"Anh... Tỉnh tỉnh..."
Đi kèm với thanh âm mềm nhẹ kia là một vật mềm mại ướŧ áŧ đang liếʍ láp từng chút một trên mặt hắn, Vương Nhất Đại đè lại cái bàn tay đang sờ tới lui nửa người dưới của bản thân, chậm rãi mở mắt ra.
Vương Nhất Tiêu đã ăn mặc chỉnh tề, cười híp mắt nằm sấp người ở trên ngực hắn, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng liên tục hôn hôn mặt hắn, thấy Vương Nhất Đại tỉnh lại cũng không có ý định dừng lại hành động kia, ngược lại ngày càng táo bạo tự vén áo sơ mi của mình lên, lộ ra vòng eo thon gọn, cầm bàn tay hắn hướng vào bên trong chiếc áo sơ mi mỏng kia, "Ư... JB của anh mới sáng sớm đã có tinh thần như vậy, nhớ em sao?"
"Nhất Tiêu, đừng làm loạn." Vương Nhất Đại bất đắc dĩ rút tay về, hai tay cầm hông cậu, đẩy cậu qua bên cạnh, từ từ ngồi dậy, đồng hồ trên tường đã chỉ hướng 7 giờ rưỡi, hắn tùy tiện tìm một bộ tây trang mặc vào, Vương Nhất Tiêu nằm sấp ở trên giường, luôn luôn cười nhìn hắn, "Anh, chỗ đó không phát tiết thực sự không có chuyện gì sao?"
Vương Nhất Đại không để ý tới hắn, rất nhanh vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, tùy tiện vuốt lại tóc, đi về phía giường, kéo Vương Nhất Tiêu còn đang cười khanh khách vui vẻ lại, "Đã sắp muộn, mau đứng lên."
"Anh, hôn em một cái có được hay không?" Vương Nhất Tiêu ôm cánh tay hắn, dùng khuôn mặt nhẹ nhàng chà xát làm nũng, sợi tóc mềm mại khẽ chạm vào da, cảm giác tê dại truyền tới khắp người khiến Vương Nhất Đại cảm thấy có chút không thích nghi được.
Dù vậy Vương Nhất Đại cũng không có tỏ vẻ mất tự nhiên, hắn khẽ cúi đầu chạm nhẹ trên môi Vương Nhất Tiêu một cái, vỗ vỗ khuôn mặt cậu, cố gắng ôn nhu nói, "Ngoan, em vào học trước đi, đừng quên ăn điểm tâm."
Vương Nhất Tiêu khéo léo "Vâng" một tiếng, sờ môi, lúc này mới xuống chịu giường, vừa đi tới cửa phòng ngủ, lại bất an quay đầu lại, "Anh, đêm nay em còn có thể trở lại sao?"
"Đến lúc đó lại nói..." Vương Nhất Đại đến gần cậu, sờ sờ đầu, "Mau đi học, đừng để trễ."
"..." Vương Nhất Tiêu có chút mất hứng cúi đầu xuống, cũng không trả lời hắn, giữ yên lặng liền đi.
Tình hình lúc này có chút khó giải quyết, Vương Nhất Đại nhìn bóng lưng của em hắn, bao muộn phiền nhẫn nại trong lòng một hồi lâu cuối cùng có thể trút ra, hắn ở phòng khách thong thả đi lại suy nghĩ một hồi cũng không có hiệu quả, thiếu chút nữa phiền muộn đến muốn đập đồ.
Lúc sắp vào cửa phòng học, Vương Nhất Đại bỗng nhiên thay đổi chủ ý, bước chân vội chuyển, hướng đến phòng hiệu trưởng.
Cửa phòng hiệu trưởng không có khóa kín, Vương Nhất Đại mơ hồ nghe được bên trong có hai người đang tranh luận, cả hai giọng nói kia đều rất quen thuộc, một là của Trần Nặc, giọng còn lại là của Thượng Quan Việt.
Hắn nhíu nhíu mày, trực tiếp đẩy cửa đi vào, hai người bên trong thấy người vào lại càng hoảng sợ, nhận ra người tới là Vương Nhất Đại, Trần Nặc kinh ngạc tiến lên đón, "Nhất Đại?"
Thượng Quan Việt hai tay vòng lại trước ngực, gương mặt bất định nhìn hắn.
"Các ngươi đang làm loạn cái gì ?" Vương Nhất Đại nhìn Trần Nặc giống như bảo vệ chắn trước người hắn, cảm thấy không hiểu được.
"Nhất Đại, cứ ở cái nơi chán chường này, cả ngày cùng cái tên nhàm chán này sống cùng nhau chơi rất vui sao?" Thượng Quan Việt kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc nhìn Trần Nặc, tầm mắt lại chuyển hướng về phía Vương Nhất Đại, thu hồi nụ cười dối trá, âm trầm mở miệng, "Ta làm sao cũng không nghĩ tới ngươi lại ở chỗ này làm giáo viên quèn, quả thực là khó tin."
"Thượng Quan Việt, " Trần Nặc kéo tay Vương Nhất Đại, giọng nói lạnh lùng, "Nếu như ta nhớ không lầm, hai năm trước, ngươi đã mất đi tư cách đi quấy rầy cuộc sống của Nhất Đại."
"Trần Nặc, không tới lượt ngươi nhắc ta, chuyện giữa ta và Nhất Đại, ngươi còn không có tư cách quản." Thượng Quan Việt đi về phía trước mấy bước, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Đại, âm thanh mang theo một chút căng thẳng, "Nhất Đại, ta biết trong lòng ngươi vẫn còn có ta, có phải hay không?"
"Thượng Quan Việt!" Trần Nặc lúc này không còn sức hờn giận, đang muốn tiến lên, bị Vương Nhất Đại kéo trở về.
"Nói thật, hai năm qua ta không nghĩ tới ngươi dù chỉ một lần." Ánh mắt của Vương Nhất Đại khi nhìn hắn cũng không có một chút tình cảm nào khó nói, giống như là đang đối đãi với một người xa lạ, xa lánh mà lãnh đạm.
Thượng Quan Việt ngây ngẩn cả người, trên mặt hiện lên một chút bi thương, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi vài giây, lập tức, hắn liền khôi phục phong thái ban đầu, nhàn nhạt cười "Ta biết ngươi dù ngươi nói như vậy, nhưng mà, ngươi thực sự quên được ta sao? Ngươi không lừa được ta, Vương Nhất Đại."
"Thượng Quan Việt, đến cùng ngươi lấy từ đâu ra sự tự tin như vậy?" Vương Nhất Đại vốn đang bình tĩnh cũng bị khuấy động đến sắp mất khống chế, hắn giận dữ phản biện, "Tuy nhiên, nếu còn muốn nói có chuyện khó quên thì, chỉ sợ cũng chỉ có thân thể dâʍ đãиɠ giống như da^ʍ phụ của chủ tịch Thượng Quan."
"Ha ha ha ha..." Thượng Quan Việt nở nụ cười, cười đến rất khoa trương, ánh mắt của hắn vừa đảo qua Trần Nặc, biểu tình lập tức có chút khó coi, có chút tức giận nói, "Cũng phải, công phu trên giường của Trần Nặc hẳn là rất không thú vị, đúng không? Nhất Đại, có muốn lại nếm thử thân thể của ta hay không?"
"Không cần, tư vị đó ta cả đời cũng không muốn lại lĩnh hội, rất ngán đi " Vương Nhất Đại cười nhạo, cùng lúc nắm chặt tay Trần Nặc, an ủi tâm tình kích động của cậu.
Thượng Quan Việt nhìn bọn họ nắm chặt tay, không nói lời nào, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Vương Nhất Đại nâng cằm Trần Nặc lên, hạ xuống một nụ hôn triền miên, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lạnh như băng của Thượng Quan Việt.
Trần Nặc mặc dù sửng sốt một chút, nhưng lập tức liền bắt đầu đáp lại. Hắn rất vui vẻ, Nhất Đại vẫn còn đứng ở phía bên mình không phải sao? Hắn cuối cùng cũng không cần giống như 2 năm trước, buồn bực đóng vai khán giả trong tình yêu giữa hai người bọn họ, bản thân lại không thể làm gì.
Thượng Quan Việt cũng không có mặt dày đứng xem hiện trường thân thiết kia, hắn âm trầm rời khỏi phòng hiệu trưởng, giữa chừng hắn quay đầu nhìn bóng lưng cao to ấy, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, "Phản ứng thiếu kiên nhẫn như vậy, ta còn không thể xác định rằng ngươi căn bản vẫn còn ở nhớ đến ta sao, Nhất Đại..."
* Lịch đăng chương cố định :
→_→ Một tuần hai chương ←_←
Ban đầu là một tuần một chương nhưng có vẻ hơi lâu nên mình đổi lại!