Bên ngoài phòng cấp cứu được giám hộ nghiêm ngặt, cửa phòng bị che kín bởi các hộ vệ áo đen, ngăn trở giới ký giả đang cố gắng dò la tình huống.
Vương Nhất Đại ở giữa đám người thấy được bí thư Trương đẩy ra đám người trước mặt, hướng về phía hắn phất phất tay.
Bí thư Trương thấy Vương Nhất Đại liền đi tới, hắn dĩ nhiên là biết quan hệ giữa Trần Nặc và Vương Nhất Đại, thở dài một hơi, "Thầy Vương, hiệu trưởng Trần vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, tuy nhiên tình huống vẫn còn chưa ổn định."
Vương Nhất Đại xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn Trần Nặc lẳng lặng nằm bên trong bị bao vây bởi các bác sĩ, gương mặt bị thiết bị dưỡng khí che phủ, trên mặt không có một chút huyết sắc, bên người chất đầy các loại máy móc phức tạp, khung cảnh giống như lúc hắn chứng kiến em trai hắn bị trọng thương.
"Ta có thể vào xem hắn sao?"
"Hiện tại ngoại trừ người nhà ai cũng không thể đi vào, chỉ đành chờ chủ tịch đến đây" cặp mắt của bí thư Trương có chút đỏ lên, âm thanh cũng nghẹn ngào, "Thầy Vương, ngươi không biết cảnh tượng lúc đó, rất dọa người, hiệu trưởng Trần bỗng nhiên cứ như vậy ngã xuống..."
Vương Nhất Đại vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi vài câu, sau đó ngồi ở trên ghế không nói được một lời, Thượng Quan Việt cùng Ấn Buồm đứng ở một bên, nhìn tình hình Trần Nặc bên trong, tâm tình cũng có chút nặng nề.
Sau đó Ấn Buồm nhận được một cú điện thoại, bỗng nhiên thần sắc nghiêm túc nói với bọn họ có việc phải xử lý, sau đó liền rời đi.
Vào lúc hai người đang trầm mặc, một cặp trung niên nam nữ sắc mặt tiều tụy chạy chậm lại đây, đi theo phía sau là một đoàn người.
"Chú, dì, Trần Nặc đã thoát khỏi nguy hiểm." Thượng Quan Việt đi tới bên cạnh bọn họ, có chút cung kính nói.
Người đàn ông trung niên dựa sấp vào cửa sổ thủy tinh nhìn tình hình Trần Nặc ở bên trong, hai tay run rẩy, người nữ lại có chút mất khống chế, "Ta đã bảo ngươi chiếu cố hắn thật tốt..." Nàng trong miệng tự mình lẩm bẩm cái gì, bỗng nhiên hung hăng giáng một cái bạt tay ở trên mặt bí thư Trương, "Con ta nếu xảy ra chuyện gì, ta nhất quyết không tha cho ngươi!"
Bí thư Trương gắng gượng chịu đựng một tát này, không ngừng cúi người hướng bọn họ nói "Xin lỗi, chủ tịch, xin lỗi..."
"Tiểu Nặc, làm sao lại ra nông nỗi này?" Trần quyên khóc không thành tiếng, thân thể cũng cơ hồ đứng không ngừng, may mà có nhân viên bên cạnh theo đỡ.
"Who are relatives of Chen Nuo?" ("Ai là người nhà của bệnh nhân Trần Nặc?") Cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra, một bác sĩ đi ra hỏi.
"Us, we' re his parents. Doctor, is he okay?" ("Là chúng tôi, chúng tôi là ba mẹ của thằng bé. Bác sĩ, thằng bé có sao không? ") Hai vợ chồng kích động tiến lên hỏi, không bao lâu, bọn họ mặc y phục cách ly, mang theo khẩu trang, lúc này mới đi vào.
Thu hồi ánh mắt nhìn Trần Nặc, Thượng Quan Việt trở lại bên người Vương Nhất Đại, cầm tay hắn, "Nhất Đại, Trần Nặc không sao."
"Ừm" Vương Nhất Đại gật đầu, mặc dù hắn nghe không hiểu tiếng Anh, nhưng hắn có thể nhìn ra được dựa trên nét mặt của ba mẹ Trần Nặc, tình hình của Trần Nặc đã có chút ổn định rồi.
Cũng không lâu sau, Trần Quyên biểu tình lạnh lẽo từ bên trong phòng bệnh ra ngoài, kỳ quái nhìn thoáng qua Vương Nhất Đại, sau đó nhìn phía Thượng Quan Việt, nghiêm túc mở miệng, "Tiểu Việt, Tiểu Nặc luôn luôn gọi cái tên Nhất Đại, ngươi biết là ai sao?"
"Là ta" Vương Nhất Đại đứng lên, mở miệng trả lời trước.
"Ngươi theo ta đi vào." Lúc nói chuyện, sắc mặt của nàng nhìn không tốt lắm.
...
Trần Nặc dường như rất không ổn, cau mày, môi luôn luôn run rẩy như muốn nói điều gì.
"Nhất Đại... Xin lỗi... Nhất... Đại..."
Vương Nhất Đại ôn nhu đưa ngón trỏ của Trần Nặc ra, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng mở miệng, "Trần Nặc, ta đây..."
Ngón trỏ hắn giật giật, cố gắng chạm tới hắn, nhưng cách một lớp cái bao tay, rất trắc trở, Trần Nặc cố gắng mở miệng, muốn nói cái gì, ngón tay một chút lại một chút chạm đến mu bàn tay Nhất Đại.
"Nhất Đại... Ta yêu ngươi..." Trần Nặc vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn, nhưng lời hắn nói ra lúc này cũng là ý nghĩ chân thật nhất từ nội tâm hắn.
"Ừ... Ta biết."
Trần Nặc nghe như thế, vùng xung quanh lông mày thư giãn ra, khóe môi hơi nhếch lên.
Ba mẹ Trần Nặc nhìn thấy cảnh tượng này, trong tim tất nhiên tâm tình không tốt.
...
"Vương tiên sinh..." Trần quyên do dự mở miệng, tận lực duy trì sự bình tĩnh trên mặt, "Con ta..."
"Ngài không cần khuyên ta, không cần ngài nói, ta cũng sẽ rời khỏi Trần Nặc." Vương Nhất Đại không đợi nàng tiếp tục làm rõ, trực tiếp nói, "Ta về sau tuyệt đối sẽ không cùng hắn tiếp tục dây dưa."
Trần quyên đối với câu trả lời thẳng thắn của hắn cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng bà rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, "Nghe nói Vương tiên sinh là giáo viên của trường học chúng ta, nhưng ta cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần quá cũng không tốt lắm."
"Đó là tất nhiên, ta sẽ chờ Trần Nặc khôi phục một ít sau đó rời đi hắn, từ nay về sau sẽ không can thiệp cuộc sống của hắn."
"Vậy ta đây cảm ơn Vương tiên sinh."
"Dì" Thượng Quan Việt bưng hai ly cà phê đi tới, nhìn thấy hai người, cũng cảm nhận được bầu không khí không tầm thường giữa bọn họ.
"Quan Việt, cám ơn ngươi đã đến thăm Tiểu Nặc " Trần quyên hướng Thượng Quan Việt gật đầu, sau đó lịch sự hàn huyên vài câu rồi trở về phòng bệnh.
"Các ngươi đang nói chuyện gì?" Thượng Quan Việt nhìn biểu tình không tốt lắm của Vương Nhất Đại, lo lắng hỏi.
"Không có gì " Vương Nhất Đại tiếp nhận cà phê hắn đưa tới, cùng Thượng Quan Việt cùng nhau ngồi trở lại trên ghế, hai người nương tựa nhau.
"Ta đã mua quán rượu gần đây, đến lúc đó chúng ta đi về nghỉ trước, ngày mai trở lại xem hắn." Thượng Quan Việt nhìn vành đen trên mắt Vương Nhất Đại, đau lòng mở miệng.
"Được..." Vương Nhất Đại trả lời, uống một ngụm cà phê, có chút cay đắng.
Suốt cả một tuần, Vương Nhất Đại mỗi ngày đều đến thăm Trần Nặc, Trần Nặc cũng bắt đầu từ hôn mê dần khôi phục, hiện tại hắn có thể mở mắt ra nhìn xung quanh một chút, mặc dù rất nhanh sẽ ngủ lại, nhưng đối với mọi người mà nói, đây đã là một hiện tượng đáng mừng.
Vương Nhất Đại theo thường ngày sang đây xem Trần Nặc, thấy Ấn Buồm đang ngồi ở trước phòng bệnh nhìn tạp chí, một cái áo len màu trắng thật đơn giản cộng thêm một cái quần bình thường ở trên người hắn lại biến hóa đến loá mắt, khiến các hộ sĩ bác sĩ đi qua liên tiếp liếc mắt lại nhìn.
Dường như nghĩ rằng Vương Nhất Đại sẽ đến, Ấn Buồm buông tạp chí, cười đón hắn, hoàn toàn không để ý người chung quanh trên mặt kinh ngạc bàn tán, trực tiếp ở trên môi của hắn ấn xuống một cái hôn, "Thầy Vương, buổi sáng tốt lành."
Vương Nhất Đại có chút xấu hổ, hồi lâu, mới mở miệng hỏi, "Ngươi mấy ngày nay đi nơi nào?" Nếu như nhớ không lầm, từ ngày đầu tiên đến nước Mỹ, sau khi Ấn Buồm nhận một cuộc điện thoại liền rời đi, cho tới bây giờ mới gặp lại hắn.
"Việc vặt trong nhà thôi" Ấn Buồm vẻ mặt thản nhiên nói, hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về khuôn mặt Vương Nhất Đại, "Bất quá bây giờ đã được xử lý khá tốt."
"Ừm"Vương Nhất Đại cũng không có nghĩ nhiều, nhàn nhạt đáp lại một câu, sau đó đang cầm hoa tươi vào phòng bệnh.
Ấn Buồm nhìn bó hoa kia, nụ cười vốn mạnh mẽ chống đỡ cũng có chút hạ, buông cánh tay vốn đang dừng trên không trung xuống, chậm rãi ngồi lại, tiếp tục xem tạp chí, bất quá hắn nhìn thật lâu, lật rất nhiều trang, nhưng ngay cả một chữ đều không nhớ kỹ.
Vừa vào phòng bệnh , Trần Nặc đang lẳng lặng ngủ, nghe được âm thanh, mở mắt ra, nhìn thấy Vương Nhất Đại, lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Vương Nhất Đại ngồi ở bên cạnh hắn, "Còn đau lắm sao?"
Trần Nặc lắc đầu, tay giật giật, lộ ra ngoài chăn, muốn chạm tay Vương Nhất Đại đang đặt ở mép giường.
Vương Nhất Đại tận lực làm bộ không thấy được, tay thuận thế bỏ vào trong túi quần, "Bác sĩ nói ngươi nằm dưỡng chừng một tháng là được rồi."
Trần Nặc nhẹ nhàng rút tay về, gật đầu, khẽ nhếch miệng, âm thanh nghẹn lại, "Nhất Đại... Xin lỗi..."
Vương Nhất Đại sửng sốt, "Ngươi có sai gì mà xin lỗi ta?"
"Thượng Quan... Xin lỗi..." Trần Nặc lắc đầu, tiếp tục nói, "Xin lỗi..."
"Đừng nghĩ nhiều, trước đem thân thể dưỡng tốt đã" Vương Nhất Đại vươn người dịch dịch góc chăn cho hắn, khoảng cách giữa hai người lập tức kéo gần, Trần Nặc nhìn hắn, môi giật giật, lông mi ướt ướt, dáng vẻ trông cực kì điềm đạm đáng yêu, "Nhất Đại..."
Vương Nhất Đại nghiêng đầu qua chỗ khác, không nhìn hắn, vờ như không có chuyện gì xảy ra nói, "Ngươi phải nhanh chóng khỏe lại, trường học không có ngươi, đều loạn thành không ra bộ dáng gì rồi."
"Ừm..." Trần Nặc chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, lên tiếng, hắn luôn cảm thấy hôm nay Nhất Đại có chút kì lạ, nghĩ muốn cố gắng mở mắt ra xem, nhưng bởi vì sáng sớm bị truyền dịch có chút mệt rã rời nên không mở nổi.
"Ngày mai ta về nước trước, không thể tiếp tục thăm ngươi" Vương Nhất Đại sờ sờ tóc của hắn, giọng nói có chút ôn nhu, nghe Trần Nặc vô ý thức đáp ứng, có chút bất đắc dĩ, "Haiz... Nếu như mệt nhọc liền ngủ thật tốt đi, ta ở chỗ này cùng ngươi."
"Được." Trần Nặc nỗ lực "Được" một tiếng, lại thò tay ra, ngón trỏ giật giật.
Vương Nhất Đại cảm thấy vô cùng đau lòng, nắm lấy tay hắn, đặt ở trong lòng bàn tay.
Trần Nặc, gặp lại sau.
-----------
Chương mới sẽ tiếp tục được cập nhật nha!!!!