Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 102: Cố nhân 2

   Editor: Mẹ Bầu

Cao Lãng là vì có tình huống đặc biệt nên xin phép trở về nhà. Cho nên đến ngày thứ ba sẽ phải khởi hành trở về kinh đô rồi. Vợ chồng Lý Hương Hoa bọn họ cũng rất nhớ nhung con gái, nhưng mà thời gian của đôi vợ chồng nhỏ này được sum vầy với nhau cũng ngắn. Mỗi ngày đều phải chia lìa hai nơi, cho nên trực tiếp vẫy tay bảo Uyển Dung cũng cùng với Cao Lãng luôn. Nếu có rảnh liền đi thăm Cao Lãng một chút, bọn họ ở nhà cũng vẫn rất tốt.

Cái nghề diễn viên này, từ sau khi Ứng Uyển Dung nói ra, thì bọn họ cũng đã có chút hiểu biết hơn. Chờ đến sau khi Ứng Uyển Dung thành công, ngoài ra còn có nhiều người khác, nói cho bọn họ biết những tin tức gần nhất của Ứng Uyển Dung. Bọn họ được biết @MeBau*[email protected]@  Ứng Uyển Dung mỗi ngày đều phải đi hết nơi này đến nơi khác để quay phim. Cô đã rất mệt rồi, bọn họ làm sao còn có thể gây sức ép đối với con gái được chứ!

Tuy rằng Ứng Văn Triết đã đi phải con đường chệch hướng rồi. Thế nhưng mà hai vợ chồng Lý Hương Hoa cũng vẫn đối xử với con gái, con rể rất bình đẳng, hi vọng nhìn thấy bọn họ trôi qua thật tốt.

Ứng Uyển Dung hơi đỏ mặt khi bị Lý Hương Hoa đuổi cả hai vợ chồng đi. Lần này hai vợ chồng cô trở về một chuyến, trừ bỏ mang Ứng Đại Hùng đi bệnh viện kiểm tra thân thể một chút, biết được không có gì trở ngại, ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n còn lại chính là thăm hỏi hai người già một chút.

Cao Lãng và Ứng Uyển Dung ngồi lên xe. Hai người dự định trước tiên sẽ đưa Ứng Uyển Dung trở về căn cứ của đoàn làm phim đã. Sau đó bản thân Cao Lãng sẽ ngồi xe trở về kinh đô. Hai người trở lại nơi đoàn làm phim đang thực hiện quay phim ở trong một đại viện. Có một đám người đang vây tại một chỗ xì xào bàn tán, Ngay cả khi hai vợ chồng Ứng Uyển Dung xuất hiện ở phía sau lưng mà mấy người này cũng không phát hiện ra.

Ứng Uyển Dung thấy vậy Diiễn~đaàn~leê~qღuý。đôn, trong lòng liền nổi lên sự hiếu kỳ rồi. Ai đã đến đây vậy nhỉ? Mọi người cũng không bận rộn công việc, cũng không sợ đạo diễn Khang có ý kiền gì hay sao!

Ứng Uyển Dung nhìn chăm chú theo hướng đám người đang vòng vây nhìn vào bên trong kia. Ở cuối tầm mắt có một bóng dáng đang đứng đó miệng cười không ngớt. Giống như là có một trận gió mát nhẹ nhàng thổi tới giữa ngày hè chói chang, bóng dáng kia mặc một chiếc váy màu xanh nhạt không có tay. Tà váy hơi hơi lay động bay lên.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Ứng Uyển Dung, người nọ liền hướng về phía cô khẽ nở một nụ cười nhẹ, dinendian.lơqid]on,  khiến cho nhóm người phải nhíu mi nói nhỏ.

"Ai dà, lần này Vương Phương trở về thế nào mà tớ cứ có cảm giác cô ta đã thay đổi thành một người khác vậy! Đúng là cũng trở nên dễ nhìn hơn nhỉ?"

"Cô bị ngốc à! Nghe nói sau trận động vừa rồi, tô ta đã bị thất lạc với đoàn làm phim rồi. Sau này được người cứu đưa đến thành phố bên cạnh, không liên hệ được với đoàn làm phim. Sau khi Lâm Tuyết xảy ra chuyện, thì cô ta cũng không đi đâu nữa, cứ thế ở lại nhà họ Lâm để an ủi hai người già. Mà cái cô Lâm Tuyết kia, rõ là. . ."

"Dùng cô ta để an ủi ư? Quan hệ giữa cô ta và Lâm Tuyết không phải là vẫn bình thường sao?"

"Chính là ba mẹ Lâm Tuyết đã giúp đỡ Vương Phương từ nhỏ. Quan hệ giữa hai nhà cũng khá tốt. Bằng không, cô cho là Lâm Tuyết là một người có cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, lại xấu tính như vậy, ai mà có thể nhẫn nại với cô được chứ! Còn không phải là phải để ý đến ba mẹ Lâm Tuyết ở trước mặt sao.". đam mỹ hài

Không sai, người đang cười cười đứng ở nơi đó chính là Vương Phương. Lúc này Vương Phương đang rũ mí mắt xuống thấp, cắn cắn vào đôi môi. Mặc dù không có xinh đẹp được như Lâm Tuyết, nhưng Vương Phương cũng là một người có dáng dấp thanh tú. Cô ta cũng không hề biện giải cho mình, cứ tùy ý để cho đạo diễn Khang răn dạy bản thân, rằng là người không tổ chức không có quy củ. Cái bộ dạng ngoan ngoãn lắng nghe giáo huấn của cô ta, khiến cho lông mày của đạo diễn Khang cũng thoáng buông lỏng ra một chút.

Ứng Uyển Dung chỉ khẽ cười cười, khóe miệng hơi nhếch lên nghe người chung quanh bàn về Vương Phương. Trọng tâm mọi suy nghĩ đều chỉ quanh một vấn đề, Vương Phương là người vô tội, cô ta là một con người tốt lắm. Mọi chuyện sai đều là của Lâm Tuyết.

Ứng Uyển Dung không đưa ra bình luận gì. Trong giới này, thứ không thể thiếu nhất chính là cái kiểu người Bạch Liên hoa này (*). Theo ý cô Vương Phương trước kia quả thật là không làm được việc gì có tiếng tăm. Thế nhưng mà từ sau khi Lâm Tuyết gặp chuyện không may đến giờ, hiện tại Vương Phương lại càng giống như là đang được nở mày nở mặt lên vậy.

(*) Bạch Liên hoa: Hoa sen trắng. Hoa sen biểu tượng cho sự tinh khiết. Trong câu văn trên, ý tác giả muốn nói, Ứng Uyển Dung nhìn ra được Vương Phương là một người mưu mô giả dối, nhưng trước mặt mọi người Vương Phương lại luôn luôn tỏ ra mình là một người chân thật, không hề có ý nghĩ xấu xa nào

Cho dù người khác vẫn còn chưa phát hiện ra. Nhưng Ứng Uyển Dung cảm giác, cảm thấy bên trong chuyện này tất có điều gì đó kỳ quái. Lâm Tuyết là một người vụng về như vậy, làm sao có thể vừa đúng lúc xảy ra trận động đất, Lâm Tuyết lại xuất hiện ở sau lưng Ứng Uyển Dung, mà đẩy cô một cái như vậy. Hơn nữa, lại vừa đúng Lâm Tuyết, Vương Phương chân trước chân sau cùng nhau mất tích như vậy?

Nhiều chuyện vốn trùng hợp, nhưng chuyện này cũng không phải là trùng hợp, thì sẽ phải là tất nhiên.

Cao Lãng căn bản không lưu ý đến người ở bên trong là ai. Anh lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Ứng Uyển Dung. Nhìn thấy trên trán cô toát ra mồ hôi muốn như vậy, anh muốn lau giúp cô.

Ứng Uyển Dung nắm giữ lấy đầu ngón tay của anh nới ra, khẽ cười lắc lắc đầu. Cô quyết định trước cất kỹ hành lý đi đã, sau đó sẽ đi đến chào hỏi với đạo diễn Khang sau.

Khang Đức không phải là người qua đường ăn dưa (*) , sớm liền phát hiện cao lớn Cao Lãng rồi, bên người kiều Tiểu Khả Nhân khả không phải là Ứng Uyển Dung à.

(*) Câu thành ngữ “người qua đường ăn dưa”, ý muốn nói về một người làm việc có tính qua loa đại khái.

"Uyển Dung, tới đây một chút." Khang Đức cao giọng gọi giật lại Ứng Uyển Dung đang muốn chuồn êm.

Ứng Uyển Dung mềm mại bước qua, "Đạo diễn Khang, tôi đang định trở  về phòng cất hành lý xong xuôi rồi, sẽ trở lại để tìm ngài sau! Ngài gọi tôi có việc gì không ạ?"

Khang Đức cầm kịch bản vỗ vỗ lên mặt chiếc bàn đá ở bên cạnh, "Không gọi cô lại, cô liền chạy trốn, đúng không? Đi lại đây, tôi muốn nói chuyện này với cô một chút! Vương Phương lúc trước đã bị vắng mặt ở đoàn làm phim một ít ngày. Vẫn còn có nhiều phân cảnh vẫn còn chưa được quay xong. Mấy ngày tới đây, cô hãy cùng với tăng ca một chút, quay bổ sung toàn bộ những phân cảnh vẫn còn thiếu này. Phân cảnh của Vương Phương cũng không nhiều lắm, quay xong rồi thì có thể chuẩn bị rời khỏi đoàn làm phim rồi."

Ứng Uyển Dung hiếm khi được nhìn Vương Phương nghiêm chỉnh như vậy. Trong lòng cô còn có chút kinh ngạc thấy Khang Đức nói chuyện thoải mái như thế. Vì cảnh diễn của một nhân vật phụ, Khang Đức liền gọi cô tới giúp đỡ tăng ca làm thêm giờ đẩy nhanh tốc độ. Thể diện của cô xem ra cũng thật là lớn.

Vương Phương cười cười vẻ ngượng ngùng đối với Ứng Uyển Dung. Cô ta nói vẻ áy náy: "Thật xin lỗi, bởi vì nguyên nhân cá nhân của mình, mà tôi đã không kịp thời nhắn tin trở lại. Thật may mắn đạo diễn Khang là người tốt, đồng ý cho phép tôi được quay nốt cho xong những phân cảnh còn thiếu của tôi. Như vậy cũng là đã làm phiền toái chị Uyển Dung rồi."

Ứng Uyển Dung lui về sau một bước, khoát tay, cười tủm tỉm nói: "Việc này là do đạo diễn Khang sắp xếp. Tôi đương nhiên sẽ toàn lực hoàn thành. Về phần này một tiếng gọi chị kia, tôi ngượng không dám nhận. Tôi nhớ là chị còn lớn hơn tôi một tuổi kia đấy, chị cứ gọi tôi là Uyển Dung là tốt rồi."

Đây gần như chính là cách nói biến đổi về Vương Phương lớn tuổi, còn cô vẫn là một đóa hoa xinh đẹp. Tất cả mọi người trong đoàn làm phim nghe thấy như vậy, liền âm thầm thổi phù ra một tiếng, bật cười lên rồi. Gương mặt của Vương Phương thoáng cứng ngắc lại, nhưng chỉ chốc lát, lại cười lên rất nhanh, thân thiết gọi một tiếng Uyển Dung.

Hai tròng mắt Ứng Uyển Dung quét mắt nhìn sang Vương Phương, khóe môi luôn luôn mang theo một chút ý cười. Cô hướng sang phía Khang Đức nói câu xin lỗi, xin phép đạo diễn Khang đi cùng Cao Lãng trở về phòng cất hành lý của mình.