Vương Nhất Đại

Chương 3: ᒪàʍ Ŧìиɦ ở phòng hiệu trưởng

Cách âm của phòng hiệu trưởng đúng là tốt cực kì, cho dù có giáo viên và học sinh thường lui tới, đều không thể nghe được tiếng rêи ɾỉ khiến người ta mặt đỏ tới mang tai từ bên trong truyền tới. Hiệu trưởng Trần Nặc ở trong mắt mọi người, đều là gương mặt lạnh lùng, cách thấu kính, cặp mắt vốn nên ôn nhu dịu dàng nay lại là một đôi mắt sâu màu xám tro lạnh lẽo như là khối băng, khiến người ta khi đang đối mặt hắn ít nhiều cũng cảm thấp áp lực. Chính là lúc này, nếu như có người chứng kiến được tình cảnh hiện tại trong phòng hiệu trưởng, tuyệt đối sẽ muốn dụi dụi hai mắt.

"Ưʍ..." Vương Nhất Đại lúc này ngồi ở trên ghế dài, còn người vốn là hiệu trưởng uy phong lại đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa người dưới ngồi dựa vào trong lòng hắn. Trần Nặc che miệng, sắc mặt ửng hồng, thanh âm vỡ vụn thường thường theo khe hở giữa miệng mà chuồn ra, tây trang cùng áo sơmi bị kéo mở ra hai bên lộn xộn, da thịt trắng nõn lộ ra dưới làn áo, đầṳ ѵú bị giày xéo đến đỏ tươi đúng là khiến người ta yêu thích đến không muốn buông tay, Vương Nhất Đại cũng không khách khí, một tay thay phiên hướng về phía hai điểm nhỏ kia vuốt ve ấn nhéo đủ kiểu, chọc cho Trần Nặc nhịn không được mà ưỡn ẹo thân thể, cặp chân dài tuyết trắng bị mở toang ra hai bên, lộ ra tiểu huyệt kiều diễm đang bị hai ngón tay ngăm đen ra vào rất nhanh.

"Hiệu trưởng Trần, còn có 15 phút..." Vương Nhất Đại nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay trên cổ tay, thanh âm trầm thấp mang theo tiếu ý, "Ngươi nói, dựa vào chút thời gian này, ta có thể khiến cho đệ đệ của ngươi chỉ dựa vào phía sau ra sao?"

"Nhất Đại, đừng khi dễ ta..." Trần Nặc nhịn không được, bắt được ngón tay đang tác quái ở trong tiểu huyệt của bản thân, khóe mắt bởi vì cảm giác xấu hổ mãnh liệt mà phiếm hồng, giọng nói vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng bị đè tới rất thấp, khàn khàn run. Đối diện với bức tranh chân dung hiệu trưởng cỡ lớn được treo trên tường, dường như đang nhìn chăm chú vào cái cảnh tượng dâʍ ɭσạи này, làm cho hắn xấu hổ cực kì, nhưng hậu huyệt bị kỹ xảo thô bạo mang theo ý da^ʍ đùa bỡn khiến hắn tâm ngứa ngáy khó nhịn, toàn thân muốn bốc hỏa.

"Thật vậy chăng?" Vương Nhất Đại xấu xa nhếch khóe môi, ngón tay vừa kéo, phía trên ngón tay mang theo dâʍ ɖị©ɧ trong suốt nhiễm đến trên ngón tay trắng noãn của Trần Nặc, hắn khẽ kêu "Ah" một tiếng, nhanh tay thu về, bị sự dâʍ đãиɠ của bản thân làm cho giật mình. Hậu huyệt bởi vì ngón tay rời ra mà trống rỗng không ngớt, lại có chút co rút muốn đem đầu ngón tay kia để vào trong cửa huyệt.

"Ưm a..." Trần Nặc thở được rất lợi hại, hắn không có cách nào xem nhẹ kɧoáı ©ảʍ từ thân thể truyền tới, càng không thể ngừng nhớ người đang đùa bỡn bản thân, dươиɠ ѵậŧ phía trước dù không được đυ.ng vào vẫn dựng lên như cũ, "Nhất Đại, ta khó chịu..."

Nhìn hiệu trưởng ngon miệng như vậy, tuy rằng Vương Nhất Đại cũng rất muốn lập tức giơ súng ra trận, thế nhưng vừa nghĩ tới 15 phút sau hắn còn phải chuẩn bị đến lớp học của mình để tự giới thiệu, vẫn là rất tiếc rẻ đành quyết định đánh nhanh thắng nhanh, trước tốt bụng giải quyết nhu cầu thân thể của hiệu trưởng đại nhân là được rồi.

Nghĩ xong, hắn tăng nhanh động tác của ngón tay, bên trong gian phòng an tĩnh, lấy ra sáp mang tới tiếng nước để cho Trần Nặc vừa nghe chỉ muốn che lỗ tai của mình, bỗng nhiên, hắn há to miệng, muốn thét chói tai nhưng thanh âm lại theo bản năng để ở cổ họng không dám kêu ra, chỉ có thể khó nhịn mà trợn to mắt, nước mắt ào ào mà chảy xuống.

Thấy đầu ngón tay đã đâm trúng điểm G, Vương Nhất Đại hài lòng nhìn phản ứng của Trần Nặc, sau khi xác định ý nghĩ, hắn bắt đầu công kích về hướng điểm kia, vách thịt bên trong bị ma sát liền nhiệt tình bao vây lấy hắn, chèn ép hắn, điểm nhạy cảm một lần lại một lần bị va chạm vào khiến cho Trần Nặc run rẩy chỉ có thể bất lực tựa đầu ở trên vai Vương Nhất Đại, thở phì mà nhìn gò má của hắn, thân thể giống như không phải là của mình, lí trí vì điểm G bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền bị ném ra sau đầu, lúc sau hai ngón tay rút ra lại giống như rơi vào vực sâu vô tận, khuôn mặt của Trần Nặc hoàn toàn ướt đẫm, hai đùi không ngừng khép lại rồi mở ra, thân thể theo Vương Nhất Đại ngón tay mà điên cuồng đong đưa, lắc lư, kɧoáı ©ảʍ khiến cho hắn hầu như ngất.

Tay rời đầṳ ѵú có chút sưng đỏ kia, tìm được điểm sưng lên cuối cùng của Trần Nặc, đôi môi mềm mại vô ý thức bị che phủ lên, ngậm ngón tay kia, Trần Nặc khẽ mở mắt, con ngươi có chút ướŧ áŧ khát cầu nhìn Vương Nhất Đại, đầu lưỡi non nớt quấn lấy đầu ngón tay hắn, nhẹ chạm vào từng điểm rồi nhẹ nhàng liếʍ láp.

Hậu huyệt cũng bắt đầu cuốn lấy ngón tay Vương Nhất Đại ngày càng chặt, phân thân một chút lại một chút phun ra ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, Vương Nhất Đại cười, ngón tay bên trong khẽ rút ra, một tay ôm hai đùi của Trần Nặc để đến gần kề trước ngực, ngón tay đang ra vào tiểu huyệt thuận lợi liền bại lộ ở trước mắt Trần Nặc.

Trần Nặc không cẩn thận thấy được hậu huyệt của bản thân đang bị xâm lấn, ngón tay ngăm đen cùng phần da giữa đùi trắng nõn tương phản thật lớn, lấy ra sáp giữa mang ra ngoài ân hồng mị thịt để cho hắn thoáng cái nhắm mắt lại không dám xem lần thứ hai, ở trong phòng hiệu trưởng uy nghiêm, hắn, Trần Nặc, bị ngón tay thao đến mê mẩn, bởi vì người kia, người mà bản thân hắn luôn luôn điên cuồng giữ lấy - Vương Nhất Đại.

Vương Nhất Đại khiến cho hắn hoàn toàn quên mất mình là ai, hắn chỉ là một Trần Nặc muốn được thương yêu, muốn Nhất Đại hoàn toàn giữ lấy thân thể lẫn tâm hồn hắn.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể khống chế phun ra theo dươиɠ ѵậŧ dần dần mềm nhũn, Vương Nhất Đại ôm Trần Nặc rời khỏi ghế hiệu trưởng, sau đó đem Trần Nặc cả người run rẩy, xụi lơ nhắm mắt lại thả lên, ở vành tai hắn khẽ hôn một cái, sau đó nói: "Trần Nặc, ta đi trước, nhớ mặc quần áo tử tế."

Hắn nhìn đồng hồ đeo tay chỉ hướng 7 giờ 50, sửa sang xong quần áo xốc xếch, sau đó đi ra phòng hiệu trưởng, đóng cửa lại.

Kế tiếp hắn lại phải đau đầu nghĩ cách làm sao để đối phó với đám con em nhà giàu ra vẻ phách lối kia, tuy nhiên lúc ở bar Vương Nhất Đại đã nhìn chán các loại người trong xã hội thượng lưu, hắn cũng không sợ vài tên nhóc chỉ biết giở mấy thủ đoạn trẻ con kia, ngược lại, hắn còn thấy thật thú vị.