Sau lần triền miên ở phòng tắm, Ngôn Lạc bắt đầu tìm đủ loại lý do đi tìm Vương Nhất Đại, dùng đôi mắt to vô hại trong veo như nước khát vọng nhìn Vương Nhất Đại, dùng hết các loại lý do để dính người, mãi đến khi bị hắn không chút nể tình từ chối mới bằng lòng bỏ qua.
Mà Vương Nhất Tiêu, cũng là một nguyên nhân khác khiến Vương Nhất Đại nhức đầu.
Vương Nhất Tiêu chuyển trường không bao lâu liền trở thành nhân vật nổi tiếng ở trường quý tộc, trước tiên không bàn đến khuôn mặt khiến cả nam sinh lẫn nữ sinh đều động tâm kia, chỉ cần thành tích học tập thôi cũng đủ khiến mọi người líu lưỡi không nói nên lời, ngay cả Ngôn Lạc vốn luôn luôn giữ vững vị trí đứng đầu bảng cũng hoàn toàn bị Vương Nhất Tiêu lấy thành tích hoàn mỹ ném ra sau. Vương Nhất Đại mặc dù đối với chuyện Vương Nhất Tiêu đến mơ hồ cảm thấy lo lắng, nhưng nhìn thấy được sự ưu tú của em trai vẫn khiến hắn cảm thấy rất vui mừng. Hơn nữa Nhất Tiêu gần đây cũng rất biết điều chưa từng đi quấy rối hắn, ngoại trừ mỗi ngày sau giờ học đều chào hỏi mình, cùng nhau ăn cơm cũng không có hành vi khác quá quá đáng.
Nhưng hắn lập tức phát hiện sự lo lắng của mình cũng không phải là dư thừa, bởi vì Vương Nhất Tiêu lại bắt đầu không an phận.
Lúc mơ màng ngủ, Vương Nhất Đại cảm thấy có một thân thể ấm áp dính vào, thần trí có chút không rõ ràng lắm, hắn ngỡ là ở trong mộng Ngôn Lạc đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chà xát ở trên người hắn, bàn tay nhẹ nhào nắn phần ngực non mềm kia, cậu híp mắt khẽ phát ra tiếng thở gấp ngọt ngào.
Vương Nhất Đại theo bản năng gia tăng lực trên tay, lúc nắm chặt lúc thả lỏng, cảm nhận được hai vυ' ở trong tay hắn không ngừng biến hình, hai hạt nhỏ không ngừng bị ma sát trong lòng bàn tay hắn, càng ngày càng cứng rắn.
"A... Ưm a..." "Ngôn Lạc" Vương Nhất Đại nắm lấy bàn tay đặt ở trên ngực bản thân, đôi môi mềm mại liếʍ lung tung ở trên mặt hắn, âm thanh rêи ɾỉ dễ nghe bên tai càng làm cho người khác muốn ngứa ngáy tâm can.
Nửa người dưới có chút không nhẫn nại được, vật ở trong qυầи ɭóŧ rộng thùng thình đã dần ngẩng đầu lên, Vương Nhất Đại theo bản năng tránh bàn tay muốn sờ kia, lại bị một bàn tay mềm mại khác cầm lên, sau đó cảm giác được dươиɠ ѵậŧ bị đưa vào một chỗ trơn trợt ẩm ướt, hắn thoải mái khẽ hít vào một tiếng, lại đột nhiên cảm giác được mọi chuyện có vẻ không thích hợp, lập tức mở mắt, tỉnh dậy. Động tác đột ngột với biên độ mạnh khiến người kia mơ hồ kêu "Ưm" một tiếng.
Tiện tay mở đền đầu giường đèn lên, Vương Nhất Đại có chút trợn tròn mắt. Bởi vì hắn nhìn thấy Vương Nhất Tiêu đang lõa thể, cặp mông trắng mịn nhổng lên thật cao, cố gắng nằm sấp phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ to lớn giữa hai chân hắn, đôi mắt kia khi đối diện với hắn cũng không kinh ngạc, chỉ là bị ánh sáng chói nên hơi nheo lại, nhìn hắn chằm chằm.
Vương Nhất Đại dĩ nhiên là hung hăng đẩy hắn ra, đem dươиɠ ѵậŧ còn dính ánh nước của bản thân lập tức nhét lại vào qυầи ɭóŧ, khẽ bình phục hô hấp, đè nén tức giận hỏi: "Nhất Tiêu... Ngươi dám..."
"Anh..." Vương Nhất Tiêu bị đẩy ngã ra sau giường, sau khi ổn định thân thể, yên lặng nhìn Vương Nhất Đại, đầu lưỡi hồng hồng liếʍ môi một cái, khàn khàn tiếng nói, "Anh cũng rất thoải mái, không phải sao?" Vừa nói vừa bò người tới, hoàn toàn không có ý định che phân thân màu hồng nhạt đang cứng rắn kia, theo động tác của hắn hơi lay động, hai cái bắp đùi trườn qua bụng mình, nửa người dưới của cả hai cách một lớp qυầи ɭóŧ thật mỏng chặt chẽ dán sát vào nhau.
"Nhất Tiêu..." Vương Nhất Đại ngăn trở khuôn mặt muốn đến gần hắn, nghiêng người, mạnh mẽ áp chế nữa người dưới không cho người kia lộn xộn, hắn phát hiện mình đối đứa em này đã không còn lời nào để nói, hoàn toàn bất đắc dĩ, hoàn toàn tuyệt vọng.
Vương Nhất Tiêu thuận thế liếʍ lòng bàn tay của Vương Nhất Đại, mập mờ thở lên, hai đùi lại càng lớn mật móc qua thắt lưng của hắn, "Anh... Anh làm em có được hay không... Em sẽ làm cho anh thoải mái..."
Vương Nhất Đại cảm thấy bất lực, mặc kệ hắn nói cái gì hay làm cái gì cũng chẳng ăn thua, chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa em ruột hoàn toàn vứt bỏ mọi sự trói buộc của luân lý hướn về hắn cầu hoan. Đầu óc hắn bỗng nhiên nóng lên, một luồng suy nghĩ bốc đồng mang theo tức giận dâng lên.
"Vương Nhất Tiêu, ngươi không phải muốn sao, ta đáp ứng ngươi!" Vương Nhất Đại cũng không quan tâm, nếu cậu muốn nếm thử loại tình cảm vặn vẹo này, vậy hãy để cho cậu nếm thử một chút thống khổ này, để cậu hiểu rõ điều bản thân theo đuổi đến cùng có bao nhiêu hoang đường.
Lật thân thể còn trẻ tuổi non nớt kia lại, trực tiếp đẩy ra hai cánh mông, dươиɠ ѵậŧ lập tức chen vào hậu huyệt non nớt còn chưa từng được mở rộng, đâm đến chỗ sâu nhất.
"Ư a..." Vương Nhất Tiêu nắm chặt drap giường trong tay, mu bàn tay lộ ra gân xanh, cố nén nỗi đau như bị bổ ra làm từ truyền tới từ dưới thân. Cả người nằm quỳ sấp ở trên giường, lại mang theo thỏa mãn mãnh liệt, lớn tiếng gào thét, "Anh... Anh cuối cùng... Đã là của em..."
Vương Nhất Đại nhìn cúc huyệt có vài tia máu chảy ra kia, có chút không chịu nổi, động tác lập tức dừng lại.
"Đừng có ngừng... Anh... A a..." Vương Nhất Tiêu cong mông lên, khó khăn di chuyểm lung tung đυ.ng chạm đến dươиɠ ѵậŧ của Vương Nhất Đại, quay đầu nhìn hắn, trên mặt đầy nước mắt, "Làm em... Làm chết em đi..."
Dươиɠ ѵậŧ căng phồng bị lối vào hơi khô sáp cuốn lấy thật chặt, máu tươi ngẫu nhiên cũng có một chút tác dụng làm bôi trơn, theo cử động lộn xộn của Vương Nhất Tiêu, dươиɠ ѵậŧ ở bên trong đυ.ng chạm loạn xạ, từng trận từng trận kɧoáı ©ảʍ ập tới khiến Vương Nhất Đại cũng bắt đầu xay xẩm, nắm chặt thắt lưng của Vương Nhất Tiêu, có chút mất khống chế cắm rút dồn dập.
"A a... Anh... Anh!" Vương Nhất Tiêu đau đến căng cứng cả người, lục phủ ngũ tạng đều cảm giác như muốn đảo lộn, nhưng vẫn cố nén, mở ra hai đùi, thuận tiện để Vương Nhất Đại tiến vào càng sâu, cao giọng kêu.
Vương Nhất Đại nhìn Vương Nhất Tiêu mặc dù đau đến chảy nước mắt, vẫn như cũ si mê nhìn mình hô "Anh", tim rất đau, cũng rất ảo não, cúc huyệt đỏ sưng bị đυ.ng đến sắp không khép lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mang theo tơ máu vì bị đè ép không ngừng chảy ra, hai mắt của hắn đau nhói, hắn không nghĩ là sẽ đi tới bước này.
"Anh... Đừng dừng lại, tiếp tục làm em ... Em yêu anh..." Vương Nhất Tiêu cảm thấy Vương Nhất Đại hơi do dự, lập tức luống cuống, khóc nức nở la lên, "A a... Em yêu anh... Em yêu anh..." Hắn liên tục lặp đi lặp lại ba chữ kia, gọi đến đau thấu tâm can.
Bỗng nhiên điểm nhạy cảm trong cơ thể bị đυ.ng vào, Vương Nhất Tiêu vừa đau vừa thoải mái thét lên, "Anh, đυ.ng chỗ đó... A a... Chỗ đó thật là thoải mái..."
Vương Nhất Đại nhìn dáng dấp có chút mê loạn của cậu, con ngươi mang theo hơi nước si mê nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng bị cắn tràn ra máu tươi nhễ nhại rêи ɾỉ kêu to, dươиɠ ѵậŧ bên trong có chút không khống chế được đυ.ng vào điểm đó, tràng bích nóng hổi không chịu rời bỏ quấn lấy không tha, tràng đạo dần dần ngọa nguậy kịch liệt nghênh hợp động tác cắm rút của hắn. Mỗi lần đυ.ng đến điểm kia, Vương Nhất Tiêu sẽ lớn tiếng gọi hắn, kịch liệt lắc lắc cái mông chào mời hắn, âm thanh uyển chuyển mềm mại đáng yêu.
"Anh... Thật là thoải mái... Làm chết em đi... Ưm a a!"
Vương Nhất Đại cảm giác lần làʍ t̠ìиɦ vừa bạo lực vừa vi phạm luân lý đạo đức này mang tới kɧoáı ©ảʍ to lớn, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi xuống trên đường lưng duyên dáng của Vương Nhất Tiêu, hai bên mông phiếm hồng vì bị đυ.ng chạm đang rung động kịch liệt, ánh mắt đong đưa kia nhìn hắn đăm đăm, hai tay hướng về hai bên ngực cậu lôi kéo nắn bóp, cúc huyệt hoàn toàn phơi bày ở bên ngoài bị dươиɠ ѵậŧ xâm chiếm mạnh mẽ, phát ra tiếng nước.
"Ư a a... Anh, em là của anh... Anh muốn làm tư thế nào em liền làm tư thế ấy..." Vương Nhất Tiêu né đầu, thân thể rất phối hợp đung đưa tiếp nhận cự vật, đủ loại lời nói dâʍ đãиɠ lớn mật đều không biết ngượng ngùng hô to, "Thật sung sướиɠ... Anh... A a!"
Không biết làm bao lâu, thay đổi ít nhiều vài tư thế, mãi đến khi mặt trời dần ló dạng, Vương Nhất Đại mới bắn trong cơ thể Vương Nhất Tiêu, Vương Nhất Tiêu đã hoàn toàn không còn khí lực để phát ra tiếng, nhưng thân thể vẫn cuốn lấy anh hắn thật chặt, vô thức lẩm bẩm, "Anh...Em yêu anh...Yêu anh..."