*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Úc Ly vẫn có chút hài lòng với lần hẹn hò này.
Bởi vì trong phòng chiếu phim chỉ có hai người bọn họ, hơn nửa quá trình Úc Ly đều thích ý ôm bạn trai thực tập, mặc dù ngại vì camera trong đêm mà không làm chuyện gì quá đáng hơn, nhưng người thanh khiết như y, vốn chỉ đến vì hưởng thụ mùi vị hẹn hò, ôm một cái đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Ngược lại là khổ Tạ Phỉ, vì phối hợp biểu diễn với cảnh tượng của Úc Ly, hơn nửa thời gian đều phải tựa đầu vào vai đối phương như vợ hiền, chiều cao của hai người không chênh nhau mấy, làm hại hắn xem xong một bộ phim mà mỏi hết cả cổ.
Trên đường đến Cục Quản Yêu, Tạ Phỉ luôn luôn xoa cổ.
Úc Ly liếc hắn mấy cái, nhân lúc đèn đỏ giơ tay lên đè nhẹ lên huyệt vị nào đó sau gáy hắn, cảm giác tê dại trong nháy mắt từ chỗ tiếp xúc trên da lan ra toàn thân Tạ Phỉ, giống như dán lên thuốc dán tốt nhất, tất cả khó chịu bị quét sạch hết.
Ca của hắn đúng là bạn trai trời ban!
Tạ Phỉ cảm thấy mình cực kì may mắn, thu hoạch được một người bạn trai không những có thể làm quốc bảo, còn kiêm luôn nghề trung y, khám bệnh trừ tà không gì là không biết.
Vào lúc này, hắn đã hoàn toàn quên mất căn nguyên mình phải chịu tội.
“Ca, Lưu cục tìm anh làm gì thế?”
Úc Ly nói đơn giản lại, “Trị an của thành phố Nam Sơn không tệ, ít có loại vụ án độc ác này lắm, lát đến Cục tôi phải đi xem thi thể trước, em nhát gan, ở trong phòng làm việc chờ tôi.”
Tạ Phỉ thầm nói thật ra lá gan hắn không nhỏ lắm, chỉ là quả thật không có hứng thú đi xem thi thể, dứt khoát ngoan ngoãn gật đầu.
Đúng lúc gặp giờ tan tầm, hai người đến Cục Quản Yêu đã hơn 6 giờ, trong Cục vẫn bận rộn như cũ, ai nấy đều có vẻ mệt mỏi, bước chân vội vàng, có thể thấy gần đây áp lực rất lớn.
Úc Ly trực tiếp được mời đi, chờ thấy thi thể đầu tiên, y lập tức chắc chắn: “Huyết mạch rồng úc.”
(*) Tên nó là Pogona vitticeps, thường gọi là rồng úc.“Rồng úc…” Lưu Thiên Thường hơi cau mày, “Tôi nhớ một khi nhiệt độ lên cao, loại thằn lằn này có thể chuyển từ đực sang cái ở thời kỳ ấp trứng.”
Một khi đổi giới tính, sẽ giao phối với con đực, sinh sản ra đời sau không có nhiễm sắc thể giới tính.
“Không sai, nếu như hung thủ thức tỉnh năng lực về phương diện này, mấy người hãy theo dõi phụ nữ trong camera.” Lúc Úc Ly làm việc vẫn rất đáng tin, “Còn nữa, cho đến bây giờ linh khí hồi phục mới chỉ được một năm, dựa theo tiến độ tu luyện bình thường, gã không thể chuyển đổi giới tính theo ý của mình được.”
Ví dụ như Yến Lai, dù được y giúp khơi thông huyết mạch, vẫn không có cách nào khống chế trạng thái của mắt phải, thường xuyên sẽ bị những cảnh tượng lịch sử xảy ra bất ngờ dọa cho giật mình, quáng quàng cả lên, cực giống con gà.
“Ý của ngài là…” Vẻ mặt Lưu Thiên Thường bình tĩnh, nếu như không phải tu luyện bình thường, chẳng lẽ là tà thuật?
Úc Ly khẳng định suy đoán của ông ta: “Rất có thể hung thủ giống với con cá cần câu kia.”
Lưu Thiên Thường lập tức nhớ lại bóng ma “Bảy quả trứng”, yên lặng kẹp chặt hai chân, nặng nề nói: “Tôi sẽ lập tức cho người kiểm tra camera lần nữa.”
Có chỉ thị của Úc Ly, rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra một người phụ nữ khả nghi từ camera giám sát. Đối phương từng xuất hiện ở hiện trường các vụ án ba lần, chỉ là vóc người thon nhỏ, không phù hợp với đặc điểm của hung thủ, lại ngụy trang vẻ bề ngoài, cho nên cũng không bị chú ý tới.
Thông qua sự trợ giúp của người vẽ chân dung, bọn họ xác nhận được khuôn mặt thật sự của người phụ nữ, nhưng lúc nhập vào hệ thống mới phát hiện đối phương không có hộ khẩu. Cũng may Cục Quản Yêu còn đồng thời tìm được mấy nhân chứng, rốt cuộc có được thân phận của cô ả.
“Cô ta tên là Hồ Ái Lan, người trấn Thanh Dương, thành phố Nam Sơn, trước mặt đang làm ở một nhà hàng Nhật, thẻ căn cước là giả.”
Lúc nhận được điện thoại của Lưu Thiên Thường, Úc Ly đang gói sủi cảo cùng Tạ Phỉ. Bởi vì chuyện quan trọng, tối hôm qua hai người cũng không trở về khách sạn, mà đến căn hộ của Úc Ly ở thành phố Nam Sơn.
Bây giờ việc làm ăn của khách sạn cũng không cần Tạ Phỉ bận tâm, hắn gọi điện báo cho Tương Phi xong liền yên tâm cùng anh qua thế giới của hai người.
Căn hộ này ít khi ở, không dự trữ nguyên liệu nấu ăn gì, vỏ sủi cảo và nhân bánh là do hai người đi siêu thị mua, hai người bọn họ cùng nhau đi chợ, lúc đẩy xe đi xuyên qua các kệ hàng, đặc biệt có loại cảm giác tình nhân nhỏ chung sống qua ngày.
Nhưng bọn họ chỉ là đổi chỗ, tách ra ngủ một đêm thôi.
Ngay cả con trai trưởng đều có rồi, còn phải chia phòng, ai bảo Tạ Phỉ chưa trở thành chính thức chứ? Úc Ly lại vô cùng cẩn thận, trừ khi kết hôn chứ tuyệt đối sẽ không làm gì khác, khiến Tạ Phỉ thỉnh thoảng sẽ liên tưởng đến “tính bất lực” của gấu trúc, hơn nữa hoài nghi ca hắn bị ảnh hưởng.
Dĩ nhiên, hắn cũng không dám tiết lộ ra chút nào.
Vốn dĩ chỉ có một mình Tạ Phỉ gói sủi cảo, Úc Ly vào phòng bếp lượn một vòng, bỗng nhiên rửa tay, cầm vỏ sủi cảo nặn bảy tám cái không cùng hình dạng một cách thần kỳ, chuyên nghiệp đến mức Tạ Phỉ sắp rớt cằm, “Ca biết sao?”
Úc Ly liếc hắn, khóe mắt chân mày đều là vẻ đắc ý: “Tôi có nói là không sao?”
Hai người quen nhau gần một năm, Tạ Phỉ lại không biết ca hắn biết nấu cơm, nhìn tài nấu nướng còn không tệ, hắn thật là muốn chép lại câu “Anh còn có điều ngạc nhiên mừng rỡ gì mà em không biết” của đối phương, có điều chỉ hỏi: “Là sau khi nhập thế mới học sao?”
“Ừ.” Úc Ly đáp, rũ mắt tiếp tục nặn ra sủi cảo hình tam giác, chợt nghe Tạ Phỉ thở dài, “Nếu như em sinh ra sớm một trăm năm thì tốt.”
“Sinh ở trong phúc mà không biết phúc.” Úc Ly giương mắt, lạnh lùng nói: “Một trăm năm trước muốn lấp no bụng còn khó.”
“Nhưng em có thể quen ca sớm hơn.” Tạ Phỉ nhẹ nhàng nói: “Ca cũng không cần khổ cực như vậy nữa.”
Hắn đã thành công lấy lòng Úc Ly, đáy mắt người sau hiện ra nụ cười, ngoài miệng lại chê bai: “Tôi nuôi hai phế vật kia cũng đủ mệt mỏi, còn phải thêm một em nữa.”
Tạ Phỉ tự động coi thường hai chữ “phế vật”, “Em cũng có thể nuôi mọi người mà.”
“Xùy, tôi là kẻ ăn bám sao?”
“Ăn cơm của em sao gọi là ăn bám được?” Tạ Phỉ bất mãn: “Hơn nữa bình thường anh cũng ăn không ít.”
Úc Ly nghẹn một cái, đang muốn đáp trả, chuông điện thoại chợt vang lên.
“Bắt được người rồi sao?” Hai tay Úc Ly đang bận, trực tiếp mở loa ngoài.
“Tạm thời vẫn chưa, còn vài thủ tục phải làm.” Lưu Thiên Thường giải thích bởi vì vụ án liên quan đến Cục công an thành phố, thủ tục có chút rườm rà.
“Trước khi đi bắt thì báo cho tôi.”
Lưu Thiên Thường sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ lại năng lực phi phàm của Cổ Tiểu Vân, vội vàng đáp ứng.
Cúp điện thoại, Úc Ly chỉ thấy Tạ Phỉ đầy vẻ lo lắng.
“Em làm vẻ mặt gì thế kia, chẳng lẽ có chút hiểu lầm về thực lực của tôi à?” Trong lòng Úc Ly biết Tạ Phỉ đang lo lắng cho y, nhưng lo lắng thì chẳng khác nào xem thường bản lĩnh của y, vì vậy lộ ra vẻ không vui: “Chỉ là động vật bò sát cấp thấp, một ngón tay út của tôi là có thể giải quyết được rồi.”
“…” Đối với việc Úc Ly tự mình thổi phồng, Tạ Phỉ đã vô cùng quen thuộc rồi, thậm chí có chút buồn cười, ngược lại xua tan được chút bất an.
Mãi đến khi hai người ăn xong sủi cảo, rốt cuộc Cục Quản Yêu đã gọi điện đến.
Úc Ly bảo Tạ Phỉ ở nhà chờ mình, mình thì ngụy trang lái xe đến địa chỉ Lưu Thiên Thường cho.
Bây giờ vừa mới lên đèn, bầu trời thành phố bay vụt ngược lại qua cửa kính xe, cuối cùng dừng trên bốn chữ “Thiên Nga Tinh Thành”.
Đây là tên của một tiểu khu, mà Hồ Ái Lan ở nơi này.
“Úc tiên sinh.” Lưu Thiên Thường nhanh chóng tiến lên đón, “Người canh giữ ở tiểu khu xác nhận Hồ Ái Lan đã lên tầng, bây giờ đi bắt người sao?”
Úc Ly quét ông ta một cái, tựa như nói “Chuyện này cũng phải hỏi”, Lưu Thiên Thường ho khan, quay đầu dặn cấp dưới hóa trang thành shipper lên tầng bắt người.
Nhưng mà mở cửa cũng không phải là Hồ Ái Lan.
“Ái Lan đang thay quần áo, tôi ký nhận giúp cô ấy.” Một người phụ nữ thanh tú định nhận lấy túi đồ, lại bị “anh chàng shipper” từ chối: “Xin lỗi, quy định mới của công ty là phải do người nhận đến ký.”
Người phụ nữ cười một tiếng thân thiện, “Vậy làm phiền anh chờ một lát.”
Lúc này, lại một cô gái mặc quần áo ngủ đi tới, lộ ra vẻ nghi ngờ, “Hàng của tôi sao? Tôi không đặt hàng mà.”
“Anh chàng shipper” nhận ra đối phương chính là Hồ Ái Lan, trấn định nói: “Chỗ tên người nhận chính là Hồ Ái Lan, xin hỏi là cô sao?”
“Là tôi —” Hồ Ái Lan vừa đi tới cạnh cửa, cảnh sát mặc thường phục đã sớm mai phục ở bên ngoài lập tức chen nhau lên!
Thấy Hồ Ái Lan bị mấy người đàn ông áp chế trên đất, người phụ nữ thanh tú kinh hoảng lấy điện thoại ra, “Mấy người làm gì, tôi báo cảnh sát!”
“Chúng tôi là cảnh sát.” Lưu Thiên Thường lấy thẻ ra, “Hồ Ái Lan liên quan đến việc mưu sát, chúng tôi đến bắt theo quy định.”
Người phụ nữ thanh tú ngẩn ra, điện thoại rơi xuống đất “bốp” một cái, mà Hồ Ái Lan vốn đang giãy giụa không ngừng cũng đột nhiên xì hơi, nằm sát trên mặt đất không nhúc nhích.
Toàn bộ bắt quá trình cực kì thuận lợi, căn bản không cần Úc Ly ra sân, chẳng qua là lúc Hồ Ái Lan bị giải đi bỗng nhiên quay đầu nhìn người phụ nữ thanh tú kia một cái, một màn này vừa vặn rơi vào trong mắt Úc Ly, y hứng thú nhướng mày.
Úc Ly chậm rãi đi tới trước mặt người phụ nữ kia, “Cô tên gì?” Cô ta còn chưa tỉnh hồn, chỉ nghĩ Úc Ly là cảnh sát cùng tới phá án, đàng hoàng nói: “Chu Lan.”
“Quê quán?”
“Trấn Thanh Dương.”
“Quen biết với Hồ Ái Lan thế nào?”
Chu Lan nuốt nước miếng, “Nửa năm trước bạn cùng phòng của tôi về quê, tiền thuê chỗ này rất đắt, tiền lương của tôi không gánh được, cho nên rao thuê phòng ở trên mạng, cô ấy là bạn cùng phòng mới của tôi…”
Úc Ly lấy điện thoại ra, mở một danh sách, “Cô có biết mấy người này không?”
Chu Lan lộ vẻ nghi hoặc, nhưng khi cô ta nhìn thấy mấy người trong ảnh, đồng tử đột nhiên co lại, thật lâu mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, mở miệng: “Biết ba người trong đó…”
Cô ta đang muốn giải thích, chỉ thấy đối phương thu điện thoại về, để lại một nụ cười sâu xa, xoay người rời đi.
Đến khi hành lang khôi phục yên tĩnh, Chu Lan nhìn lại căn nhà trống rỗng, trong đầu thoáng qua mấy tấm hình vừa thấy, cùng với tội danh mà Hồ Ái Lan dính líu, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Trong tầm mắt, cửa phòng ngủ của Hồ Ái Lan rộng mở, bên trong có ánh sáng yếu ớt, soi sáng ra bóng mờ như ẩn như hiện, giống như một giây sau sẽ nuốt mất cô ta vậy.
Úc Ly không biết được nỗi sợ của Chu Lan, sau khi trở lại Cục Quản Yêu, y trực tiếp đi đến phòng thẩm vấn nhốt Hồ Ái Lan.
Cũng giống như phần lớn tội phạm khác, Hồ Ái Lan đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, từ đầu đến cuối luôn giữ trầm mặc, nhưng Cục Quản Yêu không giống với nghành công an tầm thường, có rất nhiều cách lấy được lời khai, dưới sự nhờ cậy của Lưu Thiên Thường, Úc Ly áp dụng thôi miên với Hồ Ái Lan.
Động cơ gây án rất đơn giản, là vì một chữ “yêu” nhuốm máu tươi.
Hồ Ái Lan, nói chính xác hơn là Hồ Lợi Dân, gã và Chu Lan là bạn học cấp ba, cũng là bạn ngồi cùng bàn ba năm. Lúc đi học, gã đã yêu thầm Chu Lan, nhưng lại không dám tỏ tình, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ thần trong lòng yêu người khác, bị tổn thương, cuối cùng ra nước ngoài.
Mà Hồ Lợi Dân thi trượt đại học, không muốn học lại, lựa chọn đến thành phố Nam Sơn làm.
Năm ngoái, Hồ Lợi Dân phát hiện mình mắc bệnh lạ, có lúc gã sẽ biến thành một người khác, một người phụ nữ nhỏ thó như Chu Lan.
Ban đầu gã nghĩ mình bị tâm thần phân liệt, ảo tưởng ra một loại nhân cách khác. Khoảng thời gian đó gã vừa kinh hoàng lại sợ hãi, mấy lần quanh quẩn ở cửa bệnh viện, nhưng vẫn không dám đi khám. Ngay lúc gã đang do dự, bỗng nhiên biết mình không bị bệnh, chẳng qua là thức tỉnh huyết mạch “rồng úc”, trở thành bán yêu.
Mà gã, cũng có năng lực thay đổi giới tính.
Cuối năm, Hồ Lợi Dân tình cờ gặp Chu Lan về nước không lâu, mồi lửa tình yêu ẩn sâu trong lòng lại cháy lên lần nữa, gã bắt đầu theo dõi đối phương, cũng gặp cảnh Chu Lan bị cấp trên quấy rầy, lúc này mới mở ra án mạng liên hoàn…
Thật ra thì lần đầu tiên gϊếŧ người chỉ là bất ngờ, kế hoạch của gã vốn chỉ là muốn đánh người một trận cho hả giận, ai ngờ giận quá, trực tiếp đập vỡ đầu đối phương. Hồ Lợi Dân rất sợ, trong hoảng hốt nghĩ tới mình có năng lực quỷ dị, liền biến thành phụ nữ trốn khỏi hiện trường.
Gã lo bị cảnh sát tìm tới cửa, dứt khoát lấy luôn giới tính nữ để sống, trong lúc đó nghe nói Chu Lan tìm người thuê chung, liền làm thẻ căn cước giả, lấy dũng khí trở thành bạn cùng phòng mới của đối phương.
Có thể “ở chung” cùng nữ thần, đã từng là mơ ước của Hồ Lợi Dân, dù tiền thuê đắt đỏ đã tiêu hao hết tích góp của gã.
Đảo mắt mấy tháng trôi qua, chuyện Hồ Lợi Dân lo lắng vẫn không xảy ra, dần dần thấy yên tâm, đồng thời cũng trở thành ma quỷ trong lòng gã, vì thế lúc đi làm ở nhà hàng Nhật, nhìn thấy tra nam thông đồng với bạn thân của Chu Lan, còn lấy đêm đầu của Chu Lan làm trò đùa, gã lại nảy sinh sát ý lần nữa.
Khi một người không có lực kiềm chế, đầu óc cũng không tỉnh táo, còn có năng lực áp đảo người bình thường, thậm chí trên cả pháp luật, gã sẽ chỉ biết đi về phía hủy diệt.
Người bị hại thứ ba là bạn học ở nước ngoài của Chu Lan, mâu thuẫn với Chu Lan cực sâu, Hồ Lợi Dân nghe Chu Lan vô tình nói tới chuyện cũ, trong lòng thầm hận, chờ cơ hội ra tay.
Còn về người bị hại thứ tư không có quan hệ trực tiếp với Chu Lan, chỉ vì lúc Hồ Lợi Dân gây án lần thứ ba, nghi ngờ đối phương nhìn thấy quá trình gã biến thân.
Tuy hoang đường, nhưng đều là sự thật.
Hồ Lợi Dân dưới trạng thái thôi miên đều nói hết ra, mọi người nghe mà tức giận không thôi, nhưng khi Úc Ly hỏi tới sao gã biết mình trở thành bán yêu, lại học cách tùy ý biến thân ở đâu, Hồ Lợi Dân lại trầm mặc.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lưu Thiên Thường nhìn chằm chằm cặp mắt trống rỗng của Hồ Lợi Dân, “Không phải gã bị thôi miên sao?”
“Có một sức mạnh đang quấy nhiễu hắn.” Úc Ly đã sớm đoán được, nếu sức mạnh kia có thể can thiệp vào số mạng người khác, đương nhiên cũng có thể phòng bị thôi miên.
Lưu Thiên Thường nhíu chặt mỳ: “Ngài có biện pháp giải quyết không?”
“Để cho gã tự nguyện nói.”
“Gã chịu nói?” Lưu Thiên Thường lộ ra vẻ nghi ngờ.
Úc Ly cười lạnh một tiếng, chỉ giải trừ thôi miên.
Trong nháy mắt, Hồ Lợi Dân khôi phục ý thức lần nữa.
Gã vẫn không biết mình đã khai báo hết, định tiếp tục yên lặng, nhưng mà từng chữ từng câu lời khai trong máy tính, hoàn toàn phù hợp với sự thật, đã đánh tan phòng tuyến trong lòng gã.
Gã bắt đầu làm ầm lên, điên cuồng chối bỏ, nhưng Lưu Thiên Thường vẫn hời hợt nói cho gã: “Anh thừa nhận hay không không sao, chỉ là hàm lượng hoocmon trong cơ thể anh xảy ra ra biến hóa, từ đó khiến giới tính thay đổi, nhưng DNA lại không đổi, chúng tôi lấy được tóc trên người người chết, sau khi kiểm tra, là DNA của anh.”
Hồ Lợi Dân hơi khựng lại, sắc mặt ảm đạm, tất cả may mắn đều tan rã dưới bằng chứng này, cuối cùng nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc thất thanh.
Úc Ly không có chút đồng tình nào, gõ bàn một cái, thúc giục hỏi: “Anh biết chuyện về bán yêu từ đâu?”
Hồ Lợi Dân không trả lời, tựa như hoàn toàn đắm chìm trong tâm tình của mình.
Nhưng Úc Ly cũng không gấp, lạnh nhạt nói: “Nếu như Chu Lan biết người thuê chung với cô ta nửa năm thật ra là đàn ông, còn là bạn cùng bàn yêu tầm mình từ cấp ba, thậm chí vì cô ta mà gϊếŧ bốn người, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?”
Hồ Lợi Dân ngẩng đầu, trợn mắt nhìn y.
Úc Ly nhếch khóe miệng: “Sẽ cảm thấy rất sợ hãi, rất chán ghét, anh sẽ là ác mộng cả đời cô ta.”
“Rầm —”
Hai tay đeo còng của Hồ Lợi Dân đập mạnh lên bàn, nhảy lên muốn đánh về phía Úc Ly, lại bị Lưu Thiên Thường áp trở về ghế.
Mà từ đầu đến cuối Úc Ly vẫn cười giễu cợt, nhìn gã như rác rưởi.
Cục xương ở cổ họng Hồ Lợi Dân lăn lộn, nghiến răng ken két, đôi mắt đυ.c ngầu, nhưng đối với đôi mắt đen như đêm của Úc Ly, thấy rõ khuôn mặt dữ tợn trong mắt y, gã như có ảo giác linh hồn bị đâm thủng, toàn bộ những thứ thối rữa tanh hôi bẩn thỉu u ám kia lộ ra dưới ánh mặt trời, không thể ẩn trốn.
Hồi lâu sau, bả vai căng chặt của gã xụ xuống, gần như dụng hết toàn lực nói: “Là có người dạy cho tôi.”
Úc Ly hơi híp mắt: “Ai?”
“Không biết, gã thông qua QQ—”
Lời còn chưa dứt, cả người Hồ Lợi Dân đột nhiên co quắp, thất khiếu tràn máu.
“Hồ Lợi Dân!”
Lưu Thiên Thường sửng sốt, chỉ thấy hai tay chống trên bàn của Hồ Lợi Dân thối rữa, lộ ra xương trắng, trong lòng ông ta căng thẳng, lúc này đỡ lấy đỉnh đầu Hồ Lợi Dân, định mở miệng đối phương ra để ngăn gã tự tổn thương mình, lại thấy Hồ Lợi Dân khạc ra một thứ, chính là nửa đầu lưỡi bị cắn đứt.
Chỉ trong phút chốc, Hồ Lợi Dân đã thoi thóp, hoàn toàn ngất xỉu.
“Gã bị nguyền rủa, chắc hẳn kẻ giật dây đã phát hiện.” Cảnh tượng quỷ dị như vậy cũng không khiến Úc Ly dao động, vẻ mặt y vẫn hờ hững, chỉ là ánh mắt thâm trầm hơn bình thường nhiều.
“Tôi sẽ lập tức đi tra!” Lưu Thiên Thường giao Hồ Lợi Dân cho đồng nghiệp tiến vào, ông ta đã không để ý tới việc chết sống của con thằn lằn này rồi, một lòng chỉ muốn tìm ngọn nguồn chế tạo tội ác.
Cho dù như thế nào, tóm lại Hồ Lợi Dân đã cung cấp một chút đầu mối, chẳng qua là kẻ giật dây dám sử dụng QQ làm công cụ liên lạc, rất có thể là một cao thủ hacker, thêm nữa đã qua hơn nửa năm, chắc dấu vết trên mạng đã sớm bị thanh trừ sạch rồi.
Lưu Thiên Thường không dám ôm kỳ vọng quá lớn, nhưng chỉ cần có một phần khả năng, ông ta cũng phải tra.
Nhưng mà kết quả lại khiến người ta bất ngờ, Cục Quản Yêu gửi yêu cầu khôi phục số liệu đến công ty Tencent, lại thật sự tìm được lịch sử trò chuyện lúc đó, hơn nữa xác nhận được một địa chỉ IP, còn là IP cố định…
Hacker đâu?
Bởi vì quá trình thuận lợi dị thường, khiến mọi người không có lòng tin với kết quả điều tra, giống như hai học sinh kém thi xong so đáp án vậy, phát hiện có câu hỏi khó thấy đối phương cũng chọn C, theo bản năng không dám tin tưởng C là chính xác.
Như vậy, lúc Lưu Thiên Thường báo cáo kết quả với Úc Ly, Tạ Phỉ đi bên cạnh không nhịn được hoài nghi: “Sẽ không bị lừa chứ, có phải kẻ kia cố ý dẫn mọi người điều tra sai hướng không?”
“Tôi nghi ngờ gã đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ.” Vẻ mặt Lưu Thiên Thường nghiêm trọng, càng thêm mấy phần bất an với kẻ địch sau màn này, “Xưa nay chỉ tội phạm IQ cao có một đặc điểm rõ ràng, chính là thích để là manh mối khiến người ta lơ là, mượn việc này để đùa bỡn người điều tra, từ đó lấy được kɧoáı ©ảʍ mèo vờn chuột.”
Chỉ có Úc Ly cảm thấy cực kì bất mãn, sợ hãi trong lòng mọi người càng nhiều, chứng tỏ càng thiếu lòng tin vào y, nghi ngờ năng lực của y, vì vậy mặt lạnh nói: “Ha, tôi thấy chỉ là một tên ngu xuẩn thôi.”
Nhưng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng y cũng âm thầm đề cao cảnh giác, chuyển vị trí của đối phương từ bậc ba năm lên bậc hai – chỉ thấp hơn y một cấp.
Mặc dù có nhiều nghi ngờ, bọn họ vẫn phải điều tra tiếp theo manh mối này.
Cục Quản Yêu căn cứ vào địa chỉ IP, tìm được một quán net gần bệnh viện số 1 thành phố Nam Sơn, yêu cầu chủ quán cung cấp camera lúc đó, bọn họ khá may mắn, quán net vẫn giữ lịch sử theo dõi gần một năm.
Nhân viên phá án mang một đống video về Cục, tất cả mọi người đều được điều động, ngay cả các đồng nghiệp cục công an thành phố cũng tới hỗ trợ.
Vì thế, Tạ Phỉ còn cố ý gọi Lục Thắng Nam có tài năng vừa gặp là không quên đến.
Mà Lục Thắng Nam cũng không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, rất nhanh đã phát hiện một người khả nghi — đối phương là một người đàn ông trung niên, dáng người gầy đét, hành động lén lút, nhiều lần xuất hiện trong quán net.
Trên màn hình, gã đang ngồi trước máy tính, đưa ngón trỏ ra, chọc bàn phím từng chút một, giống như người lớn đang học gõ “mỏ cò” vậy. Mà trên tay còn lại gã một cầm quyển sách, mỗi lần chọc phím mấy cái sẽ lật ra như tra cái gì.
“Gã đang làm gì vậy?” Tạ Phỉ tò mò hỏi.
Lục Thắng Nam lắc đầu, “Không thấy rõ.”
Đến khi người đàn ông kia để sách xuống, Lục Thắng Nam lập tức phóng to ra, Tạ Phỉ và Úc Ly cũng nghiêng người quan sát cẩn thận, loáng thoáng nhận ra bìa sách in mấy chữ hoa — Vui vẻ học ghép vần.