Nhìn mặt Cố Thành An gợi cảm anh tuấn khiến phía dưới Kiều Tâm bắt đầu ngứa. Tao thủy ở sâu trong huyệt không ngừng chảy ra ngoài.
Nửa quỳ trên mặt đất hai chân không tự giác mà cọ xát, ngửa đầu cố gắng phun ra nuốt vào đại côn th*t, há lớn miệng đem cả căn ngậm vào.
Trong miệng phát ra âm thanh "Ngô ngô", Kiều Tâm ngẩng mặt nhìn Cố Thành An.
Cố Thành An bỗng nhiên cúi đầu nhìn Kiều Tâm cố gắng phun ra nuốt vào thứ to lớn của mình. Đôi môi phấn nộn ngậm lấy côn th*t tím đen, còn có một ít âm mao đâm vào mặt cậu.
Thị giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Thành An một phen ôm eo Kiều Tâm kéo lên, "Muốn sao?"
Kiều Tâm hô hấp nóng lên, hai má đỏ ửng, trên môi còn nhiễm một chút chất lỏng trong suốt, đôi môi sưng đỏ bị nhiễm dấu vết càng trở nên dụ hoặc.
Cố Thành An thò tay xuống sờ hoa huy*t ẩm ướt, trên tay liền dính một mảng d*m thủy dấp dính, hắn không khỏi nhếch khóe miệng lên cười, "Tiểu tâm can, thân thể em thật sự mẫn cảm, em xem phía dưới ướt thành như vậy."
"Ngô.... Không được, Cố Thành An, lát nữa sẽ ăn cơm."
"Em nghe lời, tôi nhanh bắn, mau cho tôi tiến vào đi."
Bên tai Kiều Tâm là âm thanh gợi cảm khàn khàn của Cố Thành An, mang theo đầy dụ hoặc. Hắn dụ dỗ cậu ở nhà, ở sau lưng ba mẹ mà làm chuyện đáng xấu hổ này.
Nhưng phía dưới đã động tình, chất lỏng dâʍ đãиɠ từ bên trong vẫn chảy ra. Kiều Tâm ôm cổ Cố Thành An, ghé đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói, "Kia, vậy anh nhanh lên...."
Thứ đó của Cố Thành An thực sự rất lớn, vừa rồi bên dưới làm nửa ngày mà chưa bắn. Ngược lại môi cậu đã sưng lên, miệng lưỡi run rẩy khó chịu, trong miệng còn tràn đầy hương vị nam tính trưởng thành.
Nghe Kiều Tâm nói vậy, Cố Thành An một phen cởi sạch quần cậu. Khẩn cấp đem côn th*t sưng lớn nhé vào hoa huy*t ướt đẫm như bùn lầy.
Dũng đạo ấm áp khiến Cố Thành An than nhẹ một tiếng, nâng eo Kiều Tâm lên rồi hung hăng đưa đẩy, mỗi lần cử động đều đi vào nơi sâu nhất trong hoa huy*t. Qυყ đầυ lớn trực tiếp nghiền tại hoa tâm.
Kiều Tâm bị kɧoáı ©ảʍ lấp đầy, đùi khép chặt. Còn chưa kịp phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ chân đã bị Cố Thành An kéo lên đặt trên tay hắn.
"A....."
"Tiểu tâm can ráng nhịn, tôi sẽ mau bắn, bắn cho em."
"Ngô ngô.... Cố, Cố Thành An anh chậm một chút, tôi..... Tôi muốn đến..." Sau vài ngày bị Cố Thành An hung hăng khai phá, thân thể Kiều Tâm càng trở nên dâʍ đãиɠ.
Du͙© vọиɠ nồng đậm, phía dưới trơn ướt một mảnh, lại căng chặt vì bị côn th*t tím đen nhét đầy. Tựa hồ không cảm thấy côn th*t từ trong thân thể ra ngoài.
"Ngô a.... Rất, sâu.... Đỉnh đến..... Cố, Cố Thành An anh.... Anh... Ngô...!" Hạ thân Kiều Tâm truyền đến kɧoáı ©ảʍ tê liệt, ngón chân co lại, ánh mắt nhắm chặt cắn một ngụm lên vai Cố Thành An, đem tiếng thét chói tai nuốt lại.
Hô hấp phả lên vai Cố Thành An, cả người xụi lơ như bùn dựa vào hắn.
"Hỗn, khốn kiếp a.... Anh, anh mau bắn, mẹ tôi sắp gõ cửa rồi....." Kiều Tâm từ cao trào chưa lấy lại tinh thần, nhưng nghĩ đến chính mình và Cố Thành An sau lưng ba mẹ làm chuyện đáng xấu hổ này, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Giương mắt trừng Cố Thành An, lại không biết rằng như vậy mị nhãn như tơ, còn nhiễm tìиɧ ɖu͙©. Ánh mắt ấy đối với Cố Thành An chính là xuân dược, khiến phía dưới lại đưa đẩy mạnh hơn.
Xuân thủy trong hoa huy*t từng cỗ đánh vào côn th*t, côn th*t được ngâm trong d*m thủy ấm áp, cơ hồ muốn bắn nhưng lại bị Cố Thành An nhịn xuống. Lại kiên trì hung hăng thao lộng hoa huy*t, mỗi phát đều đỉnh vào nơi sâu nhất, vài lần thao đến cửa tử ©υиɠ khiến Kiều Tâm không tự chủ mà run rẩy.
"A.... Không, không được..... Không thể lại đỉnh, đừng.... Cố Thành An, tôi, chúng ta về nhà rồi lại làm được không? Ngô a.... Muốn hỏng..."
Cố Thành An hôn từ cổ đến môi Kiều Tâm, những cái hôn ướŧ áŧ khiến thân thể Kiều Tâm nóng lên. Bỗng nhiên áo bị đẩy cao, Cố Thành An hung hăng hôn ngực cậu một cái, dấu vết xanh tím liền xuất hiện.
Kiều Tâm ngửa cổ khó nhịn phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ, thở nói, "Không, từ bỏ.... Cố Thành An anh mau bắn, bắn cho tôi...."
Cố Thành An ngẩng đầu, đem quần áo Kiều Tâm kéo lên, hôn nhẹ chóp mũi cậu rồi hướng sâu bên trong mà đỉnh vào. Bị bên trong gắt gao bao lấy, du͙© vọиɠ không khống chế được ùa lên đầu, tinh quan buông lỏng tùy ý phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào hoa huy*t, cùng d*m thủy trộn lẫn.
Kiều Tâm khép nửa mắt dựa vào vai Cố Thành An, bụng khẽ động, Cố Thành An nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, "Ngoan, không náo loạn, chúng ta ra ngoài đi."
"Tôi.... Tôi nhũn chân." Kiều Tâm hoàn toàn mất đi khí lực dựa vào Cố Thành An, có chút ủy khuất trừng hắn, "Đều tại anh, đã bảo anh đừng làm anh vẫn làm, đợi một hồi sẽ bị phát hiện thì sao?"
Cố Thành An sờ sờ cằm, ôm eo Kiều Tâm rồi thân mật hôn cậu, "Tiểu tâm can, phía dưới em chảy nhiều nước vậy, nếu tôi không thỏa mãn em, chẳng lẽ xứng đáng ở cùng một chỗ với em sao?"
"Anh...."
"Cẩn thận, không muốn ra ngoài ăn cơm sao? Thế nào? Không thoải mái?"
Âm thanh Kiều mẹ gọi bên ngoài khiến cả người Kiều Tâm chấn động. Khẩn trương mặc quần áo rồi trả lời, "Mẹ, con đến đây."
"Ừ nhanh lên, đồ ăn đã chuẩn bị xong."
"Con biết."
"Khẳng định không kịp rửa, Kiều Tâm lấy giấy xoa xoa rồi mặc quần lên, vừa định đi ra thì bị Cố Thành An một phen kéo lại.
"Anh, anh còn muốn làm gì?"
"Tóc lộn xộn, hơn nữa bên miệng đều là bộ dáng tình ái... Thật mê người." Một bên dùng tay lau chất lỏng khóe miệng, một bên chỉnh tóc cho cậu. Cố Thành An dùng ánh mắt mang theo ý trêu tức nhìn Kiều Tâm, "Tốt, có thể đi."
"Ngô... Anh đừng tùy tiện như vậy."
Kiều Tâm không thể không thừa nhận nếu người trước mặt này đối tốt với cậu một chút là tim cậu lại lỗi nhịp, quả nhiên là cậu thích Cố Thành An.
Cố Thành An đứng thẳng người, đem quần kép lên rồi chỉnh lại áo sơ mi. Chỉnh tề như chưa có chuyện gì xảy ra. Lại nhìn Kiều Tâm sắc mặt ửng hồng với đôi môi sưng đỏ, bộ dáng bị chà đạp này không khỏi để người ta không suy nghĩ.
Kiều Tâm mở cửa, cúi đầu đi về phía bàn ăn. Lúc đi thì bỗng cảm thấy chỗ đó có cảm giác dính dấp, trên trán liền nhăn lại.
Không xong, phía dưới còn ngậm chất lỏng của hai người, hơn nữa.... Đang không ngừng chảy ra ngoài.
Đi đến bàn ăn, lúc ngồi xuống Kiều Tâm đành kẹp chân lại, quần không cẩn thận cọ sát vào nhục hạch mẫn cảm, hai chân run lên, thiếu chút nữa thì ngã xuống ghế.
"Con đứa nhỏ này sắp ăn cơm rồi mà còn chậm chạp. Nhanh ăn cơm đi."
"Cón biết rồi mẹ, ăn cơm thôi."
Cố Thành An ngồi xuống, đối với ba mẹ Kiều cười. Bưng bát cơm nhìn thoáng qua Kiều Tâm, hai bên tai cậu hồng hồng, tựa hồ đang nhẫn nại cái gì. Ánh mắt lơ đãng đi xuống liền thấy hai chân Kiều Tâm gắt gao kẹp lại.
Hắn vươn đôi đũa gắp cho Kiều Tâm một miếng thịt. "Ăn nhiều một chút, em hơi gầy."
Ba mẹ Kiều kinh ngạc nhìn động tác săn sóc của Cố Thành An, lại nhìn Kiều Tâm đang chôn đầu, lỗ tai có chút hồng, một bộ dáng ngượng ngùng.
Hai vợ chồng không khỏi thở dài trong lòng.
Hôn sự hoang đường này, hiện tại xem ra.... Đối với Kiều Tâm hẳn là rất tốt. Bằng không thân thể Kiều Tâm như vậy, làm sao có thể cưới một nữ nhân?
Hai vợ chồng ăn ý liếc nhau, sau đó Kiều mẹ nói: "Tiểu Cố con cũng ăn nhiều chút, Kiều Tâm ăn chậm thôi."
"Ba mẹ không cần khách khí, cậu ấy nên ăn nhiều một chút, không nên ăn kiêng, về sau con sẽ giám sát cậu ấy."
"Kia, vậy được."
Kiều Tâm chôn đầu, không lòng tâm ăn cơm. Chỉ cảm thấy dâʍ ɖị©ɧ cùng d*m thủy trong hoa huy*t đã chảy đầy ra qυầи ɭóŧ, làm ướt một mảnh, hơn nữa cậu k thể trụ được nữa.
Hai chân gắt gao kẹp chặt ngược lại làm cho phía dưới phá lệ mẫn cảm. Nhịn không được liền cọ sát hai chân làm tăng thêm kɧoáı ©ảʍ.
Kẹo chặt hai chân, Kiều Tâm siết chặt chiếc đũa, thân thể bỗng run lên.
"Ngô..."
"Làm sao vậy?"
"Không, không có việc gì... Ăn phải ớt."
"Con đứa nhỏ này, ăn cơm còn chôn đầu, có thể không ăn phải ớt sao? Mau ăn cơm cho tốt đi."
"Dạ...."
Kiều Tâm tự mắng chính mình, nhưng là cậu đối với loại kɧoáı ©ảʍ này như nghiện vậy khiến cậu không dừng lại được. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng d*m thủy một cỗ rồi một cỗ chảy ra làm qυầи ɭóŧ ướt nhẹp, hơn nữa còn thấm ra quần ngoài, giống như tiểu ra quần vậy.
Cố Thành An lơ đãng nở nụ cười, nhìn như chuyên tâm ăn cơm còn cùng Kiều ba nói chuyện phiếm, nhưng thực tế trong tâm rất chú ý đến Kiều Tâm khó nhịn đang tự đùa giỡn chính mình.
Thật sự là tiểu tâm can dâʍ đãиɠ, ở trên bàn cơm cũng làm chính mình phun ra d*m thủy.
Trên tay vừa trượt, chiếc đũa liền rơi xuống đất.
"Ai nha không cần nhặt, để mẹ lấy cho con đôi khác."
"Cảm ơn mẹ, để con nhặt đũa lên." Nhìn Kiều mẹ đi lấy đũa, Cố Thành An xoay người nhặt chiếc đũa lên, vừa cúi đầu liền thấy hai chân Kiều Tâm khó nhịn đang cọ sát.
Nhướn mày cười, hắn thò tay ra kéo quần Kiều Tâm xuống một chút, không khỏi may mắn vì hôm nay Kiều Tâm mặc quần kaki, rất dễ dàng đem tay chui vào.
Bên trong đã ướt một mảnh, qυầи ɭóŧ ướt đẫm, phía dưới mông cũng ẩm ướt.
Cố Thành An linh hoạt đưa ngón tay vào hoa huy*t mà đưa đẩy.