậŧ, Thượng Quan Việt khẽ nheo lại mắt, cổ họng không kịp nuốt lập tức bị đẩy đến chỗ sâu, trong nháy mắt cảm thấy có chút đau khổ vì hít thở không thông, khóe mắt cũng thấm ra ít nước mắt.

Vương Nhất Đại cũng không cho hắn có cơ hội điều chỉnh, động tác kéo trên tay càng thô bạo, nhìn môi của Thượng Quan Việt, theo tính khí không ngừng trở nên mở rộng hơn, cánh môi mỏng bị mài đỏ hiện lên ánh nước trong suốt. Qua chục lần cắm rút, trên mặt của Thượng Quan Việt vừa bị dính nước miếng của mình, lại vừa bị dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c lúc tính khí bắn tung tóe trong khoang miệng, thậm chí trên bờ lông mi dài cũng có chút ướt, hình ảnh đẹp này khiến Nhất Đại có cảm giác cực kì chấn động.

Sau khi chờ Thượng Quan Việt liếʍ được không ít, Vương Nhất Đại trực tiếp túm lấy hắn, đặt ở trên bồn rửa tay, ngón tay sờ lên môi, chùi đi dịch thể khả nghi nơi khóe môi, vén phần tóc trước bị mồ hôi ướt dán trên trán hắn lên.

"Đừng hôn, ta vừa mới..." Ý thức được động tác của Vương Nhất Đại là nghĩ muốn hôn mình, Thượng Quan Việt mặc dù hưng phấn, nhưng là vẫn không được tự nhiên che miệng lại.

Vương Nhất Đại trực tiếp lôi tay hắn ra, nắm cằm hắn lên rồi nhanh chóng ngậm lấy môi Thượng Quan Việt, nụ hôn của hắn tràn đầy tính xâm lược mạnh mẽ công chiếm chỗ sâu trong khoang miệng của Quan Việt, mặc dù miệng quả thật có mùi vị tanh tanh, nhưng hắn cực kỳ yêu dáng vẻ dịu ngoan của Thượng Quan Việt.

Thượng Quan Việt ngửa đầu lên cao, răng môi đều bị Vương Nhất Đại càn quét sạch sẽ, đầu lưỡi của hắn cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém lập tức đáp lại Vương Nhất Đại, cổ họng khẽ phát ra vài tiếng rêи ɾỉ mị hoặc.

Tiếng rên của Thượng Quan Việt như đang cổ vũ ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© trong người Vương Nhất Đại, tay hắn bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, trực tiếp đưa thẳng tay vào bên trong chiếc áo gió, bóp từng bắp thịt mỏng, cuối cùng ở lại dừng ở ngực, hắn đột ngột dùng sức lực rất lớn, đẩy nó tới mức thẳng đứng, giống như hình dạng của bộ ngực của nữ nhân bình thường khi đang cương, cách một lớp y phục, không nhìn rõ được động tác cụ thể, nhưng Thượng Quan Việt rõ ràng cảm nhận được động tác bên trong chiếc áo xốc xếch kia có bao nhiêu kịch liệt, còn có những luồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ xen lẫn chút đau đớn truyền đến thân thể, hô hấp của hắn càng ngày càng nhanh hơn, thế nhưng sợ các tiếp viên hàng không ở bên ngoài toilet sẽ nghi ngờ hắn chỉ có thể tận lực khống chế âm thanh của mình.

Vương Nhất Đại chậm rãi trượt đến trên bụng Thượng Quan Việt, quay về âu yếm phần bắp thịt mềm mại, rõ ràng cảm giác được thân thể phía dưới đã bắt đầu vô thức co lại, "Nhất Đại, quần... Ưʍ..." Thượng Quan Việt chỉ cảm thấy hai tay của Vương Nhất Đại như có ma lực, động tác tay khi thì thô bạo khi thì ôn nhu chậm rãi khiến hắn còn chưa tiến vào chủ đề chính đã bốc hỏa đầy người, bị chiếc quần trở ngại làm cho hắn không có biện pháp thân cận hơn với thân thể của người nam nhân trước mắt, chuyện này khiến hắn có chút nôn nóng cấp bách.

"Sao lại thèm khát như vậy?" Vương Nhất Đại vừa nói, một bên như hắn mong muốn cởϊ qυầи ra, chỉ lưu lại qυầи ɭóŧ màu đen, bao vây lấy phân thân đã lộ ra qυყ đầυ rất vểnh, cho thấy chủ nhân cũng đang động tình.

"Bởi vì người đó là ngươi... Mau làm ta..." Thượng Quan Việt chỉ cần vừa nghĩ tới người nam nhân trước mặt này cũng vào tối hôm qua chiếm giữ người một người đàn ông khác như vậy, hắn liền cảm thấy toàn thân khó chịu, hận không thể biến toàn thân Nhất Đại đều nhiễm hơi thở của mình.

Vương Nhất Đại cười khẽ, cũng không có tiện thể bỏ đi qυầи ɭóŧ của hắn, mà đưa tay dò xét xoa bóp hai quả banh mềm mại, sau đó trực tiếp tiến vào mục đích chính, ngón trỏ ở phần xương cụt khẽ ma sát vài cái, cảm nhận phản ứng bất ngờ đầy kích động của Thượng Quan Việt, mới chuyển hướng đến nhục huyệt khát tình đã bị lạnh nhạt rất lâu kia.

...

Trước cửa phòng rửa tay trong khoang hạng nhất, một tên tiếp viên hàng không đã đi qua n lần, nhìn hồi lâu vẫn chưa thấy mở cửa, không khỏi có chút nghi hoặc, bên trong cánh cửa, dường như có thanh âm kỳ quái, nghe như có tiếng thở dốc, còn có âm thanh va chạm... Mặt của nàng lập tức đỏ bừng, khoang hạng nhất tổng cộng chỉ có hai người, mà hai người kia đều vừa lúc không thấy, tình huống bên trong, không khó đoán lắm... Nhưng nàng vẫn còn muốn tiếp tục làm việc nên không lo chuyện bát quái nữa.....

" A ưʍ... Hừ a..." Thượng Quan Việt dựa lưng vào mặt kiếng, khuôn mặt tuấn tú thở mạnh đến đỏ bừng, cố giữ tay thật chặt trên môi nhằm ngăn cản tiếng kêu thoát ra của bản thân bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà gần như không khống chế được. Nửa người dưới của hắn hoàn toàn đặt ở trên người Nhất Đại, bản thân hắn thậm chí có thể tận mắt nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của Nhất Đại ra ra vào vào ở giữa hai chân mình, cả hai va chạm mạnh khiến không ít dịch trong suốt tràn ra ngoài, cặp mông hắn ướt đẫm mồ hôi lay động trước sau không ngừng làm cho bồn rửa tay trơn vô cùng, khi va chạm còn phát ra tiếng "Xèo xèo" dâʍ đãиɠ.

Không gian quá mức nhỏ hẹp, Vương Nhất Đại đối mặt với bồn rửa tay, vóc người khôi ngô cao lớn có chút miễn cưỡng đứng, dùng sức vạch hai đùi của Thượng Quan Việt mở to ra hơn, hắn đặt người lên trên bồn, tiểu huyệt đỏ sẫm lộ ra ngoài qυầи ɭóŧ bị hắn đυ.ng đến trơn trợt sắp không chịu nổi, dươиɠ ѵậŧ cương cứng đã lòi ra bên ngoài quần, kèm theo tiếng va chạm lúc ẩn lúc hiện, chất lỏng tung bay khắp nơi.

Vương Nhất Đại không có tận lực đâm mỗi chỗ điểm G khiến Thượng Quan Việt mất hồn kia, hắn chỉ đơn giản là đâm vào lút cán, sau một hồi thao mãnh liệt, thỉnh thoảng đυ.ng phải, cảm nhận hậu huyệt của Thượng Quan Việt theo phản xạ dùng sức thít chặt, cũng thoải mái cực kì. Thượng Quan Việt trái lại đã có chút mê mang, mỗi lần va chạm đều lần lượt đẩy hắn lêи đỉиɦ, hắn vĩnh viễn không cách có nào biết trước được khi nào điểm nhạy cảm sẽ bị mạnh mẽ đâm trúng, cảm giác mơ hồ bất an này càng làm cho hắn muốn ngừng mà không được.

Côn ŧᏂịŧ nhanh chóng ra vào bên trong lỗ nhỏ chật hẹp, giống như đang đóng cọc thông thường hung hăng đâm vào, hung hăng rút ra, kéo theo thịt huyệt mềm mại bị thao liên tục đến nỗi lòi ra bên ngoài, không chút xấu hổ lóe lên tia sáng, chờ đợi côn ŧᏂịŧ kia lại một lần nữa tiến vào.

"A a... Nhất Đại... Nhất Đại..." Hắn run rẩy gọi tên Vương Nhất Đại, âm thanh bị ép xuống rất thấp, tựa như tiếng khóc thông thường. Một tay khẽ run rẩy đặt lên bả vai Vương Nhất Đại.

Vương Nhất Đại trực tiếp kéo tay của Thượng Quan Việt, một tay khác nâng mông của hắn lên, hạ thân giống động cơ mô tơ cắm vào cực kì hung tàn. Thượng Quan Việt làm sao có thể chịu đựng được động tác ở loại trình độ này, miệng hắn cứ mở khép rồi lại mở, ngoại trừ phát ra vài tiếng thở dốc chật vật, gần như ngay cả nói cũng không thể thành lời.

Y phục của Thượng Quan Việt vẫn còn trên người, tuy nhiên nửa người dưới chỉ còn lại mỗi cái qυầи ɭóŧ đang đung đưa không ngừng bởi đang vận động kịch liệt, hình ảnh vừa cấm dục lại đầy dâʍ đãиɠ, khiến Vương Nhất Đại cảm thấy bản thân dường như có vô tận sinh lực, chỉ muốn cứ ở nơi này không ngừng thao tiểu huyệt mất hồn trước mắt, hận không thể thao nát thân thể Quan Việt.

"Ưm a..." Tay Thượng Quan Việt đích bị Vương Nhất Đại lôi kéo, mỗi lần va chạm, thân thể hắn cũng sẽ bị mở ra cực đại thành tư thế mời chào, lực đạo mãnh liệt, hậu huyệt bị thao đến rã rời nhưng vẫn cực kỳ đói nuốt hết cả dươиɠ ѵậŧ, khiến hắn vừa đau vừa thoải mái.

"Bắn...Ta sắp bắn..." Thượng Quan Việt cảm giác thân thể mình đã bắt đầu co giật, phân thân phía trước đã cứng rắn sắp không trụ được nữa, nhưng người nam nhân trước mắt vẫn còn đang cắm rút mãnh liệt, dươиɠ ѵậŧ vừa cứng lại vừa thô, lần lượt xỏ xuyên qua thân thể hắn, đột nhiên khiến hắn cảm giác rất thỏa mãn, thân thể của Nhất Đại, hơi thở của Nhất Đại, tất cả mọi thứ, vào giờ khắc này, đều thuộc về mình, "Ta muốn ngươi... Ưm ưʍ..."

Vương Nhất Đại vừa xoa mông Thượng Quan Việt, vừa bắt đầu dùng chút sức lúc cuối cùng, động tác đâm rút đã đạt đến biên độ cực đại, phía dưới không ngừng vang lên âm thanh bốp bốp vang dội, tần số càng lúc càng nhanh, Thượng Quan Việt vô lực bị thao như búp bê bị chơi hỏng đã sắp vỡ vụn chịu không nổi, hai mắt đã khóc sưng đỏ, đầu óc mụ mị, trên mặt dính đầy nước bọt, nước mắt cùng với mồ hôi, quả thực cùng hình tượng quý công tử ban đầu là cả một trời một vực.

Sau khi buồn bực hừ một tiếng, Vương Nhất Đại rút mạnh côn ŧᏂịŧ ra, bắn lên trên bụng Thượng Quan Việt, Thượng Quan Việt còn chưa có phục hồi tinh thần, nhắm mắt lại, phân thân giữa hai chân vẫn còn đang phun dịch ra, ngoại trừ hô hấp hơi phập phồng l*иg ngực ra, thân thể không còn có thể động đậy nữa.

Vương Nhất Đại đi về phía trước, tựa người vào trong ngực Thượng Quan Việt nhằm nghỉ ngơi ngắn ngủi, nghỉ xong, hắn xuyên qua lớp y phục mềm mỏng khẽ vuốt ve đầṳ ѵú đang cứng rắn như đá, Thượng Quan Việt vươn tay ôm lấy lưng Vương Nhất Đại, phát ra tiếng nỉ non rất nhỏ, trên mặt hiện lên một nụ cười yếu ớt.

-------------

Thụ trong này đứa nào cũng mặt dày nham hiểm với cuồng chồng vô độ =))) Hèn gì anh công muốn độc thân một mình cũng khó :v