Lão Công Thao Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 28: Mỗi ngày đều để đại Ꮯôn Ŧhịt̠ thao

Kiều Tâm ngửa cổ há mồm thở dốc, hô hấp cấp bách, du͙© vọиɠ đã chiếm giữ lý trí, lý trí đã bị vứt bỏ lên chín tầng mây.

Nhưng là Cố Thành An lại không cho cậu thống khoái, hoa huy*t bị ngón tay giảo lộng, tiếng nước

"nhép nhép" vang khắp bên tai.

Mỗi một địa phương đều mẫn cảm như muốn lấy mạng, mật nước không ngừng chảy ra bên ngoài. Kɧoáı ©ảʍ không thể khống chế khiến Kiều Tâm toàn thân phát hỏa.

"Ân a.... Đừng như vậy a.... Chịu không nổi...."

"Tiểu tâm can, như vậy mà em đã chịu không nổi, một lát nữa..... Khả năng em sẽ cầu anh cắm em."

Cố Thành An không biết từ nơi nào rút ra một chiếc bút lông, dùng bút lông mềm mại quét lên hoa thần mẫn cảm, Kiều Tâm run rẩy, nức nở một tiếng.

"Em, em không được....."

"Anh vẫn làm, tiểu tâm can, không phải em muốn ông xã làm em sung sướиɠ sao?"

"Không, không được, rất sâu.... Ân a, thật nhanh, rất thô a~"

Không khí da^ʍ mĩ trong phòng kéo dài đến chạng vạng, Kiều Tâm từ trên sô pha bị ôm đến giường, vài bước đường ngắn ngủi đã bị Cố Thành An đem côn th*t cắm vào trong hoa huy*t.

Mỗi một bước đi côn th*t đều hướng bên trong đỉnh một chút, Kiều Tâm khó chịu ôm Cố Thành An, nhỏ giọng nức nở.

"Thật lớn, thứ này của anh sao có thể lớn như vậy...."

"Phốc! Tiểu tâm can, lớn không tốt sao? Cùng tú hoa châm như vậy có thể thỏa mãn em không? Tao huyệt này đói khát như vậy, nếu không lớn anh sợ em đi tìm người khác để thỏa mãn, vẫn là anh thỏa mãn em tương đối tốt hơn."

"Anh lăn nha!"

Kiều Tâm vừa mắng xong liền bị một bàn tay Cố Thành An đánh lên mông, nức nở một tiếng không dám phản kháng lại. Bị hắn đặt trên giường, trên người còn có rất nhiều cánh hoa vây quanh.

Cố Thành An kéo hai chân Kiều Tâm ra, hai chân mở lớn, hoa huy*t khép mở bị nhìn không xót tí gì.

Đã biến thành màu sắc của hoa mai hồng, hoa thần mở lộ ra hoa huy*t. Chỗ sâu nhất trong hoa bích cũng lộ ra trước mắt, bị đại côn th*t đưa đẩy còn chưa hoàn toàn khép lại, như một cái động nhỏ vậy.

Thẳng lưng đỡ côn th*t của chính mình chìm vào, Kiều Tâm sảng khoái phát ra tiếng rêи ɾỉ, tay bám chặt chăn.

Tư thế này thật sự rất sâu.

Cố Thành An đỉnh đến hoa tâm, nhìn thoáng qua thấy côn th*t của mình còn lộ một đoạn ở bên ngoài, lại hướng bên trong sáp cắm, sau đó nhìn thấy toàn bộ chìm vào, lúc hai túi túi cũng muốn nhét vào mới hài lòng.

Kiều Tâm lại bị đỉnh đến không kịp thở.

Lại sâu một chút làm Kiều Tâm hoài nghi chính mà sẽ bị đỉnh thủng.

"A! Đừng, đừng.... Chậm một chút, chậm một chút, em đau.... Chú ý đến con!"

"Anh thấy em là không có bị làm nên mới đau đó!"

Cố Thành An nhìn Kiều Tâm một cái, thấy sắc mặt cậu hồng hồng cũng không có nhíu mày, một bộ dáng đắm chìm trong du͙© vọиɠ, hắn liền biết đây chính là khẩu thị tâm phi.

Thong thả hữu lực đưa đẩy, mỗi một phát đều khiến Kiều Tâm rêи ɾỉ thành tiếng.

Hơn nữa Kiều Tâm lại một lần nữa lên cao trào, thân thể mẫn cảm không chịu được liền run rẩy, hai chân quấn lấy eo Cố Thành An, bàn chân co lại.

"Mau nữa a!"

"Tao hóa, thao nát hoa huy*t của em khiến em không thể đi nổi, chỉ có thể nằm trên giường bị anh thao, tao huyệt của em không thể khép lại, vẫn bị chờ thao. Chỉ có thể dùng đại côn th*t của anh ngăn chặn dâʍ ɖị©ɧ của em, bằng không dâʍ ɖị©ɧ sẽ chảy ra."

"Không, không cần a, không cần bị thao..."

"Nói lời dễ nghe anh sẽ để em cao trào."

Cố Thành An có ý xấu nắm lấy qυყ đầυ của Kiều Tâm, hạ thân nhanh chóng trừu động, lại không để Kiều Tâm cao trào, môi còn dán vào bụng cậu.

Nghe vậy Kiều Tâm liền khóc, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói, "Đại côn th*t đại xúc xích của ông xã mau đem tao huyệt thao nát, tao tâm muốn chảy nước, chỉ để cho đại côn th*t của ông xã thao. Đại côn th*t của ông xã thật lợi hại, tao mẫu cẩu muốn bị thao nát, tao huyệt muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙, muốn ông xã đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong tao huyệt, mỗi ngày đều để đại côn th*t của ông xã thao."

Cố Thành An nhướn mày, "Vậy về sau còn bất động không cho anh lên giường không?"

"Không được không được, bà xã không dám, đại côn th*t của ông xã mau làm em bắn đi... Ân a a, tiểu côn th*t muốn hỏng mất....

A~ ông xã, đại côn th*t mau thao em a~"

"Làm! Tao hóa này!"

Nhẹ buông tay, Kiều Tâm liền bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng bắn vào bụng, phá lệ dâʍ đãиɠ.

Cố Thành An cũng không giữ lại tinh quan, hung hăng thao lộng, mỗi một phát đều không để Kiều Tâm hưởng thụ dư vị vừa đạt cao trào, giống như máy đóng cọc cứ như vậy cắm vào.

Kiều Tâm dâʍ đãиɠ kêu, trong miệng không biết là kêu cái gì, mãi cho đến lúc Cố Thành An bắn ra liền cắn một ngụm lên vai hắn.

"Ngô!"

Cố Thành An nhíu mày, vỗ lưng Kiều Tâm, trấn an cảm xúc của cậu.

Thật sự rất làm bừa.