Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 92: Không dễ 2

 Editor: Mẹ Bầu

"Lâm Tuyết thế nào mà lại là một con người như vậy? ! Tôi cho rằng cô ta chính là một tiểu thư, có tính nết khó chịu, không sao chịu nổi khổ sở. Thực sự không ai có thể nghĩ tới, cô ta thế nhưng lại có cái cách hạ độc thủ như vậy đối với Uyển Dung?"

Lời này tất cả mọi người suy nghĩ, đã ở xì xào bàn tán, đây nhất định chính là do ghen tị đi. Lúc đó tin đồn Ứng Uyển Dung có tác phong không tốt chính là sau khi trở về, Lâm Tuyết và Lữ An Dịch mới truyền đi.

Sau này, khi Cao Lãng, @MeBau*[email protected]@  người chồng của Ứng Uyển Dung đứng ra nói rõ ràng mọi chuyện, thì về sau này, cũng không biết từ đâu lại lọt ra cái tin tức nho nhỏ, Lâm Tuyết có quen biết với Cao Lãng, lại còn sống ở cùng một địa phương!

Cho nên đối với việc mọi người đang đoán xem Ứng Uyển Dung có bạn trai hay không, hay là thời điểm này cô đang tìm ai, Ứng Uyển Dung căn bản cũng không có lộ ra nửa chút manh mối.

"Đây đúng là một người phụ nữ có trái tim cực kỳ độc ác. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Nhìn con người thì thấy xinh đẹp thế, vậy mà lòng dạ lại quá mức xấu xa!"

"Đây cũng chính là do có động đất, cho nên vẫn chưa tìm thấy người đâu. Bằng không nhất định phải gọi công an tới bắt cô ta!"

Cho dù bọn họ có hận đến nghiến răng, không thừa nhận cũng không được, vào thời điểm lúc này, bọn họ căn bản không có cách nào khác để làm chút gì hữu hiệu hơn. Nói không chừng khi cơn địa chấn xảy ra, cô ta đã bị xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bị ông trời bắt đi thì sao? Mọi người nói phỏng đoán, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com  không phải là không có ác.

Giờ phút này bọn họ vẫn là cùng chung mối thù mắng Lâm Tuyết, giống như mắng bà Hoàng hậu đã bày mưu ám hại công chúa Bạch Tuyết trong chuyện xưa vậy. Mọi người căn bản không còn nhớ đến trước khi phỏng đoán chuyện xảy ra với Ứng Uyển Dung, Lâm Tuyết cũng đã từng là một thành viên trong đoàn làm phim của bọn họ.

Bởi vì còn chưa có nhiều vật tư được đưa vào, cho nên mọi người vẫn là ngả ra đất ở trong sân vận động để nghỉ ngơi. Bởi vì Cao Lãng là quân nhân cho nên là anh cũng được hưởng một chút ưu đãi. Anh tìm góc ở cùng với nhóm mấy người của nhóm Cố Tinh Tinh các cô.

Lục Manh nhức đầu, nhìn xem vị bác sĩ vừa tìm được, đang xử lý cho vết thương của Ứng Uyển Dung, nói với Cố Tinh Tinh: dinendian.lơqid]on,  "Nếu không cậu ngủ ở bên cạnh đây này, có ít người hơn."

Nói ít người cũng đều chỉ là tương đối mà thôi. Phải thu xếp cho nhiều người như vậy, mà người thì gần như là đang chen lách với nhau. Hàng dãy người tập trung trú ngụ ở đây như vậy, cũng không phải mỗi người đều có thể mang tới được đệm giường. Cho nên cứ thế trực tiếp trải tấm ga giường, chiếu, hoặc tìm được cái gì đó có thể trải ra để ngủ, có chỗ để mà nghỉ ngơi là cũng không tệ rồi, còn muốn soi mói cái gì thêm nữa? Cũng không thiếu những người dựng lều lớn để ngủ ở bên ngoài. Tốt xấu gì, ở nơi này có chỗ che gió che mưa, cũng đã là tốt lắm rồi.

Cao Lãng thu xếp cho Ứng Uyển Dung xong xuôi. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Sau khi xác định các cô ở trong này sẽ không có vấn đề gì xảy ra, Cao Lãng cùng Vệ Thành liền đi hỗ trợ nghĩ cách cứu viện người sống sót vẫn còn đang bị nhốt ở trong núi.

Ở nơi này Lục Manh và Cố Tinh Tinh tương đối vụng về mồm miệng, chỉ có thể tẻ nhạt an ủi Ứng Uyển Dung. Thân phận của Cao Lãng không cùng giới, có ngàn vạn chuyện phải để ý giải thích, có các cô ở cùng để giải buồn cũng tốt.

Ứng Uyển Dung nghe các cô nói xong nhíu mày mỉm cười nói: "Các cậu đã cho rằng tớ sẽ rất thương tâm rất khổ sở, sẽ oán giận Cao Lãng giờ phút này không có ở lại bên cạnh để an ủi tớ phải không?"

Lục Manh gãi gãi mặt ánh mắt nghiêng đi chỗ khác. Cố Tinh Tinh có chút xấu hổ, cảm giác mình nghĩ chệch hướng rồi. Triệu Dao Cẩm thì đặt lại cái gối đầu cho cô cẩn thận, miệng cười cười.

"Cao Lãng như vậy. . ." Ứng Uyển Dung tạm dừng một lát, lại nói: "Tớ lại cảm thấy thật cao hứng.". Ngôn Tình Sắc

Lục Manh ngơ ngác nhìn Ứng Uyển Dung, tiếp tục nghe cô nói: "Tớ không cần thiết anh ấy phải thời thời khắc khắc ở cùng bên cạnh tớ. Trên thực tế, trừ phi chúng tớ tìm đích thị tìm được cùng một công việc ở trong cùng một cái công ty. Như thế thì ắt là sẽ được thời thời khắc khắc được ở cùng với nhau."

"Không cầu được sống thiên trường địa cửu, chỉ cầu đã từng có được." Ứng Uyển Dung cười nói: "Tớ không làm được chuyện này."

(*) Thiên trường địa cửu: Thành ngữ - Dịch nghĩa: Sống lâu như trời và đất.

Lục Manh trợn trừng mắt, Cố Tinh Tinh buông tay, Triệu Dao Cẩm nghiêng tai lắng nghe. Mọi người chung quanh cũng bị câu chuyện nói rất đúng lý của các cô hấp dẫn, an tĩnh xúm lại nghe ngóng một chút.

"Nhưng mà tớ biết, những việc mà anh ấy làm đều là chuyện rất quan trọng. Mỗi lần nghĩ như vậy, tớ đều cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì anh ấy! Tựa như anh ấy cảm thấy tớ cũng rất lợi hại vậy. Mặc dù chỉ được ở cùng với nhau trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng mà tớ cảm thấy như vậy cũng rất là tốt rồi. Tớ lại nhớ đến mọi thời điểm anh ấy đối với tớ đều rất tốt."

Hai tay Ứng Uyển Dung chống ra sau người, híp mắt nhìn ra làn mưa bùi ở bên ngoài qua lớp kính của cửa sổ, hơi lắc lắc đầu, nói: "Ở vào thời điểm tớ cho là mình sẽ im hơi lặng tiếng, chết đi ở nơi đó như vậy, anh ấy liền cứ như vậy xuất hiện trước mắt tớ. Giống như là anh ấy đã nghe được tiếng lòng tớ đang kêu gọi anh ấy chạy tới vậy."

"Tớ tin tưởng, Nhiệm vụ đầu tiên của anh ấy chắc chắn không phải là giải cứu tớ mà là đi giải cứu những người bị mắc kẹt gần đó. Anh ấy biết tới đang ở thành phố A, nhưng làm sao anh ấy biết được tớ đang ở trên núi chứ? Anh ấy đã làm hết thảy chỉ vì tớ! Anh ấy đều để tớ ở trong mắt, để ở trong lòng, không nói ra, chính là bởi vì tớ tin tưởng anh hiểu hết."

Nhìn thấy ánh mắt của mấy người nhóm Lục Manh lóe ra như là đã hiểu được, Ứng Uyển Dung tiếp tục nói: "Cho nên tớ không sẽ tức giận, tớ hiểu rất rõ điều này."

Một câu này nói ra cũng chính là tiếng lòng của những người thuộc gia đình quân nhân. Chính vì các cô hiểu rõ, cho nên đã lý giải được. Mỗi một ngày các cô đều canh giữ những nỗi cô đơn ấy, từ cô gái mảnh mai đến phụ nữ trung niên, họ chờ chồng xuất ngũ trở về nhà là nỗi đau toàn thân..

Gia đình quân nhân cũng không dễ, càng là những người giống như Ứng Uyển Dung, còn trẻ như vậy mà đã hiểu được rõ ràng như vậy cũng có rất ít người. Bởi vì. . . rất cô quạnh rồi. Không phải là mỗi người đều có thể theo quân được, không phải là tất cả mọi người đều có thể theo quân, lưỡng địa chia lìa làm cho các cô sống như là nam nhân, cái gì đều bản thân, mà trượng phu lại ở nơi nào đây?

Ứng Uyển Dung chính là rất may mắn, bởi vì sự nghiệp của cô cũng rất bận rộn, không có nhiều thời giờ như vậy để ưu sầu vì sao Cao Lãng không ở bên người mình. Mà cũng bởi vì cô vẫn còn chưa có đứa con của mình, cho nên mới nói ra những lời nhẹ nhàng khéo léo này như vậy.

Chung quanh cũng có không ít gia đình quân nhân. Khi Ứng Uyển Dung nói lên đề tài này, bọn họ liền không tự chủ được mà nói ra theo. Nói qua nói qua liền bắt đầu gạt lệ. Đối với người ngoài, đang lúc này rõ ràng cho thấy sự kiên cường không có hữu hiệu.

Ứng Uyển Dung có chút đau đầu. Cô thực sự không phải cố ý làm cho mọi người thương tâm khổ sở. Hiện tại cô đang cực kỳ mệt, mệt chết đi được! Kỳ thực cô rất muốn được nghỉ ngơi một chút, thì mới có thể ứng đối với những chuyện của ngày hôm sau.

"Bằng không, chúng ta ca hát đi?" Lục Manh nhức đầu, đề nghị nói.

Có đôi khi chỉ cần một lời hát thôi, cũng sẽ làm giảm bớt đi một chút không khí khẩn trương. Có đôi khi chỉ cần một bài hát thôi, sẽ có tác động mạnh mẽ đến tinh thần. Ứng Uyển Dung không có ý tưởng gì, mọi người có thể nghĩ thông suốt tích cực đối mặt với con đường đi kế tiếp là tốt rồi.

Lục Manh và Cố Tinh Tinh, Triệu Dao Cẩm cùng nhau thảo luận. Vẫn là Triệu Dao Cẩm lên tiếng đề nghị hát quân ca đi. Giờ phút này rất cần đến quân ca để nâng cao sĩ khí.

Ánh mắt của các cô gái dồn lên ở trên người Ứng Uyển Dung. Nhìn những ánh mắt tha thiết chờ đợi kia, làm cho Ứng Uyển Dung không nhịn được mà cảm thấy sợ run cả người. Cô làm sao không hiểu cảm giác hiện giờ của mình, nó giống như đang đứng ở trên miệng bờ vực vậy. . .

"Uyển Dung, mau cho ý kiến đi, chúng ta sẽ cùng nhau hát." Lục Manh nói xong, mọi người cùng nhau ồn ào lên tiếng giục giã.

Ứng Uyển Dung chống tay vào trán suy nghĩ chỉ chốc lát. Cô cũng không cần đứng lên, cứ như vậy ngồi nhẹ nhàng cất tiếng hát lên. Sân vận động đang ầm ỹ liền dần dần an tĩnh lại. Giọng ca trong veo mềm mại dần dần vang lên, như là một cái bàn tay trắng nõn xua tan đi đám mây đen vẫn đang bao phủ ở trong lòng mọi người vậy, giống như là như mảnh đất đang khô cạn được nước suối tưới vào trở nên ướŧ áŧ.

"Bạn đã từng nói với tôi. . . Gặp lại nhà là cùng hát. . . Ánh mắt là biển mùa xuân. . . Thanh xuân là sắc sông màu xanh."

Tiếng ca hát từ nhỏ dần trở thành lớn. Mọi người tựa như đang nghĩ tới người thân của bản thân mình giờ đây không biết sống chết ra sao, liền nghẹn ngào hòa theo tiếng hát của mọi người cùng hát lên. Đến lúc sau đã sớm đã quên mất là vì sao mà mình lại hát, mà chỉ hát hết lần này đến lần khác tạm thời quên đi những chuyện khổ sở khó thừa nhận kia.

Nơi cửa của sân vận động có vài người đàn ông trên người mặc quần áo nguỵ trang đang đứng yên tĩnh lắng nghe. Thẳng đến lúc nghe thấy rõ được giọng hát của Ứng Uyển Dung, tiếp đó người đàn ông đó mới nói cùng với bạn bè: "Ai, cô gái nhỏ này có tư tưởng giác ngộ rất cao. Giọng hát cũng không tồi, không suy xét cân nhắc tuyển vào thôi?"